Trong mộ thất yên lặng, Diệp Ly nhìn thoáng qua thần sắc căng thẳng rõ ràng của Lâm đại phu đang đứng ở đối diện qua đầu vai của người áo đen, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng chủ động buông chủy thủ đang khống chế nam tử áo đen ra, lui ra sau mấy bước. Chống lại ánh mắt hơi ngoài ý muốn của Lâm đại phu, Diệp Ly lại cười nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, hiện tại chúng ta cũng xem như là người trên cùng một chiếc thuyền rồi, nếu còn náo loạn nữa, thì không chừng tất cả mọi người đừng nghĩ đi ra ngoài.” Nam tử áo đen hơi thở ra một hơi, cúi đầu cười ra tiếng, trầm giọng nói: “Đều nói Định Vương phi thông minh hơn người, vốn tại hạ còn không tin. Bây giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, khó trách Định Vương chịu vì Vương phi……”
Nhắc tới Mặc Tu Nghiêu, trong lòng Diệp Ly căng thẳng, nàng đã không biết tin tức của Mặc Tu Nghiêu quá lâu rồi, nhớ tới thân thể của hắn, còn có hoàn cảnh chỗ ở của hắn, liền bắt đầu lo lắng. Nhưng lúc này, nàng cũng không thể để lộ ra một chút tâm tư nào ở trước mặt nam tử không biết rõ này. Chỉ bình tĩnh nhìn nam tử áo đen đưa lưng về phía mình, thản nhiên nói: “Xem ra quả nhiên Bản phi cũng quen biết với các hạ, đã như vậy thì sao không lấy khuôn mặt thật để gặp nhau?” Nam tử áo đen cũng không nói gì, xoay người lại đối mặt với Diệp Ly.
Căn cứ vào hiểu biết của Diệp Ly, Lâm Nguyện khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng của nam tử trước mắt nhìn qua cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy mà thôi. Một thân áo đen lộ ra thân hình có vẻ càng thêm gầy gò cao ngất, cũng làm cho dung nhan vốn tuấn mỹ càng thêm âm u lạnh như băng. Chỉ một ánh mắt, liền làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái, Diệp Ly khẽ nhíu mày. Nhìn thần sắc Diệp Ly, nam tử cũng không để ý, ánh mắt nhìn Diệp Ly dừng lại ở trên bụng đã lớn của nàng một lát, cười nói: “Tại hạ bái kiến Định Vương phi.”
Diệp Ly nhìn chằm chằm hắn, nhìn một lúc, mới lạnh nhạt mở miệng nói ra tên của hắn, “Đàm, Kế, Chi.”
Nam tử áo đen nhìn Diệp Ly, hình như nụ cười vốn âm u cũng nhiều thêm mấy phần vui vẻ, “Không nghĩ tới Vương phi lại có thể nhớ được một nhân vật nho nhỏ như tại hạ, tại hạ thật sự tam sinh hữu hạnh. Tại hạ Đàm Kế Chi, Vương phi cũng có thể gọi ta là Lâm Nguyện.” Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Đàm đại nhân, hình như hiện tại không phải là lúc ôn chuyện, nếu thật sự không nghĩ biện pháp… Ta và ngươi cũng chỉ có thể an nghỉ ở chỗ này.” Đàm Kế Chi cũng không để ý lời giễu cợt rõ ràng như vậy của Diệp Ly, rất tâm bình khí hòa nói: “Vương phi nói rất đúng.” Dứt lời xoay người nhìn về đám sương mù màu đen đã càng lúc càng lớn kia ở cửa. Chỉ có thể cảm thấy may mắn vì hình như những thứ này lại rất thích tụ tập lại cùng một chỗ chứ không phải bay loạn chung quanh, nếu không, thì rắc rối của bọn họ sẽ càng lớn. Đàm Kế Chi quay đầu lại hỏi Diệp Ly: “Nếu Vương phi đã có mấy phần hiểu rõ về thứ này, thì không biết có phương pháp giải quyết hay không?” Diệp Ly cũng biết lúc này cũng không phải là lúc tranh luận, chỉ thản nhiên nói: “Thứ này, lúc gặp nóng sẽ là côn trùng, lúc gặp lạnh thì sẽ là ngọc, chắc Đàm đại nhân cũng không cần Bản phi nói nhiều hơn nữa đi?”
Đàm Kế Chi vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Lạnh sao… đã biết, Vương phi chờ một chút.”
Dứt lời, Đàm Kế Chi bay lên trời lần nữa, bay về phía đối diện, hiển nhiên muốn đi tìm thứ gì đó, bay theo cũng chính là ám khí và mũi tên nhọn không gián đoạn chút nào giống như lần trước. May mà hình như Đàm Kế Chi cũng tương đối hiểu rõ mộ thất này, mặc dù hơi chật vật nhưng cũng không thể bị thương được, lên xuống mấy lượt thì đã biến mất ở trong cung thất và châu báu nặng nề ở đối diện.
Diệp Ly lôi kéo Lâm đại phu lui tới chỗ xa hơn, Lâm đại phu nhìn một chút, ngăn nàng lại, tự đi trước dẫn đường. Trong lăng mộ, đường vào mộ cũng không an toàn như lúc trước đi vào, rất nhiều cơ quan và bẫy rập cũng không phải người bình thường có thể nhìn ra được.
Cho đến khi không còn chỗ có thể lui được nữa, Lâm đại phu mới đứng vững cước bộ, quay đầu lại nói với Diệp Ly: “Con là Vương phi của Định Vương đương nhiệm?” Diệp Ly áy náy cười nói: “Đúng vậy, mong sư phụ đừng trách vì đã che giấu. Con họ Diệp, tên có một chữ Ly.” Lâm đại phu hừ nhẹ, nói: “Con tên gì không liên quan tới ta, tại sao con lại quen biết Lâm Nguyện?” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly giương nhẹ, “Con đã từng gặp Đàm đại nhân một lần, hắn là Hành tẩu Ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Sở, cũng là tâm phúc chân chính. Lại nói… Đồ nhi xuất hiện ở chỗ này, không chừng cũng có mấy phần quan hệ với Đàm đại nhân đấy.” Lâm đại phu cau mày, trầm tư nói: ” Hoàng đế Đại Sở và Định Vương Phủ trở mặt?”
Diệp Ly nhún nhún vai không đáp, cho dù ngoài mặt còn chưa trở mặt, thì chắc cũng không khác gì nhiều. Chỉ không biết, trong chuyện này, Đàm Kế Chi này đã ra mấy phần lực mà thôi. Trong triều đình có nhiều văn võ bá quan, Vương hầu bái tướng như vậy, mà lại đều bị người này lừa gạt. Trên dưới trong triều cũng không thiếu cao thủ võ công, nhưng hình như tất cả mọi người đều xem người này là một thư sinh văn nhược, ngay cả người có lòng nghi ngờ nặng như Mặc Cảnh Kỳ cũng không chút hoài nghi nào với hắn ta. Có thể thấy được thủ đoạn của người này rất cao. Lâm đại phu nhìn Diệp Ly, hơi kỳ quái hỏi: “Đã như vậy, sao ta lại không nhìn ra, con có bộ dạng lo lắng cho an nguy của mình vậy?” Diệp Ly che miệng mỉm cười, “Sư phụ, thứ cho đồ nhi nói một câu bất kính. Ở trong cổ mộ… Cho dù Đàm đại nhân bỏ lão nhân gia ngài lại, thì cũng sẽ không bỏ con lại. Chỉ cần còn có một tia hy vọng, thì hắn ta cũng sẽ muốn mang con vẫn còn sống sót ra ngoài.” Một Định Vương phi và Thế tử tương lai còn sống sẽ có giá trị khác xa với một cỗ thi thể. Hoặc Đàm Kế Chi có thể dùng nàng và con để uy hiếp Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân, thậm chí bàn điều kiện với Mặc Tu Nghiêu. Mà nếu như chỉ là một cỗ thi thể, thì chưa chắc Đàm Kế Chi dám đưa đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, bởi vì như vậy sẽ chỉ hoàn toàn chọc giận Mặc Tu Nghiêu mà thôi.
Lâm đại phu cúi đầu, đồng ý với điều Diệp Ly nói. Hắn đã nuôi Lâm Nguyện đến gần hai mươi tuổi, tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn ta. Ở trong mắt Lâm Nguyện, chưa chắc một người cha nuôi như ông có giá trị lợi dụng bằng vị Định Quốc Vương phi Diệp Ly này.
Lúc hai người đang nói chuyện thì Đàm Kế Chi đã trở lại. Hiển nhiên khinh công của hắn ta khá tốt, ít nhất thì vẫn điêu luyện sau khi tránh thoát ám khí và mũi tên mười mấy lần. Nhìn thoáng qua hai người Diệp Ly đang đứng ở trong góc khuất nhất bên bờ sông thủy ngân, hắn ta cũng không do dự nữa, liền xông về phía đám sương mù màu đen đang muốn bay lên trời kia.
“Ồ? Đây là cái gì?” Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn nơi xa, một tầng băng tinh màu trắng thật dày bao vây đám sương mù màu đen kia lại. Mặc dù còn có một phần nhỏ muốn giãy dụa, nhưng trong tay Đàm Kế Chi lại đang cầm một túi nước, không ngừng tưới lên trên băng tinh, để cho băng tinh màu trắng kết lại càng ngày càng dày, dần dần hoàn toàn bao vây đám sương mù màu đen kia ở bên trong.
Sắc mặt Lâm đại phu hơi hổ thẹn, lạnh lùng nói: “Tuyết Ngọc Châu.”
Diệp Ly mờ mịt, khi còn bé ở Từ thị, nàng được Từ gia nuôi dạy, cũng coi như có một chút nền tảng về đánh giá đồ cổ trân bảo. Nhưng Tuyết Ngọc Châu này thì thật sự chưa từng được nghe nói. Lâm đại phu lạnh lùng nói: “Còn một tên khác là Dưỡng Thi Châu. Chỉ cần để nó ở trong miệng người chết, thì người chết sẽ bị một tầng băng tinh bao vây nhanh chóng, trăm năm cũng không thối rữa. Hắn ta đã động vào di thể của tần phi chôn cùng.”
Diệp Ly hơi không được tự nhiên vuốt vuốt gương mặt của mình, cười làm lành với Lâm đại phu: “Sư phụ, chuyện gấp phải tùy theo tình thế mà làm……” Ít nhất cái lăng mộ này cũng đã được năm trăm năm rồi, nhưng lấy đồ từ trong miệng thi thể đã chết năm trăm năm ra… Cho dù là Diệp Ly thì nụ cười trên mặt cũng hơi cứng ngắc. Nhưng nếu như đó là cách duy nhất có thể giải quyết tình huống trước mắt, thì Diệp Ly cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với những tần phi chôn cùng kia. Dù sao cũng không ai biết, rốt cuộc cái đám đen núc ních kia sẽ biến thành hình dáng gì, chỉ nhìn bộ dáng càng ngày càng to lên không ngừng kia, Diệp Ly không nghi ngờ chút nào, rất có thể cuối cùng bọn chúng sẽ hoàn toàn ăn mòn hơn phân nửa mộ thất, bao gồm bọn họ cũng không thể chạy thoát được.
Thấy hình như bên kia đã giải quyết xong, hai người mới bước chậm trở lại. Đàm Kế Chi mỉm cười nhìn hai người, nói với Lâm đại phu: “Phụ thân, toàn bộ cơ quan trong mộ đã khởi động. Nếu chúng ta muốn bình an đi ra ngoài, thì chỉ có thể hoàn toàn phá giải câu đố và bảo tàng tổ tiên để lại trong điện này mà thôi.” Lâm đại phu mặt lạnh nói: “Lão đầu tử ta không nhận nổi một tiếng phụ thân của Thiếu chủ, ta cũng không biết câu đố và bảo tàng gì. Nếu Thiếu chủ là chủ nhân của Hoàng lăng này, thì muốn làm cái gì, xin Thiếu chủ cứ tự nhiên.”
Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, thản nhiên nói: “Phụ thân cần gì phải tức giận, điều mà ta làm không phải vẫn luôn là nguyện vọng của Lịch đại tổ tiên sao? Phụ thân không ủng hộ thì thôi, vì sao còn gây khó khăn cho ta khắp nơi?” Sắc mặt Lâm đại phu nhăn nhó một chút, xoay người sang chỗ khác không nói thêm gì nữa. Đàm Kế Chi cũng không để ý, nghiêng đầu cười nói với Diệp Ly: “Vương phi, khắp nơi trong mộ này đều có bẫy rập, tại hạ tin tưởng Vương phi sẽ không quấy rối đi.” Diệp Ly nhẹ nhàng vỗ về bụng, cười dịu dàng, “Đàm đại nhân cứ yên tâm, xem như Bản phi không muốn sống, thì vẫn phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng của mình.” Đàm Kế Chi hài lòng gật đầu, nói: “Quá tốt, tại hạ cũng không muốn thương tổn đến Vương phi và Tiểu Thế tử, càng không muốn đối địch với Định Vương điện hạ.”
Nhận được hứa hẹn của Diệp Ly, Đàm Kế Chi cũng không hề cố kỵ gì nữa, đi tới phía trước cúi người xem xét cánh cửa lớn trước cung điện kia. Đám trùng sương mù màu đen lúc trước cũng đã tạo thành hư hỏng không nhỏ trên cánh cửa lớn bằng bạch ngọc này, cánh cửa lớn vốn trắng như tuyết, hiện tại đã hiện đầy vết màu đen loang lổ và hang hốc. Diệp Ly nhìn thoáng qua băng tinh hình cầu lăn qua một bên, bên trong có thể thấy được rõ ràng còn có thứ gì đó màu đen giống như ngọc. Vốn đang hợp lại nô đùa ở trên cửa, thì phía dưới hắc ngọc cổ quái lại có một tầng ngọc bích khác bắt buộc chúng phải đứng yên. Lần này, hiển nhiên Đàm Kế Chi đã rút được kinh nghiệm từ Lâm đại phu, cũng không dùng ngón tay để đụng vào lớp ngọc bích ở mặt ngoài kia, mà lại lấy môt cây chủy thủ ra, từ từ di động chữ khối ở phía trên. Vốn trò chơi ghép tám chữ cũng không khó, cho nên không đầy một lát, thì Đàm Kế Chi đã hoàn thành, chỉ nghe “Ca ca” hai tiếng, ngọc bích chia làm hai nửa, rơi xuống trên mặt đất, lộ ra một ổ khóa kỳ quái, trên cửa bạch ngọc đang đóng chặt cũng không có khóa, mà chỉ có một ổ khóa hình tròn. Đàm Kế Chi quay đầu lại nói với Lâm đại phu: “Phụ thân, xin đưa chìa khóa cho con.”
Lâm đại phu nhìn hắn bình tĩnh mà hờ hững, “Không có chìa khóa.”
Đàm Kế Chi cau mày, âm u trên mặt rõ ràng cho thấy hắn không vui. Đương nhiên hắn sẽ không tin Lâm đại phu không có chìa khóa, nếu hỏi, trên thế gian này, ngoại trừ chính hắn ra, người rõ ràng lăng mộ này nhất là ai, thì không nghi ngờ gì chính là cha nuôi đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn. Bởi vì hắn biết được những điều này, đều là do ông ta nói từng chút từng chút cho hắn nghe từ nhỏ.
“Có lẽ ta có thể thử một lần?” Nhìn sắc mặt Đàm Kế Chi càng ngày càng âm trầm khó coi, đột nhiên Diệp Ly mở miệng nói.
Hai người đang giằng co cũng sửng sốt, cùng nhìn về phía Diệp Ly. Ánh mắt Đàm Kế Chi là kinh ngạc và hoài nghi, còn Lâm đại phu lại nghi ngờ và lo lắng. Diệp Ly bước chậm đến, cúi đầu quan sát ổ khóa trên cửa một lát, rồi cúi đầu cười một tiếng. Mở khóa… Cũng đã từng là kỹ năng cần thiết a. Huống chi trước kia, cái này… đột nhiên Diệp Ly hơi tò mò về vị Cao Tổ Khai Quốc Tiền triều kia. Giơ tay lên gỡ một cây đồng trâm mộc mạc từ búi tóc xuống, Diệp Ly không để ý di chuyển qua lại ở trong lỗ khóa. Thần sắc của hai người ở phía sau đều hơi cổ quái nhìn cô gái trước mắt. Nếu như nói Định Vương phi có thể văn biết võ thông thì còn hiểu được, nhưng còn có thể mở khóa thì lại hết sức kỳ quái. Nhìn bộ dáng như quen tay quen việc kia của nàng, Đàm Kế Chi cảm thấy, có lẽ những thần thâu đạo tặc trong chốn giang hồ cũng chưa chắc bằng được với cô gái trước mắt này. Ít nhất, để tiến vào lăng mộ này, hắn đã cố ý nghiên cứu không ít loại cơ quan và khóa, nhưng một màn trước mắt này lại rõ ràng để cho hắn không hiểu được.
Khoảng một khắc sau, chỉ nghe một tiếng “răng rắc” bên trong, Diệp Ly rút đồng trâm ra, lui về sau một bước.
Cánh cửa bạch ngọc “ken két” rung động, một lát sau, ở dưới cái nhìn chăm chú của ba người, từ từ mở ra, trưng bày toàn bộ trung tâm của Hoàng lăng ra ở trước mắt ba người.
Bên trong là một tòa đại điện rộng rãi, hiển nhiên được xây dựng giống với chánh điện trong cung vào lúc đó. Những ngọn đèn thắp trong điện vẫn lẳng lặng thiêu đốt, đại điện rộng rãi xanh vàng rực rỡ, làm cho người ta phảng phất như thật sự bước vào trong một hoàng cung mà không phải ở trong một cổ mộ u ám. Ánh mắt xoay chuyển một vòng trong điện, lại không thấy linh cữu của Cao Tổ Tiền triều lẽ ra nên ở trong điện, chỉ là, ở trên Ngự án trên điện, lại đặt một chiếc hộp gỗ bằng đàn hương, ở phía trước, có treo một bức họa vẽ một người đang mặc triều phục đế vương. Hiển nhiên chính là vị Hoàng đế Cao Tổ Tiền triều kia. Đàm Kế Chi ngẩn người, không nhịn được tiến lên trước quỳ xuống trước bức họa, cung kính dập đầu mấy lần. Diệp Ly nhíu mày, nhìn về phía Lâm đại phu đang nhíu chặt chân mày ở một bên, hiển nhiên hắn cũng không có ý quỳ lạy Hoàng đế Tiền triều.
Đàm Kế Chi quỳ lạy tổ tiên xong, thì đứng dậy, nói với Diệp Ly: “Định Vương phi, vị này chính là tổ tiên của ta, Hoàng đế Cao Tổ Khai Quốc Tiền triều.” Trong lời nói tràn đầy ngưỡng mộ và tôn trọng với tổ tiên. Trong giọng nói với Diệp Ly cũng nhiều thêm mấy phần khoe khoang và tự đắc. Diệp Ly rất nể tình gật đầu, cười nói: “Chúc mừng ngươi, ngưỡng mộ đã lâu.” Hiển nhiên Đàm Kế Chi cũng không để ý đến việc nàng đáp cho có lệ, bước nhanh đi lên đại điện, kinh ngạc nhìn hộp gỗ tử đàn kia trên Ngự án, cẩn thận từng ly từng tí, hơi nín thở. Hiển nhiên đó chính là bảo tàng mà hắn đang đau khổ tìm kiếm. Diệp Ly hơi hứng thú nhìn chằm chằm cái hộp gỗ tử đàn kia, quả thật nàng tương đối hiếu kỳ, rốt cuộc là trân bảo gì mà còn đáng quý hơn vàng bạc châu báu và đồ cổ ngọc thạch chất thành núi ở phía ngoài kia.
Đàm Kế Chi nhìn về phía nàng, cười nói: “Vương phi cũng có hứng thú sao? Không bằng đi lên cùng tại hạ mở ra bảo bối bí mật này?”
Chống lại thần sắc giống như ban ơn của Đàm Kế Chi, khóe môi Diệp Ly kéo kéo, cười nói: “Không cần, Đàm đại nhân cứ tự nhiên đi.”
Diệp Ly cự tuyệt làm cho hắn hơi thất vọng, nhưng cảm giác trân bảo đang ở trước mắt lại để cho hắn quyết định quên đi chút không vui nho nhỏ này. Đi tới phía sau Ngự án ngồi xuống trên ghế rồng, Đàm Kế Chi hài lòng nhìn xuống Diệp Ly và Lâm đại phu ở dưới điện, sau đó mới từ từ đưa tay mở cái hộp ra. May mà, lần này trên cái hộp cũng không xảy ra cái gì làm cho người ta nhức đầu, Đàm Kế Chi mở cái hộp ra rất dễ dàng, rồi cẩn thận nâng một cái Ngọc Tỷ hình vuông từ bên trong ra. Đôi mi thanh tú của Diệp Ly khảy nhẹ, đây là Truyền Quốc Ngọc Tỷ được vị Thủy Hoàng đế kia làm ra từ ngàn năm trước. Phía trên có khắc tám chữ to “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” (Vâng mệnh của trời, trường tồn vĩnh viễn). Nghe nói, năm đó, Cao Tổ Tiền triều thật sự nhận được cái Ngọc Tỷ kia, nhưng sau đó, Lịch đại Hoàng đế lại không có ai lấy ra được cái Ngọc Tỷ kia. Sau khi Thái tổ Hoàng đế của Đại Sở quân lâm thiên hạ, đã lật tung Hoàng cung cũ của Tiền triều lên, nhưng cũng không thể tìm ra. Cho nên sau đó, trên sách sử đều cho rằng, tin tức Cao Tổ Tiền triều nhận được Truyền Quốc Ngọc Tỷ chỉ là tin vịt mà thôi. Và chuyện này cũng chỉ tồn tại trong dã sử ở dân gian.
Đàm Kế Chi mừng rỡ cầm Truyền Quốc Ngọc Tỷ, thần sắc trên mặt càng nhiều thêm mấy phần say mê. Giống như hiện tại hắn đã cao cao tại thượng, có thể nắm giữ quyền sanh sát thiên hạ, nhất thống thiên hạ.
Đợi đến khi rốt cuộc hắn đã say mê đủ rồi, thì mới bắt đầu cẩn thận xem xét Ngọc Tỷ trong tay, dần dần… Thần sắc của hắn bắt đầu trở nên cứng ngắc, sau đó từ từ hiện lên hoảng sợ, “Làm sao… Tại sao có thể như vậy?”
Diệp Ly không hiểu, trong lúc đó, thì hắn ta đã cầm Ngọc Tỷ lăn qua lộn lại nhìn một hồi lâu, rốt cuộc đột nhiên đứng dậy, tay vung lên, quét toàn bộ đồ trên Ngự án xuống đất, sau đó cũng ném Ngọc Tỷ xuống đất không chút tiếc nuối, “Tại sao có thể như vậy?” Diệp Ly nháy mắt mấy cái, tránh thoát đống đồ phía trên rơi xuống, thấy Ngọc Tỷ lăn xuống bên chân mình, cẩn thận cúi người nhặt lên, vừa nhìn, đúng là ngọc tốt hiếm có, phía trên có khắc Bàn Long, còn có tám chữ trong truyền thuyết kia. Vô luận kích cỡ hay hình dáng, thì đều giống hệt trong sử sách ghi lại, không thể sai. Nhưng mà… Tại sao trên góc bên phải của Ngọc Tỷ kia lại có một hàng chữ lớn như vậy?
Bên cạnh Lâm đại phu cũng nhặt hộp gỗ tử đàn vừa bị Đàm Kế Chi quét rơi xuống lên, trong hộp còn có một tấm vải. Diệp Ly nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên viết hai hàng chữ vô cùng lớn lối: Con cháu bất tài dám can đảm xông vào lăng tẩm của trẫm, trẫm sẽ không nói cho ngươi biết Truyền Quốc Ngọc Tỷ và bảo tàng chân chính ở chỗ nào. Phía sau còn có ba chữ to lại càng thêm lớn lối vô cùng —— Ha! Ha! Ha!
Rốt cuộc khóe môi của Diệp Ly cũng không nhịn được co quắp. Nhìn đến đây, nếu nàng còn không biết lai lịch của vị Cao Tổ Khai Quốc này là gì nữa, thì nàng cũng không cần sống nữa. Nhưng mà… Người khác đều hãm hại cha, vị Hoàng đế Cao Tổ này thì lại ngược lại, đi hãm hại con cháu đời sau.
Ngồi ở phía trên, tất nhiên Đàm Kế Chi cũng nhìn thấy tấm vải trong tay Lâm đại phu, vội vàng nhảy xuống điện, cầm lấy tấm vải trong tay Lâm đại phu. Sau đó thần sắc lại làm cho Diệp Ly cũng hơi không đành lòng nhìn hắn. Vị hậu duệ Hoàng thất Tiền triều mang hy vọng đầy tràn trong lòng này thật sự đã bị tổ tiên của hắn hãm hại khổ.
Đàm Kế Chi chán nản, tấm vải ở trong tay rơi xuống đất, Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nhìn hắn thất hồn lạc phách bước ra ngoài, nghiêng đầu nói với Lâm đại phu: “Sư phụ, hắn như vậy mà đi ra ngoài sẽ không có việc gì sao? Năng lực thừa nhận trong lòng cũng quá kém đi.”
Lâm đại phu thở dài một tiếng, rồi đuổi theo. Diệp Ly cắn răng, hơi khó khăn cúi người nhặt tấm vải kia lên nhìn một chút, khóe môi lộ ra một tia cười yếu ớt nhàn nhạt, cất nó vào trong túi. Quay đầu lại nhìn thoáng qua bức họa đế vương mặc triều phục kia trên đại điện, xoay người cũng đi ra ngoài theo. Nếu để cho hai người kia đi ra ngoài, một mình nàng sẽ không ra được. Nhưng mà… Nếu như Đàm Kế Chi còn chưa bị tổ tiên không biết điều của hắn làm cho tức đến điên, thì chắc chắn sẽ không bỏ nàng lại.