Đoàn người đi lên núi, trên đường đi, Diệp Ly phát hiện có mấy ám vệ dưới sự ra dấu của Mặc Hoa rời khỏi đội ngũ của bọn họ. Diệp Ly biết bọn họ muốn nghĩ cách dẫn dắt truy binh ở phía sau rời đi. Nhìn thoáng qua ám vệ rời đi lặng yên không một tiếng động, Diệp Ly không nói gì, chỉ trầm mặc đi theo dấu chân ám vệ mở đường ở phía trước đi lên núi. Hình như truy binh cũng tới rất nhanh, cũng không lâu sau, nơi xa liền truyền đến tiếng người và tiếng đánh giáp lá cà, nhưng dần dần liền đi xa, hiển nhiên là bị dẫn dụ đến hướng ngược lại. Mặc Hoa quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng động đã càng ngày càng xa một chút, cau mày nói: “Vương phi, lên núi không giống như là truy binh của triều đình.” Diệp Ly im lặng gật đầu, đám người kia mới vừa rồi còn ở dưới chân núi, có thể có tốc độ đuổi theo nhanh như vậy, tuyệt đối không phải là binh sĩ bình thường. Rất hiển nhiên, đối phương cũng là cao thủ, “Người của Lôi Chấn Đình.”
Trác Tĩnh nói: “Trấn Nam Vương phủ có một vệ đội*(đội bảo vệ) tư nhân bí mật, tên là Kim Y Vệ. Số lượng khoảng hơn một ngàn người, bình thường đều thủ vệ Trấn Nam Vương phủ, mỗi lần Trấn Nam Vương xuất chinh cũng sẽ đi theo. Chính bởi vì có bọn họ, nên nhiều lần Trấn Nam Vương có thể tìm được đường sống trong chỗ chết trên chiến trường. Bao gồm năm đó Trấn Nam Vương thua ở dưới tay lão Vương gia, chính là Kim Y Vệ này dùng hết gần toàn bộ đoạt về. Kim Y Vệ cứu Trấn Nam Vương một mạng, mặc dù bị đánh đến hầu như toàn quân bị diệt, nhưng sau này, Trấn Nam Vương lại xây dựng lại lần nữa.” Vừa đi, Diệp Ly vừa nói: “Hình như ám vệ không nhận được tin tức đó.” Trác Tĩnh nói: “Kể từ sau khi năm đó Kim Y Vệ vì cứu Trấn Nam Vương bị lão Vương gia diệt gần hết, thì cũng không thấy xuất hiện ở mặt mọi người nữa. Hầu như tất cả mọi người đều cho là, bọn họ đã không còn tồn tại nữa. Là công tử Minh Nguyệt nói cho thuộc hạ trước khi đi.” Đi trong núi rừng, Diệp Ly như có điều suy nghĩ, “Nói vậy Kim Y Vệ và Kỳ Lân thì như thế nào?”
Hầu như không có chút suy tư nào, Trác Tĩnh đáp: “Không bằng. Kim Y vệ chỉ huấn luyện võ nghệ, bọn họ chỉ cần chịu trách nhiệm an toàn của Trấn Nam Vương, thỉnh thoảng nghe theo Trấn Nam Vương ra lệnh xử lý một số người mà thôi. Theo ý tứ của công tử Minh Nguyệt thì, công phu của bọn hắn không kém gì ám vệ.”
Tâm tình mọi người đều hơi nặng nề, tình hình bây giờ đừng bảo là không kém hơn ám vệ, coi như là một hai trăm binh lính tinh nhuệ tới thì bọn họ cũng chưa chắc chịu được.
Một đường đi nhanh, rốt cục đoàn người đã đi tới vách núi ở giữa sườn núi. Tuy nói là giữa sườn núi, nhưng một dãy núi Tây Bắc thực ra cũng khá cao, hơn nữa hiện tại lại là đầu mùa đông, dưới bóng đêm nhìn xuống dưới vách đá chỉ thấy một dải mây trắng xoá, phía dưới cũng không nhìn thấy cái gì. Nhìn vách đá trước mặt, Diệp Ly quay đầu lại hỏi: “Đến đối diện có xa lắm không?” Mặc Hoa trầm tư chốc lát nói: “Có lẽ khoảng mười lăm mười sáu trượng.” Diệp Ly suy nghĩ một chút, gật đầu hỏi: “Khinh công của mọi người như thế nào? Có thể đi qua hay không?” Mặc Hoa gật đầu, người ở chỗ này, ngoại trừ ra hai ám vệ có khinh công thấp một chút ra, thì mấy người còn lại cũng có thể đi qua. Diệp Ly nói với hai ám vệ: “Các ngươi đi cùng nhau hoặc tách ra xuống núi, cẩn thận một chút sẽ không khiến cho truy binh chú ý. Nếu như dưới chân núi bị vây quá nghiêm ngặt, thì hãy chờ một thời gian ngắn.” Hai ám vệ ngây ngốc, hơi luống cuống nhìn Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Đi nhanh đi, chỉ hai người mà thôi, chúng ta lập tức phải đi qua, các ngươi ở lại cũng không có ý nghĩa gì.” Phía sau, Mặc Hoa không tiếng động gật đầu. Hai ám vệ lạy một lạy với Diệp Ly, rồi xoay người rời đi, rất nhanh giấu diếm vào trong bóng tối.
“Được rồi, chuẩn bị đi qua đi. Mặc Hoa, lúc trước xem địa hình, ngươi đi qua trước.” Diệp Ly xoay người nói với Mặc Hoa.
Mặc Hoa cũng không trì hoãn, dưới chân nhúng một cái bay qua vách đá đối diện. Sau khi rơi xuống đất, đứng ở bên này hầu như chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở trong sương mù của Mặc Hoa, Diệp Ly phất tay một cái để cho mấy ám vệ đi qua. Đợi đến phiên Trác Tĩnh và Vệ Lận, thế nhưng hai người, ai cũng không chịu động trước. Diệp Ly nhướng mày nói: “Các ngươi muốn làm gì?” Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Khinh công của Vương phi, thuộc hạ và Vệ Lận đều gặp, người không có trở ngại gì đi.” Diệp Ly sửng sốt, rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Nếu như sớm biết có một ngày như thế, nàng có mệt chết đi được cũng phải luyện tốt khinh công. Khinh công của nàng vốn cũng chỉ có thể xem như khá, nhưng hiện tại bụng lại càng mơ hồ truyền đến một chút cảm giác không thoải mái, muốn tự mình bay qua căn bản là bách nhật tố mộng (nằm mơ trăm ngày, giống câu nằm mơ giữa ban ngày). Diệp Ly liếc xéo Trác Tĩnh một cái, nói: “Các ngươi có thể mang ta qua?” Trác Tĩnh cúi đầu, cắn răng nói: “Không thể.” Vách đá cách mười lăm mười sáu trượng, muốn tự mình đi qua cần phải có khinh công cao, mà muốn dẫn một người đi qua, vậy không chỉ phải cần khinh công, mà còn cần nội lực tuyệt đỉnh chống đỡ. Vệ Lận nhàn nhạt cười nói: “Thuộc hạ cũng không thể, cho nên chúng ta ở lại cùng với Vương phi.”
Nơi xa đã mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, Diệp Ly tức giận quét hai người một cái, nói: “Hồ nháo! Theo ta chờ chết sao?”
Đối diện, một bóng đen bay đến, rơi xuống mặt đất cau mày nhìn ba người, nói: “Làm sao còn không đi?” Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Ly một chút, Mặc Hoa lập tức nhớ tới, nội lực và khinh công của Vương phi mới tu tập hơn một năm, khoảng cách như vậy căn bản không cách nào dựa vào khinh công mà phóng qua, “Thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, xin Vương phi thứ tội. Thuộc hạ mang Vương phi đi qua.” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nắm chắc mấy phần?” Mặc Hoa im lặng không nói, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Hai phần.” Nếu như ban ngày, thì có lẽ còn có thể nắm chắc nhiều hơn hai phần, nhưng bây giờ sắc trời đã tối đen, vừa sương mù dày đặc, tối đa hắn cũng chỉ nắm chắc hai phần. Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Đó chính là nói chúng ta có tám phần cơ hội rớt xuống vách đá hài cốt không còn? Các ngươi hãy đi trước đi, ta tự có biện pháp.” Làm sao mấy người Trác Tĩnh lại chịu? Vệ Lận nói: “Vậy thì mời Vương phi hãy đi trước, dù sao chúng ta cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Mặc Hoa nhíu nhíu mày nói: “Truy binh đã đến gần, nếu như bọn họ thật sự cũng là cao thủ võ công, thì khi bị bọn họ phát hiện tung tích, cho dù chúng ta đã đi qua, thì cũng không trốn thoát.”
Ba người cũng đều cố chấp như nhau, Diệp Ly chỉ đành phải nói: “Mặc Hoa và Vệ Lận hãy đi trước, Trác Tĩnh ở lại.” Từ bọc hành lý bên cạnh, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trong tay Vệ Lận. Vệ Lận trầm mặc nhận lấy, tung người nhảy tới hướng sương mù dày đặc đối diện. Trác Tĩnh nhìn Diệp Ly cầm dây trói cố định tốt ở trên cây to trên vách đá, hỏi: “Vương phi……” Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Thật ra thì cái này… Ta cũng chỉ nắm chắc năm phần.” Hiển nhiên hai bên vách đá cũng không bằng nhau, bên này của bọn họ thấp hơn một chút, địa thế của đối diện lại cao hơn một chút. Cũng chứng tỏ Diệp Ly không có cách nào dùng phương pháp ít sức để trượt qua, mà phải tự mình lôi kéo dây thừng từ từ đi qua. Bởi vì cục cưng trong bụng, nàng thậm chí không thể dùng động tác quá mức nguy hiểm. Cố định xong dây thừng, Diệp Ly mới vừa muốn động tay, thì một mũi tên bắn ra từ trong rừng cây, xẹt qua bên cạnh nàng. Rất nhanh, một đám nam tử áo đen vọt ra từ trong rừng, vây quanh hai người ở trên vách đá.
“Định Vương phi? Bọn ta cũng không muốn thương tổn Vương phi, xin đi theo chúng ta một chuyến?” Nam tử áo đen cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Ly, trong mắt hung ác nham hiểm tràn đầy ác độc và ẩn chứa ý tham lam. Diệp Ly buông dây thừng ra, lạnh nhạt nói: “Trấn Nam Vương Tây Lăng, Kim Y Vệ?” Ánh mắt nam tử co rụt lại, cười lạnh nói: “Vương phi thật sự biết không ít. Nếu Vương phi đã biết thân phận chúng ta, kính xin không nên phản kháng không cần thiết, nếu làm bị thương Vương phi, bọn ta cũng không thể bẩm báo với Vương gia.” Diệp Ly nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: “Nếu ta không nghe thì sao?” Nam tử nhe răng cười nói: “Chuyện Hồng Châu, tâm tình của Vương gia đã rất không tốt, đến lúc đó nếu Vương phi có gì không hay, nói vậy Vương gia cũng sẽ không trách tội. Vương gia chúng ta chính là hào kiệt đương thời, cũng thật lòng quý trọng Định Vương phi. Vương phi cần gì một lòng đi theo cái phế vật Mặc Tu Nghiêu kia, Vương gia chúng ta cũng nói, chỉ cần Vương phi chịu theo chúng ta trở về, tất nhiên hứa dành cho vị trí Trấn Nam Vương phi. Về phần Mặc Tu Nghiêu cái tàn…… !”
Sưu! Sưu! Hai tiếng xé gió, hai sợi ngân quang như kình phong đồng thời mạnh mẽ bắn tới, để lại một đạo vết máu một cao một thấp trên mặt và trên cổ nam tử đang nói chuyện. Diệp Ly mắt lạnh nhìn người đối diện, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi muốn chết, Bản phi thành toàn cho ngươi!” Người nọ vừa sờ vết thương trên cổ, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nghe được lời nói lạnh như băng của Diệp Ly, trong lòng run lên lập tức không dám nói tiếp.
“Nếu Vương phi không thức thời như thế, cũng đừng trách chúng ta vô lễ!” Sắc mặt nam tử cầm đầu trầm xuống, phất tay nói: “Bắt lấy Định Vương phi!”
Kim Y vệ chung quanh đồng loạt tiến lên, Trác Tĩnh che ở bên cạnh Diệp Ly ngăn cản người lại. Đối diện, đám người Mặc Hoa và Vệ Lận cũng hiểu tình huống bên này rối rít quay trở lại gia nhập đoàn chiến. Quả thật Kim Y Vệ không hổ là tinh anh, chiến lực có thể sánh ngang với ám vệ theo như lời Hàn Minh Nguyệt, dưới tình huống lấy một địch mười như vậy, căn bản ám vệ không thể chống đỡ được. Diệp Ly nhìn ám vệ vốn đang sống bình thường, trong nháy mắt đã ngã xuống hai người, hít sâu một hơi cao giọng nói: “Mặc Hoa, mang người lập tức rút lui!” Trên tay Mặc Hoa không dừng lại chút nào, một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực một Kim Y Vệ, vừa nói: “Ám vệ lấy an nguy của Vương phi làm trọng, không cách nào phụng mệnh.” Một tay Diệp Ly cắt đứt cổ họng một Kim Y Vệ, lui đến một góc, một tay đè lại bụng mơ hồ co rút đau đớn, nói: “Ngươi cảm thấy bây giờ còn có ý nghĩa sao? Rút lui!”
Mặc Hoa không đáp, chính là động tác dưới tay càng thêm tàn nhẫn, biểu lộ muốn cãi lệnh. Diệp Ly chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đang muốn mở miệng, thì trong bầu trời đêm, một bóng người xẹt qua, đánh tới trước mặt nàng. Diệp Ly giơ đao vung ra, người nọ tránh qua bên cạnh, một phát bắt được cánh tay Diệp Ly, nói: “Là ta.”
Diệp Ly ngẩn ra, “Hàn Minh Nguyệt, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Bề ngoài của Hàn Minh Nguyệt hơi chật vật, không còn phong độ nhanh nhẹn như trước nữa. Nắm lấy Diệp Ly, nói: “Đi mau! Trấn Nam Vương tới.” Thấy Hàn Minh Nguyệt, Trác Tĩnh và Vệ Lận vui mừng, ăn ý mười phần tách Kim Y Vệ đang che ở phía trước trước mặt bọn họ ra, nói: “Hàn công tử, ngươi mang Vương phi đi trước đi.” Hàn Minh Nguyệt gật đầu, bắt được Diệp Ly, mũi chân nhúng một cái liền bay đến đối diện.
“Hàn Minh Nguyệt, ngươi thật to gan!” Trong rừng cây, một giọng nam nặng nề bí mật mang theo tức giận truyền đến. Đồng thời một đạo kình phong đánh úp về phía Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Nguyệt đang ở giữa không trung lại dẫn theo một người, nên phải chật vật tránh né một đạo kình phong này. Nội lực lại bị trở ngại một chút, vốn bay lên không, thân hình chỉ có thể trở xuống trên mặt đất một lần nữa, trên bả vai áo màu trắng bị một vết rách màu đỏ nhàn nhạt. Trấn Nam Vương đi ra từ trong rừng cây, đi theo bên cạnh chính là Tô Túy Điệp đã rời khỏi Hồng Châu với Hàn Minh Nguyệt. Lúc này trên dung nhan tuyệt sắc kia tràn ngập đắc ý và nhìn hơi hả hê, cười dài nhìn chằm chằm Diệp Ly.
Trấn Nam Vương vừa đến, vốn đang chém giết, liền lập tức yên tĩnh xuống. Đám người Mặc Hoa lui đến trước mặt Diệp Ly làm thành một nửa vòng tròn che nàng ở phía sau. Trấn Nam Vương nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Diệp Ly đứng ở phía sau đám người, trong mắt chớp động lên ánh sáng phức tạp. Nhìn nhìn lại thi thể trên đất, gật đầu khen: “Không hổ là ám vệ Định Vương phủ, quả nhiên Kim Y Vệ của Bản Vương vẫn kém hơn một chút.” Trác Tĩnh cười lạnh nói: “Vương gia quá khiêm tốn rồi, ám vệ Định Vương phủ thân kiêm nhiều chức sao có thể so sánh với Kim Y Vệ được.” Vừa ra khỏi miệng, liền châm chọc Trấn Nam Vương nhát gan sợ chết, nếu không, sao lại đặc biệt huấn luyện một đội ngũ hơn một ngàn người chỉ để bảo vệ một mình hắn. Trấn Nam Vương lại không tức giận, cười nói với Diệp Ly: “Ngươi rất giỏi, hoàn toàn ngoài dự kiến của Bản vương. Chỉ cần ngươi tới đây, tất cả chuyện lúc trước, Bản vương đều có thể bỏ qua.”
“Vương gia……” Tô Túy Điệp không đồng ý gắt giọng, lại bị một ánh mắt lãnh đạm của Trấn Nam Vương làm cho sợ đến nuốt bất mãn trở về. Diệp Ly nhìn vẻ mặt nhất định phải được của Trấn Nam Vương, khẽ mỉm cười nói: “Vương gia thật nhanh chân, Diệp Ly bội phục. Nói vậy chuyện trong thành ngoài thành Hồng Châu, Vương gia đều đã xử trí thỏa đáng rồi. Cũng đúng… Nhưng Vương gia cũng không quan tâm mấy chục vạn viện quân ở biên cảnh Tây Bắc chút nào sao?” Sắc mặt Trấn Nam Vương trầm xuống, rất nhanh lại cười nói: “Quả thật Bản vương cũng hơi lo lắng chuyện viện quân. Nhưng mà… Bại dưới tay nữ nhân thì vẫn là lần đầu tiên trong đời của Bản vương. Cho nên… Bản vương cảm thấy ngươi tương đối quan trọng hơn một chút. Huống chi… Chẳng biết tại sao, đột nhiên Bản Vương cảm thấy, có lẽ nếu mất đi Vương phi càng làm cho Định Vương cảm thấy thống khổ hơn bị mất Tây Bắc đây? Hơn nữa… Nếu như Định Vương phi này lại trở thành Trấn Nam Vương phi của Bản vương……” Hình như càng nghĩ càng cảm thấy đó là một chủ ý hết sức tuyệt diệu, Trấn Nam Vương không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài. Vốn bởi vì thất bại ở Hồng Châu, trên mặt còn mang theo một tia lo lắng cũng biến mất. Đứng ở bên cạnh hắn, Tô Túy Điệp nghe lời của lão, quả thật biến sắc, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly nhưng ngại uy nghiêm từ Trấn Nam Vương nên không dám nói nhiều một câu.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ sợ Vương gia đã nghĩ nhiều rồi.”
Trấn Nam Vương thản nhiên nói: “Có phải Bản vương nghĩ nhiều hay không thì lập tức sẽ biết thôi. Tiểu Ly, biết điều một chút chờ làm Vương phi của Bản vương đi.”
“Nôn……” Rốt cục không nhịn được khó chịu trong lồng ngực, Diệp Ly nghiêng người về phía đại thụ nôn ra một trận. Lập tức bên vách núi hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét nhìn chằm chằm cô gái đang vịn đại thụ mà nôn không ngừng ở đối diện. Hàn Minh Nguyệt tiện tay xử lý vết thương trên cánh tay, nở nụ cười, chân thành nói: “Vương gia, thoạt nhìn Định Vương phi cũng không có hứng thú gì với vị trí Trấn Nam Vương phi rồi. Vương gia cần gì làm cho người khác khó chịu đây.” Vệ Lận cười nhạo nói: “Có người chính là con ếch lười muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng đi.” Kim Y Vệ bên kia thì ai cũng không dám tùy tiện mở miệng. Định Vương phi nghe được phải làm Trấn Nam Vương phi liền nôn ra, có thể thấy được thật sự chán ghét đề nghị này đến mức độ nào. Bọn họ cũng không dám mở miệng, vạn nhất vỗ nhầm mông ngựa thành đùi ngựa thì cũng sẽ không dễ chịu.
Trấn Nam Vương xanh mặt, hừ lạnh một tiếng cười nói: “Các ngươi cho là như vậy thì có thể trì hoãn thời gian sao? Yên tâm, Bản vương sẽ giữ lại cho các ngươi một mạng để trở về… Nói cho Mặc Tu Nghiêu tới tham dự đại điển phong phi của Bản vương. Bắt lấy Định Vương phi!”
Trên vách đá, chém giết lại phát động một lần nữa, Trấn Nam Vương cũng không tính toán đứng ở một bên xem cuộc chiến. Ngược lại không chút do dự nhào tới Diệp Ly. Trác Tĩnh và Vệ Lận phi thân lên trước muốn ngăn cản hắn, nhưng chỉ hai ba chiêu đã bị quét qua một bên. Hàn Minh Nguyệt và Mặc Hoa một trái một phải tấn công Trấn Nam Vương, mặc dù Trấn Nam Vương chỉ có một cánh tay, nhưng chưởng phong tung hoành phóng thích như đao kia, ép tới cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng ngăn trở không lui về phía sau. Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Cái gọi là thiếu niên anh kiệt, ngay cả công lực mười mấy tuổi của Mặc Tu Nghiêu cũng không có, còn muốn ngăn cản Bản vương? Cút đi!” Một chưởng đánh vào trước ngực Hàn Minh Nguyệt, trong lòng Hàn Minh Nguyệt cả kinh vội vàng lật người trên không nghiêng tránh được một chưởng này, rơi xuống, vừa đứng trên mặt đất lại lập tức bị mấy Kim Y Vệ quấn lấy. Giải quyết Hàn Minh Nguyệt, Trấn Nam Vương cũng lấy phương pháp như vậy tránh được Mặc Hoa, từ khi hắn xuất thủ đến trước mặt Diệp Ly, tổng cộng cũng chỉ mới dùng bảy tám chiêu. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Chủy thủ trong tay Diệp Ly đảo một cái, thật nhanh đâm về phía Trấn Nam Vương. Mới vừa rồi nôn mửa kịch liệt một phen và mệt nhọc mấy ngày nay, không chỉ làm cho sắc mặt nàng trắng bệch, mà quan trọng hơn là, nàng rõ ràng cảm giác được, thể lực đang lấy tốc độ nhanh chóng mà biến mất. Trấn Nam Vương nghiêng người tránh, tâm tình rất tốt qua mấy chiêu với nàng, một tay giữ cổ tay của nàng, cười nói: “Công phu không tệ. Đáng tiếc nội lực kém một chút. Nếu tập võ từ nhỏ, bằng vào tư chất của nàng cũng có thể đứng trong hàng ngũ cao thủ thế gian. Đáng tiếc hiện tại… Đợi một chút, nàng!” Chế trụ cổ tay Diệp Ly dừng lại, Trấn Nam Vương liền biến sắc, lạnh lùng nói: “Hay cho một Định Vương phi, nàng cũng thật sự toàn tâm toàn ý với Mặc Tu Nghiêu. Bản vương tuyệt đối sẽ làm cho nghiệt chủng này……”
“Tiện nhân, đi tìm chết đi!” Cách đó không xa, vẻ mặt Tô Túy Điệp vặn vẹo nhìn một màn trước mắt, giơ tay lên vén lên ống tay áo, để lộ ra ám khí cột vào trên cổ tay, nhắm ngay Diệp Ly bắn ra, một chùm ngân châm như mưa rào bắn về phía Diệp Ly. Đang cùng Kim Y Vệ dây dưa, sắc mặt Hàn Minh Nguyệt đại biến, “Túy Điệp, đừng!” Đáng tiếc đã không tới kịp, ngân quang chợt lóe, ám khí liền xuất ra, Hàn Minh Nguyệt căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, một kiếm quét ra Kim Y Vệ bên cạnh, phi thân nhào tới. Đồng thời, Trấn Nam Vương cũng nghe được giọng nói của Tô Túy Điệp, nghiêng đầu nhìn lại, Diệp Ly nhân cơ hội lật cổ tay, chủy thủ lưu lại một vết máu ở trên tay Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương bị thương đau xót thả tay nắm Diệp Ly ra. Diệp Ly lại trượt, trong nháy mắt cả người ngã xuống vách đá.
“Diệp Ly!”
“Vương phi ——!”
Trấn Nam Vương phản ứng cực nhanh, đưa tay bắt tới vách đá, song, nghênh đón lão là khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười của Diệp Ly và chủy thủ hàn quang rạng rỡ trong tay. Chủy thủ không chút lưu tình để cho lão chỉ có thể lấy tốc độ nhanh hơn thu tay lại. Trấn Nam Vương đã mất một tay, lần này buông tay liền có ý nghĩa lão không cách nào bắt được Diệp Ly lần nữa. Hơi xuất thần nhìn cô gái mang theo khóe miệng mỉm cười đang rơi xuống, còn có lời nói không phát ra tiếng của nàng: Ngươi… đừng mơ tưởng làm thương tổn con của ta…
Một đạo ngân quang như con thoi bắn lên từ dưới vách đá, ngực Trấn Nam Vương nứt ra, hở ra một đóa hoa máu yêu diễm, giống như bị đau đớn bất thình lình thức tỉnh, Trấn Nam Vương cúi đầu nhìn chủy thủ cắm vào lồng ngực. Bởi vì lực đạo chưa đủ, nên cũng chưa chân chính thương tổn đến chỗ hiểm, giơ tay lên cầm chủy thủ trước ngực, “Diệp Ly……”