Cuối năm tất cả các phủ đều thiết yến, lần lượt mời Hạ Trọng Phương tới dự tiệc, nên sau đó, Hạ Trọng Phương cũng phải trả tịch. Khi vương phủ thiết yến, cũng chỉ mời mấy phu nhân hay qua lại tới dự tiệc, đương nhiên Thái Phó phu nhân và Vi Thanh Mi cũng đến.
Đi theo Thái Phó phu nhân tới dự tiệc, có Giản Mộc Huyền và Giản Mộc Lam. Giản Mộc Lam mười sáu tuổi, dung nhan như hoa như ngọc, Giản phủ đang muốn giúp nàng chọn một phu quân tốt, nên đợt này Thái Phó phu nhân dẫn nàng đến dự tiệc khắp nơi. Hôm nay Thái Phó phu nhân nghe nói có Thị Lang phu nhân cũng tới dự tiệc, vừa đúng trong nhà Thị Lang phu nhân có một nhi tử chưa đón dâu, hỏi thăm tuổi cùng tướng mạo đều không tệ, vì vậy dẫn Giản Mộc Lam tới đây, nếu Thị Lang phu nhân cũng có ý, tự nhiên muốn xem ý tứ bên đó một chút.
Gần đây Vi Thanh Mi nghe nói Vương Du bệnh nặng, rốt cuộc cũng thấy buồn lòng, tới đây cũng là mượn cớ tới giải sầu. Hai người gặp nhau thấy Thái Phó phu nhân mang Giản Mộc Huyền và Giản Mộc Lam tới dự tiệc, tự nhiên tiến lên chào hỏi, cười nói: Lam cô nương càng ngày càng xinh xắn.
Giản Mộc Lam xấu hổ nói: Phu nhân lại giễu cợt ta?
Ngược lại, Thái Phó phu nhân cười nói: Bàn về xinh đẹp, nàng sao có thể vượt qua Phương nương? Vẻ ngoài Phương nương lúc trước cũng đã rất xuất sắc, nhưng cũng không thể phân cao thấp với Thanh nhi, bây giờ qua hai năm tinh dưỡng, da trắng mịn, càng thêm xinh xắn.
Vi Thanh Mi cười nói: Lam cô nương xinh đẹp như hoa, còn có sức sống thanh xuân, cũng không thua Phương nương.
Mọi người đang nói chuyện, thì có Vũ Văn Thực nghe nói Giản Mộc Huyền tới chạy tới gặp, cười nói vui vẻ.
Vi Thanh Mi nhìn một cái, kinh ngạc nói: Huyền ca nhi và vị Công chúa Việt Quốc này hình như hết sức quen thuộc.
Thái Phó phu nhân nói: Lần trước Huyền ca nhi dẫn nàng đi dạo Kinh Thành, sau đó nàng thường chạy đến Giản phủ tìm Huyền ca nhi, Giản phủ cũng không thể ngăn nàng ngoài cửa được, vào lúc này lại. . . . . .
Vi thanh Mi đáp: Nàng xem trọng Huyền ca nhi sao?
Thái Phó phu nhân nói: Huyền ca nhi đang nghị hôn rồi, sao sẽ cùng nàng? Nói rồi cho người đi gọi Giản Mộc Huyền tới đây.
Vũ Văn Thực mới cùng Giản Mộc Huyền nói mấy câu, đã có người tới đem Giản Mộc Huyền đi, không khỏi thầm nói: Không vui chút nào.
Thị nữ Bối Nhi của Vũ Văn Thực nói: Công chúa, chúng ta tới Cảnh quốc cũng được mấy tháng rồi, lúc nào thì trở về đây?
Vũ Văn Thực đáp: Ta thích Cảnh quốc, không muốn về.
Bối Nhi nhỏ giọng nói: Nhưng chúng ta không thể ở tại Tề Vương phủ, hình như vương phi không thích chúng ta.
Vũ Văn Thực nhíu nhíu mắt nói: Sáng mai ta đi cầu kiến Hoàng đế Cảnh quốc, để hắn ban hôn, ta muốn gả cho Giản Mộc Huyền.
Công chúa nói thật chứ? Bối Nhi giật mình: Không lấy Tề vương nữa ạ?
Vũ Văn Thực đáp: Tề vương vẫn không để ý tới ta, Giản Mộc Huyền lại đối tốt với ta. Vả lại hắn chưa đón dâu, không cần hưu thê tái giá, như vậy tốt hơn.
Bối Nhi kinh ngạc nói: Công chúa thay lòng?
Vũ Văn Thực nói: Không phải thay lòng, là cảm giác Giản Mộc Huyền thích hợp với ta hơn.
Bên kia, Trầm Ngọc Tiên nghe Thái Phó phu nhân đã tới, tự nhiên đi ra ngoài gặp mặt, chào đón Giản Mộc Lam, cũng khen nàng ta mấy câu, sau đó liền lôi kéo Giản Mộc Lam ngồi một chỗ nói chuyện.
Giản Mộc Lam là thứ nữ, lúc trước vẫn bị Giản Mộc Thanh đè ép, sau khi Giản Mộc Thanh xuất giá, nàng cũng dần dần lộ ra sự thông minh, giờ thấy Trầm Ngọc Tiên thân thiết với mình như vậy, trong lòng âm thầm thấy hài lòng.
Trầm Ngọc Tiên thấy Giản Mộc Lam là người có phẩm độ, tướng mạo hòa khí, đáng tiếc là thứ nữ, nếu không, nhất định có thể chọn một phu quân tốt. Nhưng chính bởi vì là thứ nữ, nếu để nàng làm trắc phi thì nàng ta sẽ nguyện ý chứ?
Nấu Hạ Trọng Phương không để ý tới ca ca, Bản Quận chủ liền vì ca ca mà nạp một vị trắc phi vào phủ vì Tề Vương phủ khai chi tán diệp.
Trầm Ngọc Tiên có ý định này nên nhìn người được mời đến dự tiệc còn chưa tới đủ, liền kéo Giản Mộc Lam nói: Lam cô nương còn chưa đi dạo vườn hoa của vương phủ vườn đi? Bản Quận chúa đi dạo với ngươi một chút nhé.
Trầm Ngọc Tiên thân thiện như vậy, Giản Mộc Lam thụ sủng nhược kinh, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vội đi nói với Thái Phó phu nhân một tiếng, lúc