Bởi vì những lời nói kia của Tiền ma ma, tất nhiên Hạ Trọng Phương đã lưu ý tới Giản Mộc Lam. Tới hôm Thái Phó phu nhân tới phủ mừng việc hỉ của Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương liền cười nói với Thái Phó phu nhân: Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, sao vẫn chưa định ra hôn sự
Thái Phó phu nhân nói: Hôn sự của Lam nương đúng là quanh co, vốn đã chọn trúng một nhà, chưa kịp đính hôn, tổ mẫu nhà công tử kia đã mất, hắn phải thủ hiếu, trong thời gian ấy sẽ không thể thành hôn, hôn sự tự nhiên không cần thảo luận nữa. Sau đó lại chọn trúng một nhà, trong phủ lại truyền ra chuyện xấu, nói là thị tỳ bên cạnh công tử kia đã có thai rồi. Còn chưa cưới nương tử đã cho phép thị tỳ có thai, tương lai không phải nội viện nhất định sẽ rối loạn sáo? Nên ta cũng dừng việc nghị hôn lại. Cứ kéo dài như vậy, bây giờ Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, tuổi không lớn cũng không nhỏ, ngược lại không dễ bàn hôn sự như trước nữa.
Hạ Trọng Phương và Thái Phó phu nhân vốn thân thiết, trong lòng có tâm sự cũng không che dấu, liền mượn cơ hội mời nàng vào phòng nói chuyện, đem những lời nói xấu mà Tiền ma ma nghe được nói ra.
Thái Phó phu nhân vừa nghe, sắc mặt cũng khó coi, tức giận nói: Ta cũng không biết nàng có tâm tư này? Kể từ khi Thanh nương xuất giá, ta đã nghĩ sẽ bồi dưỡng nàng, sau đó tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, không để nàng chịu thiệt, không ngờ tâm tư của nàng lớn như vậy, đã tự mình mưu đồ mọi chuyện.
Hạ Trọng Phương nói: Nghe nói hôm vương phủ thiết yến, nàng lạc đường, trùng hợp gặp được Vương Gia, cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, cũng không nhất định sẽ như thế nào. Chỉ là ma ma kia truyền lời nói xấu, chỉ sợ càng truyền đi càng bị biến đổi, cho nên không thể không nói trước với lão phu nhân một tiếng. Còn ma ma nói ra những lời này, ta sẽ đuổi đến điền trang thôi.
Thái Phó phu nhân thở dài nói: Nếu nàng không có tâm, cũng sẽ không. . . . . . . Thôi, ta vẫn nên tranh thủ thời gian gả nàng ra ngoài thôi, tránh giữ lại một người có thể gieo họa.
Thái Phó phu nhân cáo từ thì Hạ Trọng Phương âm thầm thở phào.
Tới ngày hai mươi tháng ba, Giản phủ liền truyền lời tới, nói là Giản Mộc Lam sẽ gả cho Tam công tử của Nghiêm gia.
Tam công tử Nghiêm gia năm nay mười tám tuổi, không tính là nhân tài hết sức xuất chúng, nhưng rất trung hậu, vả lại có phụ huynh hỗ trợ cũng không lo tiền đồ.
Mặc dù Giản Mộc Lam âm thầm ái mộ Trầm Tử Trai, nhưng cũng biết, đến vương phủ làm trắc phi thì không bằng đến Nghiêm gia làm chính thất, cũng liền bỏ tâm tư kia đi, một lòng đợi gả.
Thái Phó phu nhân thấy nàng an phận, lúc này mới yên lòng.
Hạ Trọng Phương nghe được tin Giản Mộc Lam gả cho người cũng là lúc chuẩn bị đồ cưới cho Vũ Văn Thực.
Trong cung đã là chọn ngày lành, vào mùng tám tháng tư Vũ Văn Thực sẽ được xuất giá.
Trước khi gả ra ngoài, Vũ Văn Thực cũng có chút hốt hoảng, chạy đến tìm Hạ Trọng Phương lãnh giáo đạo làm thê.
Ban đầu nàng ta quấn lấy Trầm Tử Trai, nên Hạ Trọng Phương không thể có hảo cảm, nhưng bây giờ Vũ Văn Thực chuẩn bị gả cho Giản Mộc Huyền, không hề quấn lấy Trầm Tử Trai nữa, nàng nhìn Vũ Văn Thực lại thấy thuận mắt, tất nhiên cũng nói chút quy củ của Giản phủ cho nàng nghe.
Vũ Văn Thực còn sợ mình không nhớ được, phải để Bối Nhi giúp mình ghi lại, lại nói: Vương phi ở Giản phủ một thời gian, chắc cũng hiểu rõ tính tình mọi người.
Hạ Trọng Phương cười nói: Công chúa cũng không cần lo sợ như vậy, thật ra mọi người ở Giản gia đều dễ sống chung. Vả lại Thái Phó phu nhân thương yêu nhất là tôn nhi tôn nữ, ngươi gả qua đó, nàng yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng sẽ thương yêu ngươi.
Vũ Văn Thực cũng đã gặp Thái Phó phu nhân mấy lần, nghe Hạ Trọng Phương nói vậy, nói: Vương phi phúc hậu, bộ dáng Thái Phó phu nhân lại giống vương phi, tự nhiên cũng phúc hậu. Nhưng ta sợ phu nhân mới là người không dễ ở chung.
Hạ Trọng Phương vừa nghe, thì biết rõ Vũ Văn Thực là nghe người ta nói xấu, liền nói: Trong phủ có lão phu nhân, vả lại ngươi là công chúa Việt Quốc, chỉ cần không thái quá, phu nhân cũng sẽ không làm khó đâu.
Vũ Văn Thực nghĩ vậy cũng phải, tự mình tha hương đến nơi này, hiện giờ càng lúc càng nhát gan, Bạch thị mà có can đảm hà khắc nàng, nàng liền vào cung cáo trạng, để lão hoàng đế làm chủ cho nàng. Tương lai Tề vương làm tân hoàng đế, cũng có thể làm chủ cho nàng.
Đến mùng tám tháng tư, Tề Vương phủ liền diễn tấu, sáo và trống, coi Vũ Văn Thực như muội muội gả đến Giản phủ.
Gả Vũ Văn Thực xong, Hạ Trọng Phương cũng nhẹ một hơi.
Tiền ma ma lại nói: Vương phi, trong phủ còn có Tất cô nương cùng Mai cô nương, hai người này là do hoàng thượng ban tặng, Vương Gia sớm muộn cũng phải thu họ, người cũng phải đề phòng.
Thật ra Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng rầu rĩ muốn chết, họ bị ban thưởng đến vương phủ cũng đã mấy năm rồi, nhưng vạt áo của Trầm Tử Trai cũng không đụng được, lại càng không nghĩ đến vị trí trắc phi rồi.
Lúc trước Tề Vương phủ do Trầm Ngọc Tiên quản lý phủ vụ, cũng để cho họ hiệp trợ, trong phủ cũng có chút địa vị. Bây giờ là Hạ Trọng Phương quản lý phủ vụ, cũng không dùng đến họ, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ ngay