Vân nương! Hạ Trọng Phương thấy Sử Bích Vân, tay chân có chút luống cuống, liền gọi một câu.
Sử Bích Vân nghe tiếng gọi mình, lúc này mới nhận ra Hạ Trọng Phương, bật thốt lên: Phương nương, sao ngươi...ngươi trở nên xinh đẹp như vậy, chợt nhìn, ta cũng không nhận ra.
Ma ma ở bên cạnh ho một tiếng, nhắc nhở: Đây là vương phi của chúng ta!
Sử Bích Vân lấy lại tinh thần, vội phúc thân nói Bái kiến vương phi!
Miễn, ngồi xuống nói chuyện đi! Hạ Trọng Phương bảo ma ma mang một cái ghế đến cho Sử Bích Vân, đợi nàng ngồi xuống, liền hỏi: Vân nương! Lần này tới Kinh Thành là có chuyện gì sao?
Sử Bích Vân hồng vành mắt, cúi đầu nói: Ta đã cùng đường mới đi tới kinh thành, nghe nói ngươi là vương phi Tề vương phủ, liền lấy can đảm đến cầu kiến. Rồi đem chuyện mình không sinh được con rồi bị hưu, kể lại giản lược một lần.
Hạ Trọng Phương nghe nàng nói xong, nhớ tới mình năm đó, sau khi bị hưu kém chút nữa là bị bức tử, liền nổi lên lòng trắc ẩn với Sử Bích Vân, hỏi: Bây giờ ngươi đang ở đâu?
Sử Bích Vân nói: Ta ở một hộ gia đình giàu có làm công nhưng vì mấy ngày trước ta đánh vỡ một cái mâm nên bị đuổi, bây giờ chỉ đành ở nhà trọ. Thiếu bạc của nhà trọ mà không trả được. Câu nói phía sau nàng ta nói cực nhỏ.
Hạ Trọng Phương suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Phương Chấp Tâm: Tiệm bán son phấn của chúng ta còn cần thuê người làm không?
Phương Chấp Tâm vừa nghe, biết Hạ Trọng Phương tính an bài Sử Bích Vân đến tiệm bán son phấn giúp một tay, liền quan sát Sử Bích Vân một cái, thấy nàng ta tuy đang mặc xiêm áo vải thô, nhưng dáng người thướt tha, cũng có mấy phần đẹp mắt, lại nói mồm miệng lanh lợi, là người bán hàng, chuyên giới thiệu phấn cho khách nữ, cũng hợp, liền nói: Còn cần! Vân nương tử nếu không ngại, liền đến tiệm bán son phấn của chúng ta làm đi! Bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có hai lượng bạc tiền công.
Sử Bích Vân nghe vậy, hơi thất vọng, nàng ta còn tưởng rằng Hạ Trọng Phương sẽ mời nàng ta đến vương phủ làm khách, cứ như vậy, nàng ta cũng có cơ hội làm quen quý nhân, không chừng cũng có thể trèo cành cao làm cái quý phu nhân ! Nhưng Phương Chấp Tâm đã hỏi như vậy, nàng cũng biết không thể cự tuyệt, liền đáp: Được, cám ơn vương phi và phu nhân!
Hạ Trọng Phương thấy nàng nguyện ý, liền cười nói: Như thế thì, lát nữa ngươi chỉ cần đi cùng Tâm nương thôi, tất cả đã có nàng an bài !
Sử Bích Vân nhu lẩm bẩm nói: Vương phi, đã nhiều năm chúng ta không gặp, ta cũng muốn ôn chuyện với ngươi một chút, vả lại nghe nói Tiền ma ma cũng ở trong vương phủ, ta cũng muốn gặp bà.
Hạ Trọng Phương thấy nàng một bộ dạng nhớ bạn cũ, liền cười nói: Vậy ngươi hãy đến vương phủ ở cùng ta mấy ngày, mấy ngày nữa ta sẽ để Tâm nương tới đón ngươi đến tiệm bán son phấn.
Sử Bích Vân mừng rỡ, vội nói cám ơn rồi.
Phương Chấp Tâm thấy Hạ Trọng Phương và Sử Bích Vân vui vẻ, nên cũng không nói gì.
Xem một chút thấy không còn sớm nữa, Hạ Trọng Phương cũng sợ Hiền ca nhi muốn tìm nàng, liền đứng dậy, phân phó người đến trả bạc phòng trọ Sử Bích Vân thuê, còn giúp nàng ta thu dọn đồ đạc, mang về phủ.
Lúc này, Trầm Tử Trai khó có khi rảnh rỗi, đang trong thư phòng chơi cùng Hiền ca nhi, lại nắm tay con, tự tay dạy hắn viết chữ, thấy tư thế cầm bút của hắn đoan chánh, không khỏi khen: Tốt.
Lục Mộng ở bên cạnh mài mực, cười nói: Tiểu vương gia mới một tuổi rưỡi mà đã biết viết chữ, quả là thông minh!
Hiền ca nhi nghe được khích lệ, tất nhiên dương dương hả hê, lại để cho Trầm Tử Trai nắm tay nhỏ bé của hắn, viết tên mình lần nữa.
Hai cha con viết chữ một hồi, lại đi xem sách, Trầm Tử Trai cũng lấy ra một họa sách, đặt vào tay Hiền ca, cùng hắn xem họa sách, vừa xem giải thích.
Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai dần dần có chút không yên, biết hắn nhớ Hạ Trọng Phương, liền đi ra ngoài tìm một ma ma, để ma ma đi thám thính xem Hạ Trọng Phương đi dâng hương đã trở lại chưa?
Ma ma đi xem, một hồi lâu mới trở lại nói: Vương phi đã trở về phủ, đang trong phòng thay quần áo !
Lục Mộng vừa nghe, liền vào đi bẩm Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai gật đầu một cái, ôm Hiền ca nhi nói: Đi, tìm mẫu thân đi.
Lúc này, Hạ Trọng Phương đang cho người tìm những xiêm áo mà mình không mặc, thưởng hai bộ cho Sử Bích Vân, lại cho người đi gọi Tiền ma ma vào.
Tiền ma ma đang trong phòng bếp nói chuyện với một nữ đầu bếp, nghe tin Hạ Trọng Phương đã trở về phủ, vội tới đây hầu hạ, vừa vào phòng, thì nhìn thấy một nương tử quen mắt ngồi trong phòng, nhìn nàng tới gần mình, chần chờ hô: Tiền ma ma?
Mấy năm này Tiền ma ma đi theo Hạ Trọng Phương, ăn ngon mặc đẹp, dáng vẻ phú quý hơn rất nhiều, liếc mắt vừa nhìn cũng giống phu nhân giàu sang phú quý, Sử Bích Vân cũng không nhận ra được bà.
Tiền ma ma nghe giọng nói, nhận ra là Sử Bích Vân, kinh ngạc nói: Vân nương!
Còn không phải là ta sao? Sử Bích Vân thấy người quen, tỉnh táo lại, cười hỏi: Nghe nói người một mực đi tìm nữ nhi và nữ tế, rốt cuộc đã tìm được chưa?
Tiền ma ma lắc lắc đầu nói: Còn chưa tìm được!
Sử Bích Vân liền an ủi: Có vương phi giúp đỡ, nhất định có thể tìm được.
uh tiền ma ma đáp một tiếng, không muốn nói thêm chuyện này, liền hỏi Sử Bích Vân: Sao ngươi lại tới đây?
Sử Bích Vân liền nói lại những việc mình trải qua một lần nũa, nhỏ giọng nói: Ta gặp được vương phi, liền đến đây ở mấy ngày, sau đó sẽ đến tiệm bán son phấn hỗ trợ!
Đang nói chuyện thì cá nha hoàn vén rèm lên nói: Vương Gia đến ạ!
Tiền ma ma thấy Hạ Trọng Phương đang ở bên trong thay quần áo còn chưa đi ra, vội đi đón Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai ôm Hiền ca nhi vào phòng, thấy trong phòng có một một người lạ mặt, liền nhìn về phía Tiền ma ma.
Tiền ma ma vội giới thiệu, lại hướng mắt tới Sử Bích Vân đang ngây người nói: Đây là Vương Gia, mau tới bái kiến!
Trong lòng Sử Bích Vân chỉ nghĩ: có tin đồn nói Vương Gia Tề vương phủ tuấn tú, nhưng không ngờ hắn tuấn tú như vậy, mình có thể đi theo hắn dù làm trâu làm ngựa cũng cam lòng. Phương nương sao lại tốt số như vậy, cư nhiên trở thành vương phi?
Tiền ma ma thấy Sử Bích Vân mất hồn, liền ho nhẹ một tiếng, đẩy nàng một cái.
Sử Bích Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt, vội phúc thân nói: Bái kiến Vương Gia, Vương Gia kim an!
Trầm Tử Trai hơi gật đầu, đem Hiền ca nhi giao cho Tiền ma ma, thấy Hạ Trọng Phương đi ra, liền nói: Sáng mai là sinh thần của phu nhân Đức khánh công nàng chuẩn bị lễ thọ cho tốt, chúng ta sớm qua đó một chút.
Đức khánh công trong miệng Trầm Tử Trai, chính là cha chồng Giản Mộc Thanh. Đức khánh công là người có tiếng nói trong triều, tương lai chuyện phong Hoàng thái tôn còn phải dựa