Mẫu thân đuổi Du nương đi? Hạ Trọng Phương nghe tin này cũng không khỏi thất kinh.
Vương Tông kể lại mọi chuyện rồi cuống cuồng nói: Tỷ tỷ, từ lúc mẫu thân đuổi Du tỷ tỷ đi, người vẫn ngồi bất động trong phòng, cơm cũng không ăn, sắc mặt kém vô cùng, cho dù ai khuyên cũng không được, bởi vậy ta không thể không đến nói cho người biết một tiếng, tỷ mau sang Vương gia giúp ta khuyên mẫu thân một chút!
Hạ Trọng Phương vừa nghe vậy, không nghĩ ngợi nhiều liền chuẩn bị ra cửa, trước khi đi cũng không quên ôm Hiền ca nhiđi cùng.
Trầm Tử Trai đang trong thư phòng nghị sự, thì có người đến bẩm báo: Vương Gia, không xong rồi, vương phi ôm thế tử chạy!
Chạy? Trầm Tử Trai sững sờ, mặt liền biến sắc, không để ý nhiều, quát: Mau chuẩn bị ngựa!
Hạ Trọng Phương mới đi không bao xa, liền bị Trầm Tử Trai đuổi kịp.
Trầm Tử Trai cực kỳ tức giận, giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Hạ Trọng Phương xe ngựa, quát: Dừng lại, dừng lại!
Phu xe thấy là Trầm Tử Trai, mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn dừng xe lại.
Sao vậy? Hạ Trọng Phương vén màn xe lên, thấy Trầm Tử Trai đang nhảy xuống ngựa, còn thị vệ bên cạnh hắn nhanh chóng tiến lên dắt ngựa, hắn lại nhảy lên xe ngựa của nàng, không khỏi giật mình nói: Vương Gia đây là?
Trầm Tử Trai tức giận nói: Phương nương, sao nàng có thể âm thầm bỏ lại Bổn vương, ôm Hiền nhi về nhà mẹ đẻ như vậy?
Lúc này Hạ Trọng Phương mới biết Trầm Tử Trai hiểu lầm, liền nhỏ giọng nói: Là ta nhất thời nóng lòng, quên cho người đi bẩm baod cho Vương Gia một tiếng. Nói rồi kể lại toàn bộ chuyện Vi Thanh Mi đuổi Vương Du đi cho Trầm Tử Trai nghe.
Trầm Tử Trai biết Hạ Trọng Phương muốn đi khuyên Vi Thanh Mi, không phải muốn rời khỏi vương phủ, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống, vuốt vuốt ngực nói: Bổn vương đi cùng nàng.
Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Tử Trai một cái, phân phó phu xe: Đi!
Vương Tông ngồi trong xe ngựa bên cạnh, thấy xe ngựa dừng lại, cũng thò đầu ra nhìn, thấy Trầm Tử Trai cùng đi tới Vương gia với bọn họ, liền buông màn xe xuống, cảm thấy khá yên tâm, Vương Gia có coi trọng tỷ tỷ, lúc này mới cùng họ về nhà.
Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ngồi chung một xe. Lên xe, hắn đưa tay ôm qua Hiền ca nhi, điểm chóp mũi con nói: Lần sau mẫu thân muốn dẫn con đi đâu, con phải chạy tới nói cho phụ thân biết, để mẫu thâm mang phụ thân đi cùng.
Hiền ca nhi nửa hiểu nửa không hiểu, gật đầu nói: Được ạ!
Hạ Trọng Phương thấy phụ tử bọn họ một hỏi một đáp, rốt cuộc cũng không lạnh mặt được, ngược lại sắc mặt còn ôn hòa hơn rất nhiều.
Ở Vương gia, mọi người thấy Vi Thanh Mi không ăn không uống đều vô cùng gấp gáp, nghe tin Vương Tông dẫn Hạ Trọng Phương tới, mọi người đều thở phào một hơi, có lẽTề vương phi sẽ khuyên được phu nhân?
Vì chuyện này Vương Tinh Huy cũng nhức đầu vô cùng, nghe tin Hạ Trọng Phương tới, bèn cho người nhanh chóng ra đón nàng.
Hạ Trọng Phương vào phòng, quả nhiên trông thấy Vi Thanh Mi đang ngồi trên giường, cúi đầu không nói, vội vàng tiến lên gọi: Mẫu thân!
Vi Thanh Mi nghe được giọng nói của Hạ Trọng Phương, ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: Phương nương, con đã đến rồi?
Có ma ma đã sớm bưng tới một chén nước cơm, đặt trong tay Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương hiểu ý, ngồi vào bên cạnh Vi Thanh Mi, cầm chén ghé vào bên môi bà, nhẹ giọng nói: Mẫu thân, uống một chút nước cơm đi!
Vi Thanh Mi nhìn Hạ Trọng Phương, có chút sợ hãi, nếu mình không nghe được cuộc nói chuyện của Du nương cùng Tiểu Ngọc Lan nói, có phải Phương nương sẽ bị họ độc chết hay không? Thân nữ nhi của mình mà mình không dưỡng dục nàng được một ngày, để cho nàng phải ở bên ngoài chịu khổ, thiếu chút nữa lại để dưỡng nữ hạ độc hại nàng. Sự thương tâm đối với hành động của Vương Du, đã chuyển thành áy náy đối với Hạ Trọng Phương, nhất thời bà hé miệng, uống vài ngụm nước cơm.
Mọi người thấy Vi Thanh Mi chịu ăn canh rồi, cùng thở nhẹ một hơi.
Hạ Trọng Phương lại nhận cháo trong tay ma ma, đưa cho Vi Thanh Mi nói: Mẫu thân, dùng chút cháo đi!
Vi Thanh Mi thở dài một cái, nhận lấy chén, ăn nửa chén cháo nhỏ, mới đưa chén cho ma ma, để các nàng lui ra ngoài.
Hạ Trọng Phương biết Vi Thanh Mi có lời muốn nói, ngồi lại gần, nhỏ giọng nói: Mẫu thân, người còn có ta là nữ nhi!
Vi Thanh Mi sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương rơi lệ nói: Phương nương, là mẫu thân có lỗi với con, vẫn luôn quá sủng ái Du nương.
Hạ Trọng Phương tựa đầu vào vai Vi Thanh Mi nói: Mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ người cưng chiều con, bù đắp thiếu hụt những ngày trước cũng chưa muộn.
Vi Thanh Mi ôm Hạ Trọng Phương, dù sao đây cũng là nữ nhi của mình, tuy không nuôi dưỡng bên cạnh nhưng tâm tính phẩm hạnh cũng giống mình, nhìn lại Du nương, liền. . . . . . .
Hạ Trọng Phương ở nơi này an ủi Vi Thanh Mi, Vương Tinh