Hai gò má Tiết Kim Nguyệt nóng lên, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh giường của Giang Diệu, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ŧıểυ cô nương mắt to tròn đang cười khanh khách, lỗ tai nàng lại càng ngày càng nóng mấy phần, sẵng giọng:
“Diệu Diệu, không cho phép muội cười ta.”
Muội ấy thông minh như vậy, khẳng định nghĩ đến… Nghĩ đến nàng cùng Nhị biểu ca có chuyện.
Giang Diệu nói: “Được được được, muội không cười Nhị tẩu tẩu.”
Tiết Kim Nguyệt ừ một tiếng mới phát hiện có điều gì là lạ liền phản ứng lại, đôi mắt trợn trừng lên, vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ bé của Giang Diệu, vừa thẹn vừa giận nói:
“Tốt, muội lại dám chê cười ta, sớm biết vậy thì ta sẽ không sang đây gặp muội.”
Biết thân thể Giang Diệu không thoải mái, nàng tự nhiên cũng không dám dùng nhiều lực, chậm rãi dừng tay, đầu nhỏ rũ xuống nói:
“… Diệu Diệu, muội cũng không biết đâu, mỗi lần tỷ nhìn thấy Nhị biểu ca thì đều có chút sợ sệt.”
Giang Diệu cũng không hiểu rõ ràng lắm, tình huống bây giờ của hai người không phải rất tốt sao? Nàng nói:
“Tỷ không ghét Nhị ca của muội đúng hay không?”
Tiết Kim Nguyệt thành thực gật đầu, nói:
“Ừm, tỷ vốn là không đáng ghét hắn. Chỉ là… Chỉ là hắn mỗi lần thấy tỷ liền táy máy tay chân, chỉ toàn bắt nạt tỷ.”
Bên cạnh nàng không có bạn tâm giao, mà những chuyện này nàng lại không thể nói cho mẫu thân của mình, cũng chỉ có thể nói cùng Giang Diệu.
Tiết Kim Nguyệt cúi đầu càng thấp hơn, bất mãn nói:
“Hắn ỷ vào việc này tỷ sẽ không nói cho nương tỷ.”
Xác thực là Nhị ca nàng không đúng, trước mắt còn chưa định thân mà cứ chiếm tiện nghi của ŧıểυ cô nương như vậy. Giang Diệu vươn tay lôi kéo ống tay áo của Tiết Kim Nguyệt, nói:
“Biểu tỷ tốt…Nhị ca muội xác thực không đúng, vậy nếu như tỷ có thể sớm chút gả cho Nhị ca muội, tất cả những chuyện này không phải giải quyết được rồi sao?”
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, nói:
“Hắn nói muốn thú liền thú được sao, tỷ mới không chịu gả đâu.”
Ý này là…
“… Nhị ca muội đã nói với tỷ?” Giang Diệu hỏi.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, nói:
“Hồi Nhị biểu ca ở Pháp Hoa tự hôn tỷ, tỷ xác thực rất tức giận, nguyên bản đời này đều không muốn gặp hắn. Nhưng mà… Nhưng mà sau khi gặp ở Kiều phủ, Nhị biểu ca sau khi xin lỗi tỷ thì hắn cũng hướng về tỷ chịu tội. Hắn nói đợi tỷ cũng có tình cảm với hắn, chỉ cần tỷ gật đầu thì hắn sẽ cho người đến phủ cầu thân…”
Nhị biểu ca là thật tâm muốn thành thân với nàng. Nhưng nàng nhát gan, lại ngốc nghếch như thế, đến cùng thì Nhị biểu ca coi trọng nàng điểm gì chứ?
Có điều ——
Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Diệu, nghiêm túc nói:
“Tỷ vốn tưởng rằng Nhị biểu ca chỉ có ý định chiếm tiện nghi của tỷ, không nghĩ tới Nhị biểu ca lại là thật sự muốn thú tỷ.”
ŧıểυ cô nương có tâm tư đơn thuần cũng có chỗ tốt, thí dụ như vào lúc này Tiết Kim Nguyệt thấy Giang Thừa Hứa chịu trách nhiệm khiến nàng không còn truy cứu chuyện hắn khinh bạc mình nữa. Gò má Tiết Kim Nguyệt ửng đỏ cười cười, nói:
“… Tỷ là cô nương gia có giáo dưỡng, còn chưa định thân sao có thể tùy tùy tiện tiện bị một nam tử hôn như thế. Điều này làm cho tỷ… sau này làm sao có thể gả cho người khác được đây?”
Chỉ là, Nhị biểu ca chịu trách nhiệm là một chuyện, nàng có lấy chồng hay không lại là một chuyện khác…
Nghe xong lời nói này của Tiết Kim Nguyệt, gò má Giang Diệu cũng nóng mấy phần. Nàng vốn tưởng rằng chuyện này không là cái gì, thực ra… Nàng giơ tay theo bản năng sờ sờ miệng mình, lại nghĩ đến ngày ấy Lục Lưu hôn nàng, nhất thời lại phiền não không thôi. Hắn đây? Hắn chỉ là muốn chiếm tiện nghi của nàng, hắn vẫn chưa… Vẫn chưa nói cái gì với nàng?
“Diệu Diệu, muội làm sao vậy?”
Tiết Kim Nguyệt giơ tay sờ mặt Giang Diệu nói:
“Làm sao lại nóng như thế? Thân thể muội đến cùng là bị làm sao?”
Giang Diệu tỉnh táo lại, đem chuyện mình đã đến nguyệt sự nói cho Tiết Kim Nguyệt, Tiết Kim Nguyệt nghe xong, cũng có chút không được tự nhiên, dù sao đây cũng là chuyện tư mật của cô nương gia. Khuôn mặt nhỏ bé của Tiết Kim Nguyệt đỏ bừng, cũng thẹn thùng nói:
“Muội thật mạnh mẽ đấy, hồi đó tỷ đến nguyệt sự còn bị doạ phát khóc, cứ tưởng mình sắp chết rồi.”
Nói xong, Tiết Kim Nguyệt thấy trà trên bàn đã nguội, mới nói:
“Bụng phải ấm áp thì mới thoải mái, nương của tỷ có mẹo pha tra cực vi diệu, uống vào bảo đảm hữu hiệu, muội chờ tỷ một chút, tỷ đi nhà bếp pha cho muội uống.”
Giang Diệu muốn nói không cần phiền toái như vậy, đã thấy Tiết Kim Nguyệt đứng dậy hoạt bát đi ra ngoài.
Nàng cười cười, ôm chăn vào trong lòng bị nàng làm nhăn nhúm tùm la tùm lum.
Lúc này, Tiết Kim Nguyệt vừa ra khỏi gian nhà, đi vào nhà bếp nhỏ, nhìn thấy không có một người, nàng đang muốn mở miệng gọi nha hoàn, bỗng nhiên nhìn thấy ở chỗ tối đi ra một nam tử, nàng giật mình sợ đến nỗi chén trà trong tay đều rớt xuống:
“Nhị biểu ca…”
Giang Thừa Hứa tay mắt lanh lẹ, vững vững vàng vàng bắt được chén trà đang rơi, đặt lên bàn gỗ lê ở bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Kim Nguyệt chính là xoay người muốn rời đi.
Giang Thừa Hứa vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng lại gần phía mình, nói:
“Ta chỉ muốn nói mấy câu với nàng.”
Nói mấy câu mà còn cần ôm nàng để nói sao?
Tiết Kim Nguyệt vốn là xấu hổ, nghĩ đứng ở vị trí này thì bất cứ lúc nào cũng đều có nha hoàn đi vào nên nàng càng là sợ sệt.
Tiết Kim Nguyệt vội vã giẫm xuống chân Giang Thừa Hứa, nàng đã rất dùng sức nhưng thấy đối phương cũng không có rên một tiếng, nàng lại không dám lại giẫm hắn tiếp, chỉ ủy khuất nói:
“Vậy Nhị biểu ca đem ta thả ra, chỗ này… Sẽ bị người nhìn thấy.”
Giang Thừa Hứa nói: “Yên tâm, sẽ không có người đi vào.”
Hắn đem thân thể nàng ôm chặt hơn một chút, mặt đối mặt nhìn nàng, hỏi:
“Chuyện lần trước ta nói với nàng, nàng đã suy nghĩ chưa?”
Tiết Kim Nguyệt cắn cắn môi, suy nghĩ một chút, nói:
“Nếu Nhị biểu ca sốt ruột vậy thì thú người khác là tốt rồi.”
Nàng cũng biết sau khi việc hôn nhân của Đại biểu ca đã được định ra thì dì liền vì hắn mà muốn an bài một mối hôn nhân tốt, còn thay hắn nhìn thật nhiều các cô nương khác đấy.
Trong số các ŧıểυ cô nương ấy thì không thiếu người so với nàng thông tuệ và mỹ mạo hơn. Nếu hắn ngay cả chút lòng kiên trì ấy đều không có, vậy thì hắn cũng không có bao nhiêu thành tâm muốn kết hôn cùng nàng.
Tiết Kim Nguyệt sững sờ, cảm thấy có gì đó không đúng, nàng xưa nay nhát gan, theo bản năng liền lùi lại phía sau vài bước.
Phía sau cửa đóng “Oành” một tiếng, không hề có điềm báo trước, nàng liền bị nam nhân này áp lên trên ván cửa…
Bảo Lục đang định đi nhà bếp, nhìn thấy cửa phòng bếp bỗng nhiên đóng lại, vội vàng đi tới, trên nửa đường thì có một nam nhân cao gầy bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của nàng. Bảo Lục nhìn lên, thấy đối phương là Du Văn – người hầu bên cạnh Nhị công tử, mới kinh ngạc nói:
“Du đại ca?”
Du Văn khách khí nói:
“Bảo Lục cô nương, nơi này không có chuyện gì, cô nương đi vào nhà chăm sóc ŧıểυ thư đi.”
Bảo Lục muốn nói trong phòng đã có Bảo Cân tỷ tỷ, nhưng nàng cũng không ngốc, hiểu được có lẽ là có một số việc không thể cho nàng biết nên nàng cũng không đi qua. Bảo Lục hướng về phía Du Văn nhún người hành lễ, nói:
“Vậy Du đại ca, ta đi vào trước.”
Giang Diệu ở trong phòng đợi đã lâu, mới thấy Tiết Kim Nguyệt chậm rì rì đi vào.
Giang Diệu cầm lấy tách trà được Tiết Kim Nguyệt pha, vừa mở nắp tách trà ra đã ngửi mùi được mùi trà thơm phức, con ngươi nàng óng ánh, không nhịn được khen:
“Trà này thật là thơm.”
Nàng thấy xưa nay Tiết Kim Nguyệt luôn ồn ào giờ lại không nói lời nào, nàng ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn biểu tỷ, thấy miệng nhỏ của biểu tỷ hơi chu lên, giống như đang giận hờn ai đó.
Hơn nữa Giang Diệu tỉ mỉ nhìn thì phát hiện mới đầu Tiết biểu tỷ thoa son hồng phấn, hiện giờ miệng nhỏ đỏ ngầu như là thoa một lớp son đỏ dày đặc, lại thật giống như là… Bị cái gì gặm cắn.
Giang Diệu nâng chén trà lên miệng uống, trong đầu rõ ràng như ban ngày, không nhịn được trầm thấp cười cười.
Tiết Kim Nguyệt vốn là có tật giật mình, hiện nay vừa thấy Giang Diệu nở nụ cười, liền biết lại bị nàng phát hiện ra rồi, thẹn quá thành giận vội vàng nói:
“Không cho cười, không cho muội cười, hai huynh muội các ngươi đều là cùng một cái đức hạnh, luôn bắt nạt người!”
Giang Diệu mím môi không cười, khuyên can đủ đường, nói một tràng mấy câu nịnh nọt dỗ dành vị Nhị tẩu tẩu này.
。・°°・(>_<)・°°・。Có Lão thái thái Trấn Quốc Công phủ đứng ra lo liệu nên việc hôn sự này tự nhiên là thuận lợi.
Thêm nữa hai nhà vốn là bà con họ hàng xa, Nhị công tử Giang Thừa Hứa của Trấn Quốc Công phủ có dung mạo và năng lực đều xuất sắc, cùng Tiết Kim Nguyệt là biểu huynh muội thanh Mai Trúc mã nên hôn sự này càng có điều thích hợp.
Hơn nữa Kiều Thị lúc trước cũng hiểu được tâm tư của con thứ hai mà cũng đã đề cập trước cùng với Lâm thị của Tiết phủ, cũng chính là mẫu thân Tiết Kim Nguyệt.
Lâm thị vốn là thưởng thức Giang Thừa Hứa tuổi còn trẻ mà trên người đã có cỗ khí tức trầm ổn, biết hắn vừa ý nữ nhi nhà mình cũng cảm thấy thiếu niên này ngày thường mặt mày không biến sắc mà cũng thật là tinh mắt.
Một phen cân nhắc, thêm vào Trấn Quốc Công phủ uy danh như thế mà còn đưa một bà mối tới cửa làm mai, hôn sự này cũng coi như là đủ thành ý, há có thể không đáp ứng được sao?
Lâm thị nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa đem nữ nhi hứa gả cho cái tên Kỳ Trừng nguỵ công tử ra vẻ đa͙σ mạo, mỗi lần nghĩ tới đều có chút sợ. Nhìn nam tử hào hoa phong nhã cũng không nhất định là trước sau như một, như Giang Thừa Hứa không yêu thích nói chuyện nhưng đấy mới là người sẽ không làm người khác đau lòng tổn thương.
Việc hôn nhân được định ra rồi, Tiết Kim Nguyệt ở khuê phòng của mình ôm mặt thẹn thùng.
Lâm thị vừa tiến vào, nhìn thấy nữ nhi dáng dấp xấu hổ như vậy, cười khanh khách nói:
“Làm sao vậy? Lúc trước không phải con nói Nhị biểu ca rất hung, rất sợ Nhị biểu ca hay sao?”
Khi còn bé Tiết Kim Nguyệt xác thực sợ Giang Thừa Hứa, nhưng nàng lại thích Giang Diệu cùng hai vị biểu ca khác, nên mỗi lần đi Trấn Quốc Công phủ chơi tự nhiên có chút xoắn xuýt.
Tiết Kim Nguyệt tự bênh nói:
“Nào có? Nhị biểu ca rất tốt đẹp.”
Chí ít hắn nói chuyện giữ lời, tuy rằng bá đa͙σ một chút, thế nhưng vẫn rất biết chịu trách nhiệm.
Lâm thị vốn còn lo lắng nữ nhi tâm tư đơn thuần không hiểu chuyện, vào lúc này vừa nghe thấy nữ nhi đối với Giang Thừa Hứa đã có cái nhìn khác, trong lòng nàng cũng coi như là thả xuống một tảng đá lớn.
Lâm thị cúi đầu nhìn nữ nhi, nói:
“Nguyệt Nhi, con yên tâm. Nhị biểu ca của con là được một tay biểu dượng dạy dỗ, nhân phẩm quả thực rất được. Con nhìn xem, ở bên người biểu dượng của con đến hiện giờ vẫn chỉ có duy nhất một người là biểu dì…”
Nam tử nếu muốn cả đời chỉ một nữ nhân một thê tử thì đó là chuyện không có mấy khả năng nhưng Giang Chính Mậu lại là nam tử làm được điều này. Nếu Giang Thừa Hứa giống cha hắn như thế, vậy đây chính là phúc phận của nữ nhi nhà nàng.
Tiết Kim Nguyệt đúng là không nghĩ đến vấn đề này. Nhưng nàng biết ngay cả cha mình bên người cũng có một di nương, thật nhiều các gia đình giàu có khác thì các lão gia hay công tử cũng đều có kiều thê mỹ thiếp.
Nghĩ đến ngày sau nàng cùng Giang Thừa Hứa thành thân, Giang Thừa Hứa có thể còn có nữ nhân khác, hắn cũng sẽ ôm các nàng, hôn các nàng như là đối với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Kim Nguyệt liền chìm xuống.
Lần trước nàng đáp ứng hắn mà cũng không có đặt ra yêu cầu gì. Nàng làm sao lại có thể quên đi cơ chứ?
Thật là đần chết rồi… =.=
。・°°・(>_<)・°°・。
Ở bên kia Tiết Kim Nguyệt chính là đang buồn phiền chuyện mình mơ mơ hồ hồ liền đáp ứng Giang Thừa Hứa cầu hôn, mà ở bên này động tác của Trấn Quốc Công phủ lại nhanh như vậy, chỉ nửa tháng, liền tới phủ cầu hôn, dù Tiết Kim Nguyệt hối hận đáp ứng quá dễ dàng thì cũng đã muộn.
Mà Trấn Quốc Công phủ bên này, Lão thái thái không ngừng ngóng trông mấy Tôn nhi có thể kết hôn sớm một chút.
Lão thái thái mặt mày hiền lành, ngồi ở trên ghế Vân Long, cười vui vẻ mà nói:
“Việc hôn nhân này cũng sắp tới rồi. Chờ sang năm để hôn sự của tôn nhi trưởng Giang Thừa Nhượng xong xuôi, liền đến phiên Nhị tôn nhi làm hỉ sự. Hài tử Nguyệt Nhi này xác thực ngoan ngoãn khéo léo, xưa nay ta đã luôn yêu thích đứa nhỏ này, sau khi thành thân, ngươi không được bắt nạt người ta đâu đấy.”
Cả Trấn Quốc Công phủ chỉ có Giang Diệu là tôn nữ, Lão thái thái đối với ŧıểυ cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện đặc biệt yêu thích, mà Tiết Kim Nguyệt lại thường xuyên đến Trấn Quốc Công phủ, mỗi lần cùng Giang Diệu ở bên người Lão thái thái nói chuyện đều khiến người ta yêu thích, Lão thái thái luôn rất vui vẻ nên đã sớm coi Tiết Kim Nguyệt như là cháu gái.
Giang Diệu đang cúi đầu bóc hạt thông, nghe xong mấy câu nói của Nhị ca nàng, một đôi mắt to long lanh không nhịn được nhìn về phía Giang Thừa Hứa. Nhị ca này của nàng, so với cha nàng còn lạnh nhạt và trầm mặc hơn, trong ngày thường không bao giờ lộ buồn vui ra ngoài mặt, vào lúc này lại ngoan ngoãn đáp ứng lời của tổ mẫu, lỗ tai cũng đều đỏ lên.
Đỏ ngầu…Nhị ca nàng là thẹn thùng nha!!!!!
Giang Diệu cảm thấy thú vị, không nhịn được mà thần sắc trở nên vui vẻ.
Phùng thị ánh mắt sắc bén, vừa thấy Giang Diệu lộ ra ý cười dịu dàng, nhân tiện nói:
“Diệu Diệu cũng vui vẻ này.”
Nói xong, Phùng thị nhìn về phía Lão thái thái, nói tiếp:
“Lão tổ tông, qua năm Diệu Diệu nhà chúng ta cũng mười ba, việc hôn nhân cũng nên chuẩn bị sớm mới tốt. Diệu Diệu chúng ta chọn rể càng phải cảnh giác cao độ.”
Đang yên đang lành, như thế nào lại nói đến trên người nàng rồi? Gò má Giang Diệu nóng lên, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lão thái thái cũng biết tôn nữ bảo bối đã là đại cô nương, hiện nay thấy tôn nữ thủy linh mỹ mạo, đôi mắt ngậm nước long lanh, khuôn mặt nhỏ bé còn chưa hết vẻ trẻ con nhưng cũng có thể thấy ngày sau chính là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng chủ mẫu của gia đình giàu có, đại thể sẽ không tuyển người quá mức đẹp đẽ, lúc trước hôn sự với Kiều Thị, Lão thái thái mới đầu cũng là có chút bất mãn, chỉ là Giang Chính Mậu yêu thích, hắn lại là nam nhân si tình, Lão quốc công gia gật đầu, Lão thái thái cũng không tiện nói gì. Nhưng qua nhiều năm như thế, Lão thái thái đối với người con dâu Kiều Thị này càng ngày càng hài lòng. Chỉ là, nàng như vậy, nhưng người bên ngoài cũng chưa chắc nghĩ như vậy.
Giang Diệu thấy Lão thái thái nhìn chằm chằm nàng, liền biết Lão thái thái thật sự đang suy nghĩ, nhanh chóng thả hạt thông trên tay xuống bên trong đĩa, ôm lấy cánh tay Lão thái thái, nũng nịu nói:
“Tôn nữ không gả, tôn nữ muốn cả đời bồi tiếp tổ mẫu.”
Lời êm tai ai mà lại không thích nghe, đặc biệt người đã có tuổi.
Lão thái thái ôm ŧıểυ tôn nữ trong lồng ngực, mỉm cười, trên mặt là những dấu vết của năm tháng lưu lại, dịu dàng nói:
“Diệu Diệu yên tâm, tổ mẫu nhất định chọn cho con một mối hôn sự tốt.”
Khuôn mặt của Giang Diệu đỏ bừng, ngoan ngoãn không có nói tiếp.
Kỳ thực đời trước, nàng cùng Lục Hành Chu định thân, tổ mẫu này của nàng cũng là không thích. Có điều tổ mẫu cũng cảm thấy Lục Hành Chu là đứa trẻ tốt, chỉ nói mẫu thân Lục Hành Chu là gê gớm, tổ mẫu sợ chính mình gả đi sau này sẽ chịu thiệt, dù sao Lục Hành Chu là đứa con hiếu thuận nên nhất định sẽ không phản đối ý tứ của Mạnh thị.
Nhưng những chuyện tổ mẫu lo lắng còn chưa kịp phát sinh thì nàng cũng đã mất mạng trước khi gả cho Lục Hành Chu.
Bây giờ nghĩ đến, Giang Diệu cảm thấy có thể đấy cũng là một chuyện tốt —— kiếp trước nàng ốm yếu, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, cùng với việc bị chết bởi Lục Hành Chu và Tạ Nhân cũng không khác nhau mấy. Chỉ là tội nghiệp thân nhân của nàng vì nàng mà thương tâm.
。・°°・(>_<)・°°・。
Từ sảnh đường của Lão thái thái đi ra, sau khi Kiều Thị cùng Phùng thị và Thích thị tách ra, nàng mới lôi kéo Giang Diệu nói chuyện:
“… Ngày mùng năm tháng chạp, Bình tân Hầu phủ tổ chức tiệc một trăm ngày, Diệu Diệu cùng đi với nương nhé.”
Nàng nhìn mặt mày Giang Diệu đẹp đẽ non nớt một cái, căn dặn một câu:
“Liền mặc áo gấm phù dung mà Cẩm Tú phường mới vừa đưa tới đi.”
Áo này màu hồng nhạt thêu hoa lan phù dung, tuy không tính là quá mức tươi đẹp đáng chú ý, nhưng cũng có chút trang trọng, trưởng thành.
Kiều Thị sẽ không lý do mà căn dặn như vậy, Giang Diệu nghĩ một chút liền thông, chắc chắn trong lòng mẫu thân có dự định.
Nàng cúi đầu quấn quít lấy ngón tay, nghĩ thầm: Xem ra mẫu thân nàng thật sự dự định để nàng định thân sớm một chút…
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày mùng năm tháng chạp hôm đó, Giang Diệu dậy sớm trang điểm, Kiều Thị cũng hết sức căn dặn hai nha hoàn Bảo Cân cùng Bảo Lục phải đem ŧıểυ thư biến thành đoan trang, hào phóng.
Có điều Giang Diệu tuổi còn nhỏ, chính là tuổi đáng yêu hoạt bát nên trang phục lần này có chút không hợp.
Chỉ là trong số các gia đình quyền quý này, nếu như muốn chọn con dâu thì quan trọng nhất phải là đoan trang, thận trọng, còn mỹ mạo sẽ không phải là vấn đề quyết định.
Giang Diệu thân là nữ nhi Trấn Quốc Công phủ, việc hôn nhân vốn là không cần quá lo lắng. Chẳng qua lúc trước Kiều Thị ít khi mang theo nữ nhi xuất môn mà bây giờ cũng không có thể lại giấu giấu diếm diếm, nên nàng cũng muốn khoe khoang nữ nhi xinh đẹp của mình.
Thời điểm Kiều Thị dẫn Giang Diệu đến Bình tân Hầu phủ thì khách nhân đã đến đông đủ náo nhiệt từ lâu.
Bình tân Hầu phu nhân đang ngồi ở Phương Nhã viện cùng các mệnh phụ quý nữ.
Giang Diệu ngoan ngoãn khéo léo đi theo phía sau Kiều Thị.
Hoắc Tuyền chính là đang đứng vây quanh người mẫu thân Chu thị, nhìn ŧıểυ đệ đệ béo trắng trong tã lót, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Diệu phía sau Kiều Thị, nhất thời ánh mắt sáng lên, đứng dậy đi tới bên người Giang Diệu.
Hoắc Tuyền là người hiểu lễ, trước tiên ngọt ngào chào Kiều Thị, sau đó mới lôi kéo Giang Diệu nói:
“Diệu Diệu cũng tới nhà tỷ xem ŧıểυ đệ đệ sao?”
Bình tân Hầu phu nhân Chu thị có hai hài tử là Hoắc Nghiễn, Hoắc Tuyền, bây giờ lại mới có thêm Lân nhi, đây đúng là một việc vui.
Giang Diệu gật đầu. Trong Trấn Quốc Công phủ thì sau nàng cũng không có đường đệ hay đường muội nào, Giang Diệu đúng là không có cơ hội cùng ŧıểυ oa oa tiếp xúc, ŧıểυ oa gần nàng nhất là Kiều Nguyên Bảo thì giờ cũng đã chín tuổi.
Nàng có chút ngạc nhiên, giương mắt nhìn ŧıểυ oa oa trong lồng ngực Chu thị, ngờ ngợ có thể nhìn thấy gò má hắn béo.
Hai tháng gần đây hiếm thấy Giang Diệu đến Bình tân Hầu phủ, Hoắc Tuyền hướng về nàng nháy nháy mắt nói:
“Đi, tỷ dẫn muội đi nhìn một cái.”
Nói xong, liền lôi kéo Giang Diệu lại gần.
Chu thị xưa nay yêu thích Giang Diệu, hiện nay thấy ŧıểυ cô nương ngoan ngoãn khéo léo chào người, khuôn mặt nhỏ béo mập nộn, trang điểm đoan trang hào phóng đẹp đẽ, càng nhìn càng không dời nổi mắt.
Kiều Thị cũng cùng Chu thị nói mấy câu, ánh mắt rơi vào trên mặt mày mỉm cười của Chu thị, liền biết Chu thị đối với khuê nữ là thực lòng yêu thích, trong lòng nàng không nhịn được nghĩ: Nếu thật sự không tìm được người tốt hơn thì Hoắc Nghiễn này cũng không tệ.
Mà Giang Diệu đúng là không chú ý tới cái khác, ánh mắt đều tập trung cả vào ŧıểυ oa oa đang đội mũ con hổ trong ngực Chu thị, trên người mang theo khoá trường mệnh, thấy ŧıểυ tử này có được một đôi mắt đen như mực, mắt hắn không chớp lấy một cái nhìn mặt nàng, sau đó giương miệng nhỏ a a a a gọi lên, nước miếng cũng đều chảy cả ra.
Chu thị cười cười, vội vàng lấy khăn ôn nhu lau miệng cho nhi tử.
Hoắc Tuyền không nhịn được thán: “Đệ đệ rất yêu thích Diệu Diệu đây.”
Đời trước Giang Diệu vô duyên với hài tử, nhưng nàng từ nhỏ liền đối với ŧıểυ hài tử có một loại cảm giác rất thân thiết, hiện nay nhìn ŧıểυ oa oa béo ị đáng yêu, trong lòng Giang Diệu rất không nhịn được mà muốn: Nếu đời này, nàng cũng có một hài tử đáng yêu như thế thì thật là tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đời này thân thể của nàng khoẻ mạnh, ngày sau nếu là thành thân, sinh con cũng không thành vấn đề, Giang Diệu đối với việc hôn nhân dường như cũng nhiều hơn mấy phần chờ đợi.