Thịnh Thế Đích Phi

Q.1 - Chương 119 - Trong cung cự cưới

Trước Sau

break
Edit: Theresa Thai Beta: Sakura “Hách Liên tiểu thư, ngươi không gả được sao?”

Không khí ở trong đại sảnh đột nhiên ngưng trọng, trên dung nhan chưa lui rặng mây đỏ của Hách Liên Huệ Mẫn đã tràn ngập kinh ngạc, một chút cũng không che giấu. Những lời này đều tuyệt đối là một loại nhục nhã sâu sắc với bất kỳ một cô gái chưa lập gia đình nào. Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu, nàng biết tính tình của Mặc Tu Nghiêu cũng không tốt, nhưng hắn chưa bao giờ cố ý nhục nhã một cô gái nào. Ngay cả năm ngoái vị công chúa Lăng Vân Tây Lăng càn rỡ kia nhưng hắn cũng không có nói lời cay nghiệt như vậy. Nhưng làm nữ nhân và một thê tử thì Diệp Ly không thể không thừa nhận, Mặc Tu Nghiêu đối đãi vô tình với Hách Liên Huệ Mẫn như vậy, trong lòng của nàng cũng nổi lên một tia ngọt ngào nhẹ nhàng.

“Định Vương, ngài thật là quá đáng!” Gia Luật Dã giận tái mặt nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu nói.

Mặc Tu Nghiêu giương mắt liếc hắn một cái, cười nhạt nói: “Sao Gia Luật vương tử lại nói như vậy?”

“Huệ Mẫn là vì hai nước bang giao mới nguyện ý gả vào Đại Sở, cho dù Vương gia không nhìn vừa mắt quý nữ của Bắc Nhung ta thì cũng không nên nhục nhã như thế! Chuyện này Bản vương tử sẽ bẩm báo với Hoàng đế quý quốc, phải vì Huệ Mẫn đòi một công đạo.” Gia Luật Dã đầy căm phẫn nói.

“Công đạo?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, giọng điệu mang theo giễu cợt: “Bản vương còn muốn đòi một công đạo đây. Trên điện Kim Loan, Bản Vương đã tự mình cự tuyệt ý chỉ tứ hôn, Bản vương cũng liên tục biểu lộ, Định Quốc Vương phủ chỉ có một đương gia chủ mẫu, Gia Luật vương tử và vị Hách Liên tiểu thư này lại liên tiếp tới cửa quấy rầy, thậm chí còn làm trò trước mặt ái thê của Bản Vương, chửi bới ly gián vợ chồng ta. Chẳng lẽ Gia Luật vương tử không biết rằng, đương gia chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ quan trọng đến cỡ nào sao? Nếu A Ly vì vậy mà sinh ra hiềm khích với Bản vương thì Bản vương phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây? Nếu như là cô nương của Đại Sở ta thì khi bị (kín đáo, âm thầm) cự tuyệt hàm súc như vậy, tự nhiên sẽ biết khó mà lui, nhưng mấy ngày nay hai vị không chỉ mỗi ngày đến tìm, mà còn rải lời đồn đãi chung quanh làm bại hoại danh tiếng của A Ly. Để cho Bản vương phải hoài nghi rằng, Hách Liên tiểu thư ở Bắc Nhung không ai thèm lấy mới cứng rắn kín đáo đưa cho Bản vương. Định Quốc Vương phủ chỉ biết có một nữ chủ nhân, nếu Hách Liên tiểu thư cố ý muốn lưu lại thì làm thô sử nha đầu (nha đầu làm việc nặng, cấp bậc thấp nhất) vẩy nước quét nhà cũng không có vấn đề gì. Hách Liên tiểu thư không thể làm được nha đầu nhất đẳng, cho dù là nha đầu nhất đẳng kém cỏi nhất của Định Vương Phủ, thì tất cả cũng đều là cô gái thanh bạch, biết đọc sách, viết chữ, hiểu lễ nghĩa.”

“Định Vương, ngài. . . . . .” Hình như Hách Liên Huệ Mẫn mới từ trong đả kích vừa rồi phục hồi tinh thần lại, lại nghe đến Mặc Tu Nghiêu nói một phen như vậy, lập tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Ngay cả trong đôi mắt đẹp cũng rưng rưng nước mắt trong suốt, nhưng nàng cũng không vì vậy mà lui bước hoặc khóc lóc, ngược lại quay mặt sang hướng Diệp Ly, “Nếu Vương phi được Định Vương ưu ái như thế, chẳng lẽ không muốn nói gì sao? Hay Định Quốc Vương phi chỉ biết núp ở phía sau Định Vương mà ngồi không hưởng lộc?”

Ở trong lòng Diệp Ly than nhẹ một tiếng, quả nhiên cô nương này không đơn giản. Cô gái tầm thường bị nam nhân trắng trợn chẳng kiêng nể gì nhục nhã như thế, cho dù không lập tức nước mắt chạy đi, thì chỉ sợ cũng muốn khóc không thành tiếng. Nhưng vị Hách Liên tiểu thư này chẳng những không bị đánh ngã, lại còn có lực công kích. Chớp chớp mắt, Diệp Ly cười hết sức vô tội, “Hách Liên tiểu thư, nam nhân bảo vệ nữ nhân không phải là theo lý thường phải làm sao? Mọi việc có Vương gia ở đây thì đương nhiên Bản phi không cần quan tâm. Bản phi và Vương gia lưỡng tình tương duyệt, cũng không muốn cho người khác xen vào giữa. Kính xin Hách Liên tiểu thư thành toàn.”

“Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường, Đại Sở các ngươi cũng muốn cầu cô gái hiền lương thục đức, Vương phi nói như vậy sẽ không sợ bị chỉ trích sao?” Gia Luật Dã nói.

Diệp Ly cười nói: “Đại Sở chúng ta càng yêu cầu cô gái phải hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, cô gái chủ động cầu gả là trăm triệu không thể nhận . Huống chi. . . hết lần này tới lần khác Bản phi cũng không thích Vương gia nạp thiếp, người nào thích chỉ trích thì cứ việc chỉ trích đi.”

Hiển nhiên Hách Liên Huệ Mẫn không nghĩ tới Diệp Ly không hề giống với cô nương Đại Sở bình thường, đến loại vấn đề như vậy cũng khó dây dưa, cắn răng nói: “Chẳng lẽ Vương phi không sợ Hoàng Thượng trách tội Định Quốc Vương phủ sao?”

“Trách tội?” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhẹ chau lại, đang lúc người khác cho là nàng bị dao động, lại khẽ cắn răng nói: “Đã vậy Bản phi liền tiến cung thỉnh tội, Hách Liên tiểu thư. . . Không, bất luận kẻ nào muốn gả vào Định Quốc Vương phủ cũng có thể, Bản phi một kiếm cắt cổ nhường vị trí Vương phi lại là được. Đến lúc đó Vương gia muốn cưới ai cũng có thể!” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái hỏi: “Vương gia, chàng nói được không?”

Trên mặt Mặc Tu Nghiêu vốn hung ác nham hiểm, trong nháy mắt đã rút đi, không hề cố kỵ trước mặt còn có hai người ngoài mà ôm Diệp Ly vào lòng rồi cười nói: “Ái phi ngàn vạn không thể. Nếu ái phi bị chút tổn thương nào, thì Bản vương cũng sẽ đau lòng. Đến lúc đó, Bản vương không thể làm gì khác hơn là đều nghiền nát những thứ tầm thường làm bị thương ái phi kia cho tiêu mối hận trong lòng.”

Diệp Ly hài lòng gật đầu, quay đầu lại nhìn Hách Liên Huệ Mẫn, nói: “Hách Liên tiểu thư, ngươi thấy được chưa, cho dù Bản phi chết thì Vương gia cũng sẽ không cưới ngươi.”

Hách Liên Huệ Mẫn còn muốn nói gì, lại bị Gia Luật Dã ngăn lại. Gia Luật Dã đứng lên nói: “Đã như vậy, hôm nay quấy rầy Vương gia và Vương Phi. Tại hạ đi trước, cáo từ.”

“Không tiễn.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói.

Tiễn đi hai người chướng mắt, Diệp Ly quay đầu lại đánh giá Mặc Tu Nghiêu, cười như không cười, nói: “Được lọt vào mắt xanh của giai nhân như thế, thật sự diễm phúc của Vương gia không cạn.”

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, “Đối với Bản vương mà nói, thì chỉ có A Ly mới là giai nhân, một ít kẻ không đâu này chỉ bay tới phiền toái thôi.”

Diệp Ly cau mày nói: “Cái gọi là hòa thân này, làm sao lúc trước Bắc Nhung lại hoàn toàn không có nói qua?” Hai nước chính thức hòa thân cần chuẩn bị bao nhiêu, chỉ nhìn hai tháng này Lễ bộ có bao nhiêu bận rộn, thì sẽ biết. Làm gì có giống như Hách Liên Huệ Mẫn vậy, trực tiếp đưa tới cửa, nói hòa thân, nhưng càng thấy giống là trò đùa hơn.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Sau khi sứ giả hòa thân của Bắc Nhung đến kinh thành, thì Gia Luật Dã mới nói ra, chắc không phải là chủ ý của Bắc Nhung Vương, mà là Gia Luật Dã tự mình nhất thời nảy lòng tham .”



Diệp Ly khó hiểu, “Nhất thời nảy lòng tham? Nếu nghĩ sắp đặt nhãn tuyến tại Định Vương Phủ, thì làm như thế cũng không tránh khỏi quá rõ ràng đi.”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Sắp đặt nhãn tuyến? Gia Luật Dã sẽ không làm loại chuyện đã biết rõ không thể làm này. Cho dù muốn, thì cũng sẽ không làm việc không có trình độ như thế, hắn chỉ muốn giương cờ trống lớn như vậy, ầm ĩ một trận, cho Bản Vương thêm một chút phiền phức mà thôi. Dù sao Hách Liên Huệ Mẫn kia cũng chỉ là con gái nuôi của Hách Liên Chân, ai biết rốt cuộc là xuất thân gì? Cho dù phế đi hay đã chết thì hắn ta cũng sẽ không có tổn thất gì.”

Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đã như vậy, Vương gia không ngại giải thích một chút, hôm nay lời đồn đãi trong kinh thành là chuyện gì xảy ra?”

Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Là lời đồn đãi A Ly không hiền sao? Đó là Bản vương sai người ta thả ra .”

“Thì ra Vương gia bất mãn với ta đã lâu rồi?” Diệp Ly liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Sao lại như vậy chứ? Bản vương lại cực kỳ yêu ái phi không hiền đấy.”

Diệp Ly nhướn mày, “Chút nữa trong cung chắc sẽ tìm ta đi nói chuyện đi?”

“A Ly cứ việc đi, có cái gì không tốt thì đều giao cho ta là được. Bản vương muốn cho mọi người khắp thiên hạ đều biết, cho dù Định Quốc Vương phi không hiền, ghen tị, thì cũng là ái phi duy nhất của Bản vương.” Nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.

Diệp Ly im lặng, tựa vào trước ngực Mặc Tu Nghiêu từ từ bình ổn ba đào bắt đầu khởi động trong lòng.

Tin tức trong cung tới cực nhanh, thậm chí đợi không được đến ngày thứ hai, xế chiều hôm đó, trong cung phái người tới truyền Diệp Ly vào cung. Đang ở trong vườn hoa ngắm hoa, hai người cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu đã thích diễn một tiết mục tứ hôn như vậy, làm sao mà trong cung không tỏ vẻ một chút chứ?

Mặc Tu Nghiêu đặt bút đang vẽ xuống, đứng dậy chuẩn bị tiến cung cùng với Diệp Ly, lại bị Diệp Ly đưa tay ngăn trở về, “Thái hậu triệu ta tiến cung, chàng đi làm gì?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không lẽ Thái hậu không cho mời thì Bản vương còn vào không cung được ư?”

Diệp Ly cười lạnh nói: “Người ta muốn tìm ta, chàng không nên đi tham gia náo nhiệt, lần này các nàng không nói ra thì không phải còn muốn phí tâm tìm cơ hội tiếp theo sao? Đã như vậy còn không bằng làm cho các nàng nói xong một lần. Bản vương phi cũng muốn xem một chút, rốt cuộc các nàng có lời gì muốn nói!” Nói đến điểm này Diệp Ly liền vạn phần buồn bực, nàng cho là, nàng đã gả cho một trượng phu không ai sẽ đến đoạt, kết quả ngươi xem một chút đi, một năm này. . . Đầu tiên là công chúa Lăng Vân kia, còn có biểu muội bị Mặc Tu Nghiêu vứt ở ngoài thành kia rồi lại thêm Liễu quý phi, hiện tại lại tới một Hách Liên tiểu thư, những nữ nhân này ăn no rỗi việc hay mặt của Mặc Tu Nghiêu thực sự hủy còn chưa đủ?

Phát hiện ánh mắt của Diệp Ly đang liếc mặt của mình không rời, Mặc Tu Nghiêu vô tội vuốt vuốt mi tâm cười nói: “Đã như vậy, A Ly cẩn thận mọi sự. Còn có, cách tên Gia Luật Dã kia xa một chút.”

Diệp Ly hơi kinh ngạc nháy mắt, khó hiểu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu bị nàng nhìn đến hơi quẫn bách, hừ nhẹ một tiếng kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu khẽ cắn môi son đỏ bừng kia một chút, rồi nói: “Tóm lại, nàng cách hắn xa một chút.”

Diệp Ly cười một tiếng, “Đây là Vương gia đang ghen sao?”

Mặc Tu Nghiêu cũng không che giấu, gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên Vương phi phải giữ một khoảng cách với hắn. Được không?”

Diệp Ly thối lui ra khỏi trong lồng ngực của hắn, che miệng cười trộm, nói: “Vương gia, ăn quá nhiều dấm không tốt cho thân thể.” Không đợi Mặc Tu Nghiêu phản ứng, nàng đã xoay người bước nhanh đi.

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, có một thê tử quá ưu tú sao có thể không thường xuyên ghen đây? Nếu như có thể, hắn thậm chí hi vọng, A Ly không đi đâu hết, không làm cái gì cả, mỗi ngày chỉ đợi ở trong phủ phụng bồi hắn là được. Đáng tiếc hắn biết điều này là không thể nào, không chỉ thế cục và địa vị Định Quốc Vương phủ không cho phép, mà chính A Ly cũng không phải là người mà bất luận kẻ nào cũng có thể thật sự trói buộc được. Nhìn bóng người Diệp Ly biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt Mặc Tu Nghiêu dần dần nhạt đi, từ từ bị lây nhiễm một tầng xơ xác tiêu điều. Hòa thân, tứ hôn? Gia Luật Dã cho rằng hắn không biết hắn ta đang đánh cái chú ý gì sao? Gia Luật Dã, đắc tội Bản Vương cũng không phải là một ý kiến hay đâu. Xem ra Gia Luật Bình bị dạy dỗ không đủ để làm cho ngươi khắc sâu trong tâm khảm, “Người đâu.”

“Vương gia.”



“Trả lời với người Gia Luật Hoằng phái tới, Bản vương đáp ứng đề nghị của hắn.”

“Dạ, Vương gia.”

Cung Chương Đức vẫn hoa lệ như cũ, nhưng Diệp Ly lại biết, kể từ sau khi Lê Vương làm phản thì thế lực của Thái hậu ở khắp nơi trong cung bị Hoàng đế chèn ép hạn chế, đã sớm không lớn bằng lúc trước. Chỉ là mặc dù Thái hậu nghiêng về Lê Vương nhưng rốt cuộc vẫn là mẹ ruột của Hoàng đế, Đại Sở lấy hiếu đạo làm đầu, cho dù mẫu tử ly tâm, thì ngoài mặt Hoàng đế cũng phải tôn trọng Thái hậu. Lần nữa bước vào cung Chương Đức, tâm thái của Diệp Ly cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

“Diệp Ly bái kiến Thái hậu, bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Bước vào trong điện, Diệp Ly nhẹ nhàng quỳ gối khẽ chào, hành lễ với Thái hậu và Hoàng hậu.

“Định Vương phi miễn lễ, ban thưởng ngồi đi.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói.

Diệp Ly tạ ơn đi tới một chỗ trống phía trước ngồi xuống, hơi nghi hoặc nhìn các phu nhân trong triều cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Hách Liên Huệ Mẫn ngồi ở đối diện nàng lúc này. Diệp Ly cũng không thể không bội phục nàng ta, lúc này trên mặt đã hoàn toàn không còn chật vật và oán hận lúc rời khỏi Định Quốc Vương phủ, cho dù nhìn ánh mắt của nàng ta thì cũng hết sức bình tĩnh đoan trang, “Hôm nay là ngày gì mà sao tất cả mọi người ở chỗ này vậy, do Bản phi đã tới chậm?” Thân phận đến một mức độ nhất định, nói chuyện cũng không cần kiêng dè như vậy. Với thân phận của Diệp Ly, thì chỉ cần nàng không thiếu não đến nói muốn mưu phản, cho dù nói sai cái gì, người bình thường cũng không dám nói nàng không đúng.

Hoàng hậu cười nói: “Không muộn, Bản cung ở trong cung cũng không phải mới vừa tới sao? Hôm kia sứ giả của Bắc Nhung mới tặng một ít đặc sản Bắc Nhung cho mẫu hậu, mẫu hậu đã nghĩ ngợi lấy ra mời mọi người cùng nhau nếm thử. Vì ngươi vẫn không ở kinh thành, may mà ngày hôm nay trở lại, nên mẫu hậu mới hạ chỉ để cho chúng ta đến cung Chương Đức tụ tập mà thôi.”

Diệp Ly lại cười nói: “Đa tạ Thái hậu nhớ thương rồi, ta đi đến chỗ của Hoàng cô ở mấy ngày thôi.”

Hoàng hậu nhìn như không nói gì, Diệp Ly cũng hiểu được ý tứ của nàng ấy. Không dấu vết gật đầu, Hoàng hậu khẽ mỉm cười, quay đầu đi nói chuyện với phi tử bên cạnh.

Thái hậu lạnh nhạt cười nói: “Bình thường ngươi cũng không thích tiến cung, ai gia cũng chỉ thừa dịp này làm cái cớ mời ngươi đi vào tụ tập với mọi người. Đại trưởng công chúa có khỏe không?”

” Hoàng cô vẫn khoẻ mạnh, làm phiền Thái hậu nhớ.” Diệp Ly cười nhạt tạ ơn.

Một đạo ánh mắt ấm áp rơi vào trên người Diệp Ly, Diệp Ly nở một nụ cười an ủi cho ánh mắt ẩn hàm lo lắng của Từ phu nhân. Nhưng trong lòng thì lạnh lùng cười một tiếng, những người này cũng đang đánh bàn tính, cho là mợ đã ở đây thì mình sẽ cố kỵ thân phận mà đồng ý yêu cầu của các nàng sao? Lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn tới một đạo ánh mắt khác rơi vào trên người mình, khác với Từ phu nhân lo lắng, ánh mắt kia là đánh giá và oán hận cực kỳ phức tạp. Không cần nhìn nàng cũng biết là Liễu quý phi ngồi ở một bên của Thái hậu. Mấy ngày nay, không chỉ có Thái hậu trở nên tiều tụy già nua không ít, ngay cả Liễu quý phi cũng thay đổi rất nhiều. Vốn lãnh mạc như băng tuyết, lại hình như nhiều thêm một chút ít gì đó khác, để cho cô gái trong trẻo lạnh lùng như hoa lê kia trở nên làm cho người ta hơi suy nghĩ bất định. Diệp Ly hướng về phía nàng nhàn nhạt gật đầu một cái, nàng cũng chỉ làm như không nhìn thấy, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ly, ánh mắt kia để cho Diệp Ly hơi không thoải mái nhăn mi lại.

“Định Vương phi, sau này Hách Liên tiểu thư chính là người của Định Quốc Vương phủ. Hách Liên tiểu thư từ Bắc Nhung đường xa mà đến, Định Vương phi cần phải đối xử tốt với nàng.” Quả nhiên, ngồi xuống còn không có bao lâu đã có người mở đầu, Thái hậu liền mở miệng cười nói. Bộ dáng kia, giọng điệu tự nhiên kia giống như căn bản không có phát sinh chuyện Định Vương tại chỗ cự tuyệt tứ hôn vậy.

Diệp Ly cũng không có ý định khách khí, nàng cũng không muốn sau này ba lần năm lượt thay Mặc Tu Nghiêu đuổi tiểu thiếp người khác đưa tới cửa. Để chén trà trong tay xuống, Diệp Ly mở to mắt nhìn, nghi ngờ nói: “Hách Liên tiểu thư? Thái hậu nói là Hách Liên tiểu thư đồng ý đến Định Quốc Vương phủ làm nha đầu vẩy nước quét nhà sao? Thái hậu yên tâm, Định Vương Phủ cũng không ức hiếp hạ nhân, Bản phi cũng sẽ không tùy ý so đo với hạ nhân.”

“Nha đầu vẩy nước quét nhà?” Cho dù kinh nghiệm rất nhiều, Thái hậu cũng không thể không khó hiểu mà ngây ra một lúc.

Diệp Ly cười nhìn Hách Liên Huệ Mẫn một cái, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc trước, ngay trước mặt ta và Gia Luật vương tử cùng với Hách Liên tiểu thư, Vương gia đã nói rõ ràng, đồng ý cho Hách Liên tiểu thư vào phủ làm nha đầu vẩy nước quét nhà. Hiện tại Thái hậu nhắc tới, chẳng lẽ không nói cùng một chuyện, là Bản Phi hiểu lầm sao?”

Thái hậu nghẹn một cái, nghiêm mặt nói: “Định Vương phi nói đùa, thân phận của Hách Liên tiểu thư sao lại có thể làm cái gì nha đầu thô sử.”

Diệp Ly không hiểu nói: “Thân phận? Là con gái nuôi của Hách Liên tướng quân sao? Thân phận này làm nha đầu thô sử đúng là lãng phí. Nhưng mà Vương gia chúng ta đã nói như vậy, mặc dù ta thân là Vương phi, nhưng cũng không thể ngỗ nghịch lại với ý tứ của Vương gia. Chỉ sợ Hách Liên tiểu thư và Định Quốc Vương phủ chúng ta không có duyên phận rồi.”

Đương nhiên Thái hậu đã nhìn ra được đây là Diệp Ly từ chối, nhíu mày nói: “Định Vương phi, hôn sự Hoàng Thượng ban thưởng ở trên điện sao lại để cho ngươi nói nhảm được. Mới vừa rồi Hoàng Thượng còn thỉnh ai gia hỏi thăm Vương phi, lúc nào thì Định Quốc Vương phủ tính toán làm hỉ sự? Tốt nhất là trước khi sứ giả hòa thân của Bắc Nhung rời đi, ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Ly mím môi cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Khởi bẩm Thái hậu, Định Quốc Vương phủ không có ý định làm hỉ sự.”
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc