Tiền bà tử dìu Hạ Trọng Phương về phòng, hầu hạ cô tắm rửa, phát hiện ra không chỉ trên ngực của Hạ Trọng Phương có dấu tay, ngay cả mông cũng có dấu vết, thì nhất thời im lặng: Đây là vương gia đã nhìn trúng Phương nương rồi, có mông có cả ấn kí rồi!
Thanh Trúc mang xiêm y đi vào, thấy Hạ Trọng Phương đã tắm rửa xong thì đi tới giúp Hạ Trọng Phương mặc quần áo, Thanh Trúc vô tình thấy rõ dấu tay trên ngực Hạ Trọng Phương, không khỏi nói nhỏ: “Để nô tì mang một ít thanh lương cao cấp sang đây cho Hạ cô nương, bôi vào đến ngày mai nhìn cũng sẽ đỡ hơn chút ít.” Vừa nói vừa hỏi: “Đau không ạ?”
Hạ Trọng Phương vốn là người có da thịt trắng noãn, lần này vào phủ được nuôi thật rất tốt, ngày càng thêm trắng sáng, thế nên dấu tay càng in hằn rõ hơn bao giờ hết, đỏ trắng đối chọi nhau, nhìn thấy mà giật mình. Nghe Thanh Trúc nói như vậy, Hạ Trọng Phương đáp: “Cũng không đau lắm.”
Tiền bà tử không nói gì chỉ đứng bên cười trộm, tiểu cô nương mà, chỉ có dấu tay thôi mà đã luống cuống cả lên. Sau này rất được sủng ái đó nha, ai bảo chỉ có duy nhất dấu tay, chỉ e là toàn bộ đều là dấu răng!
Bên kia, Trầm Tử Trai cũng đang tắm, cảm thấy khí huyết trong người sôi trào, nhiệt toàn thân, tâm hỏa nan tức (nan tức: không dập tắt được), cực kì khó chịu, hắn không khỏi nói thầm: Chỉ có thể sờ, không thể ăn, và đây là kết quả! Chết tiệt!
Lục Mộng hầu hạ Trầm Tử Trai tắm rửa xong, cầm khăn sang đưa cho hắn, lại hầu hắn lau khô thân thể, bỗng nhiên la lớn: “Sao lại thế này?”
Trầm Tử Trai cũng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy ở ngực mình nổi lên một ít điểm đỏ, hơi nhột nhột tê dại, nhanh chóng phản ứng, gọi người: “Mau cho gọi Tô Lương với Phương ngự y vào đây!”
Vì Phương ngự y đang ở phòng dược phối thuốc, nên đến hơi chậm, Tô Lương đến trước.
Trầm Tử Trai mặc xiêm y đàng hoàng, bước ra thấy Tô Lương trước tiên, liền dặn dò: “Ông mau cho người điều tra xem hôm nay Hạ cô nương đã ăn cái gì đi!”
Tô Lương kinh hãi, hỏi: “Vương gia, người có chuyện gì à?”
Trầm Tử Trai vén xiêm y cho Tô Lương xem, “Trên người bản vương nổi lên một vài điểm đỏ, chỉ sợ là có người hạ thủ với Hạ cô nương, khiến cho bản vương trúng chiêu.”
Nỗi sợ của Tô Lương không hề nhẹ, bệnh của vương gia mới có chút chuyển biến, nếu lại trúng chiêu của người khác, hậu quả thiết nghĩ không cần tưởng tượng nữa. Ông lo sợ liền cho người gọi: “Mau đi mời Phương ngự y đến đây, bảo cậu ấy nhanh lên một chút! Mau! Đi ngay đi!”
Ông vừa nói dứt tiếng, Phương ngự y đã đến, vừa lúc nhìn thấy điểm đỏ trên ngực Trầm Tử Trai, cũng giật mình, vội vàng đi đến bắt mạch kiểm tra.
Tô Lương thấy Phương ngự y tới, cũng không cố chấp đứng chờ kết quả, mà như gió lốc dẫn người đi điều tra thức ăn của Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương đang chuẩn bị đi nghỉ, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân, Tô Lương dẫn người đi vào, vây quanh cửa phòng, chất vấn: “Hạ cô nương, hôm nay ngoại trừ thức ăn do ngự trù phòng chuẩn bị thì cô còn ăn thứ gì nữa?”
Tiền bà bà và Thanh Trúc đi ra, nghe vậy, liền đáp giúp: “Chỉ ăn thức ăn của ngự trù phòng chuẩn bị thôi, thức ăn đều theo ý của Phương ngự y mà nấu, chúng tôi đã kiểm tra qua, không dám thêm một thứ gì.”
Tiền bà bà muốn nói nhưng thôi, Thanh Trúc cũng là người mà Tô Lương đã sắp xếp ở bên cạnh Hạ Trọng Phương, lời của cô ấy, đương nhiên là tin tưởng được. Tô Lương vừa nghe, không phải vấn đề ăn uống, vậy rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Liền hỏi: “Hôm nay ngoại trừ học ở chỗ Hà ma ma, cô còn gặp ai nữa không?”
Thanh Trúc cả ngày đều đi theo Hạ Trọng Phương, nghe vậy liền nói: “Hôm nay học xong thì trở về, trên đường về có gặp mẹ của Quận mã gia, có lôi lôi kéo kéo một chút, những người khác thì không gặp.”
Sắc mặt Tô Lương hơi biến đổi.
Hạ Trọng Phương nghe giọng của Tô Lương, biết có chuyện không ổn, nên hỏi: “Vương gia đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Lương còn chưa trả lời đã có nha hoàn bên phòng Trầm Tử trai đi qua truyền lời: “Tô quản gia, Vương gia bảo, cho mời Hạ cô nương sang bàn chuyện.”
Tiền bà tử và Thanh Trúc không dám chậm nửa bước, vội giúp Hạ Trọng Phương mặc xiêm y, lại đỡ cô xuống giường, dìu cô sang phòng gặp Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai đang ngồi nói chuyện với Phương ngự y trong phòng, thấy Hạ Trọng Phương mang sắc mặt trắng xanh vẻ nghiêm trọng đi đến, liền giật mình, vội nói: “Hạ cô nương không - cần phải sợ, chuyện này chỉ liên quan đến Phương ngự y mà thôi.”
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai trầm ổn ngồi đấy, đầu tiên là thở phào một cái, lại nghe thấy lời Trầm Tử Trai, càng yên lòng, lúc này mới nói: “Có gì không đúng với bệnh trạng của Vương gia à?”
Trầm Tử Trai vén áo lên nói: “Ngực ta nổi vài điểm đỏ, vốn tưởng cô cật đông thác tây (ăn phải thứ gì bậy bạ), nên ảnh hưởng lên người bản vương, lúc nãy Phương ngự y bắt mạch, thì ra là hắn cho thuốc hơi mạnh tay, bản vương uống sữa, nhất thời tiêu hóa không được, nên mới thành thế này.”
Phương ngự y chẳng thèm biện hộ, chỉ yên lặng phun một bãi nước bọt lên mặt người nào đó (trong tưởng tượng): Thuốc của ta mạnh à, lượng cũng bằng mấy ngày trước, rõ ràng là đêm nay nhà ngươi hút sữa quá mức hưng phấn, dược lực phát huy quá tốt, nên mới tiêu hóa không tốt mà >.<.
Hạ Trọng Phương hỏi: “Vậy có cần tôi uống thuốc nữa không?”
Phương ngự y gật đầu: “Đã sắc phương thuốc mới, trước tiên là uống thuốc tiêu hóa, Hạ cô nương uống vào, cho… Vương gia uống, qua đêm nay, vết đỏ sẽ biến mất.”
Vì vậy đêm nay, Hạ Trọng Phương lại đút sữa một lần nữa.
Lúc này đây, chỉ có một mình Phương ngự y đứng bên ngoài nghe động tĩnh, thiếu mất hai người Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân.
Vì người đứng ngoài nghe động tĩnh của hai người ít nên Hạ Trọng Phương cũng mạnh dạn hơn so với khi nãy, chủ động kéo đầu Trầm Tử Trai xuống, mặc hắn vuốt vuốt tóc, ôn nhu nói: “Vương gia, người chậm một chút, tất cả không phải đều là của người à, thật không ai giành với người đâu.”
Ai bảo thế, tên Quý Minh Xuân kia đã nghĩ đến rồi kìa. Trong bụng Trầm Tử Trai lầm bầm, mút mạnh hai cái, vì Hạ Trọng Phương chỉ uống một vị thuốc, không hề uống thêm thuốc thúc sữa, nên lượng sữa ít hẳn đi, Trầm Tử Trai thấy mút mãi cũng không được gì, liền chuyển sang bên kia, một bên ngâm nga: “Thật là mềm!”
Hạ Trọng Phương không bị trướng sữa, nên chỗ đẫy đà liền mềm mại hẳn. Trầm Tử Trai vuốt vuốt, có chút buông tay không đành, suy nghĩ: Uhm, không biết có thể để nhũ nương bồi ấm giường được không? Nửa đêm ngủ không được, liền sờ một cái, lại sờ một cái, khẳng định là chìm vào giấc ngủ trong hương vị mềm mại tuyệt vời!
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai đã uống sữa xong, nhưng vẫn cứ ngậm đầu nhũ. Đầu bên trên không chịu ngẩng, mẫu tính trong người cô nổi lên, nhất thời sờ sờ lỗ tai hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, buông ra đi.”
Trầm Tử Trai không muốn, cứ nhấp nhấp mà mút, mút ra tiếng rên của Hạ Trọng Phương. Ngâm, mở rộng hai chân của cô, đồng thời cũng mở miệng ra, thân thủ hướng đáy quàn mà mò xuống, ngón tay dò dò vào một nơi, hắn cảm thấy trơn trợt, liền đâm vào: “Có muốn không hả?”
Muốn chết thì có! Hạ Trọng Phương co người lại muốn đẩy Trầm Tử Trai ra, không nghĩ rằng khi co người lại, lại kẹp chặt ngón tay của hắn hơn nữa, trong phút chốc thẹn đến muốn chui đầu xuống đất, toàn thân nóng lên. Thấp giọng cầu xin: “Thỉnh vương gia bỏ qua cho. Xin người!”
Không biết làm thế nào liền khóc lóc cầu xin bỏ qua? Tiểu cô nương thật rất thú vị! Trầm Tử Trai đương nhiên là không buống tha, ngón tay từ từ xoay chuyển, mắt thấy biểu hiện trên mặt Hạ Trọng Phương dường như say mê, mà dường như cũng thống khổ, thái dương ra mồ hôi, môi hồng hé mở đỏ bừng, mê người cực độ, không thể không cúi thấp đầu xuống, muốn ngậm đôi môi Hạ Trọng Phương một chút cho bớt cơn thèm. (?!)
Người đứng bên ngoài bình phong là Phương ngự y nghe động tĩnh bên trong không đúng, đã gọi: “Vương gia, được rồi.”
Trầm Tử Trai đã tỉnh người lại, vội rút tay về, ngồi xuống, chỉnh lý xiêm y, đồng thời tay cũng kéo Hạ Trọng Phương, giúp cô mặc lại xiêm y đàng hoàng, nói nhỏ: “Hạ cô nương cho bú cực khổ.”
Không chỉ cực mà còn khổ nữa! Thật khó chịu mà. Hạ Trọng Phương cúi đầu chăm chú mặc, mặt đỏ như máu: “Tôi là nhũ nương, nhũ nương tất nhiên là phải làm tốt công việc của mình.”
Vừa nói xong Phương ngự y đã vào, hắn gọi Tiền bà bà và Thanh Trúc đến, lệnh cho hai người giúp Hạ Trọng Phương về phòng, hắn ở lại, một lần nữa bắt mạch cho Trầm Tử Trai.
Một thân Trầm Tử Trai toàn là mồ hôi, tắm rửa lại lần nữa, mặc lại xiêm y, vết đỏ trên người đã biến mất như một kì tích.
Phương ngự y thấy, biết đã trúng bệnh, lúc này mới yên lòng lại. Đợi Trầm Tử Trai nằm hẳn trên giường, hắn liền ngồi ở mép giường nói: “Vương gia, đêm nay huyết khí quá cao, nên mới hiện lên những điểm đỏ. Sau này hút sữa, người không cần khiêu khích Hạ cô nương nữa làm chi.”
Trầm Tử Trai hơi có chút mất mát, hỏi: “Không khiêu khích, vậy dược tính phát huy không tốt thì phải làm sao?”
Phương ngự y nói: “Sau này, không thể để cho huyết khí của Hạ cô nương lên quá mức, để phòng tình huống như đêm nay lại xuất hiện, nhưng huyết khí không lên chút nào là không được, dược tính sẽ rất yếu. Chuyện này… rất khó để nắm bắt!”
Trầm Tử Trai giật nhẹ chăn: “Dù thế nào chăng nữa, Phương ngự y cũng phải có biện pháp.”
Phương ngự y quả nhiên là có biện pháp, khẽ nói: “Có, Vương gia đã gặp Hạ cô nương nhiều ngày rồi, cũng nên có ngày tâm sự làm quen một chút, quan tâm cô ấy một chút, để trong lòng cô ấy sinh hảo cảm. Đến khi cho bú sữa, Vương gia không cần khiêu khích Phương nương, trong lòng Phương nương tự sẽ sinh ôn tình, sữa dược ra, là bất ôn bất hỏa, vừa thích hợp để Vương gia uống.”
Trầm Tử Trai gật đầu: “Thế cũng tốt, mỗi lần Hạ cô nương đến gặp bản vương đều như một con thỏ trắng nhỏ, khiếp sợ ta. Tâm sự trò chuyện một lúc, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Hạ Trọng Phương nằm ở bên đây, một chút cũng không ngủ được, chỉ nhớ đến tình cảnh khi nãy, nhất thời vuốt mặt, vừa đỏ vừa nóng, không khỏi tự phun cho bản thân một ngụm nước bọt, muốn chết, tự nhiên lại còn lưu luyến!
Tiền bà tử nghe có động tĩnh, biết Hạ Trọng Phương vẫn còn chưa ngủ, liền lên nói: “Ngày mai con còn phải học, Phương nương mau sớm an giấc đi.”
Hạ Trọng Phương nghe nói thế, mới nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm, một hồi lâu mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy, chuẩn bị đồ đạc đi học. Sau khi học xong, cô còn chưa kịp ngồi xuống, thì nha hoàn bên Trầm Tử Trai đã thỉnh cô sang đấy.
Lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Hạ Trọng Phương lặng lẽ vỗ vỗ ngực, chẳng lẽ ban ngày cũng muốn sữa, ôi, thật có chút ăn không tiêu mà.
Thanh Trúc nhanh chóng đến hầu cô rửa mặt rửa tay, thay xiêm y khác, lúc này cô mới theo nha hoàn về phòng của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đến, tỏ ý bảo cô ngồi xuống, lúc này mới nói: “Ta tuân theo lời đại phu, nghe lời Phương ngự y phân phó, nên ta muốn cùng Hạ cô nương tâm sự chút chuyện nhà mà thôi.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền chiếu theo phân phó của hắn mà ngồi xuống, cúi đầu hỏi: “Vương gia muốn nói chuyện về thứ gì?”
Trầm Tử Trai chọn đại một chủ đề: “Hạ cô nương theo Hà ma ma đã học được những gì?”
Nói đến việc học, Hạ Trọng Phương cảm thấy hứng thú, nên nói rất tỉ mỉ, vừa cười vừa nói: “Đã học được nửa tháng rồi, Hà ma ma khen tôi có tiến bộ, nói là tôi có trí nhớ rất tốt, rất có tư chất nữa đấy.”
Trầm Tử Trai thấy cô không bị gò bó, cũng khẽ cười: “Thế có học nhạc cụ không?”
Nói đến nhạc khí, Hạ Trọng Phương có chút phát sầu, ngẩng đầu nói: “Tôi cũng muốn học, nhưng một chút về nhạc lý tôi cũng không biết, bây giờ tôi không biết nên học loại nhạc cụ mới tốt nữa?”
Trầm Tử Trai cực kì giúp cô lo nghĩ, đề nghị: “Học thổi tiêu đi, học cái này đối với cô (nương) sau này cũng có lợi.”