Sáng sớm hôm sau, đại nha hoàn Đàn Vân hầu hạ bên người Lão thái thái Trấn Quốc Công phủ đến Cẩm Tú viện. Ngọc Trác thấy người liền nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp, nói:
Đàn Vân tỷ tỷ làm sao rảnh rỗi tới chỗ này? Mau mau vào đi.
Đàn Vân vào phòng, hướng về bên trong liếc mắt một cái, hỏi Ngọc Trác: ŧıểυ thư còn đang ngủ sao?
Ngọc Trác gật đầu, nói: Hôm qua ŧıểυ thư ngủ không được, sau nửa đêm mới ngủ. Vừa nãy Phu nhân cũng đã tới, nói là để ŧıểυ thư ngủ thêm một lúc. Hiện nay canh giờ cũng vừa vặn, muội đang định đánh thức ŧıểυ thư đây. Nghĩ tới điều gì, Ngọc Trác cười cười nhìn Đàn Vân nói: Nhưng mà Lão thái thái tìm ŧıểυ thư có chuyện?
Giang Diệu từ nhỏ là cái ấm sắc thuốc, lão thái thái đau lòng tôn nữ bảo bối, đặc biệt cho phép nàng không cần đến thỉnh an mỗi ngày.
Đàn Vân nói: Xác thực có một số việc, Lão thái thái để tỷ đến thỉnh ŧıểυ thư.
Ngọc Trác hiểu được, lúc này mới sáng sớm, nếu không có chuyện quan trọng gì, Lão thái thái cũng không cố ý để Đàn Vân tới gọi ŧıểυ thư. Nghe xong, Ngọc Trác liền đi vào, nhìn thấy ŧıểυ thư đã thức dậy , vào lúc này ŧıểυ thân thể liền ngồi dậy như thế, trên người mặc một bộ tẩm y trắng thuần, tóc có chút tùm la tùm lum, bộ dạng mơ màng đáng yêu.
ŧıểυ nữ oa ngơ ngác, liền như thế nghiêng đầu nhìn Ngọc Trác, âm thanh mềm mại nói: Tổ mẫu muốn gặp ta?
Ngọc Trác gật đầu: Đàn tỷ tỷ tới mời ŧıểυ thư. Nàng vừa nói, vừa hầu hạ ŧıểυ thư mặc đồ, ŧıểυ thư, đồ ăn sáng đã chuẩn bị kỹ càng , ŧıểυ thư ăn trước một chút, chờ một lúc trở về lại ăn thêm chút nữa, không thể để Lão thái thái đợi lâu .
Ngọc Trác làm việc xưa nay đều đâu vào đấy, chu đáo, bây giờ động tác lưu loát giúp Giang Diệu thay y phục, Phỉ Thúy liền bưng dụng cụ rửa mặt đi vào, bên ngoài Hứa ma ma, liền đem đồ ăn sáng nóng hổi chuẩn bị tốt rồi.
Giang Diệu biết tổ mẫu thương nàng, nên nàng không muốn để tổ mẫu đợi lâu, liền không ngồi xuống dùng đồ ăn sáng, chỉ lấy mấy khối hoa quế cao chưng đường lót dạ, sau đó liền đi đến sảnh đường gặp Lão thái thái.
Đi vào, liền nhìn thấy Tạ di nương cùng Tạ Nhân quỳ trên mặt đất, đứng bên cạnh là Giang tam gia, Thích thị, Kiều Thị cùng Phùng thị và một bên là các ca ca của Tam phòng đang đứng.
Nhìn tư thế, Giang Diệu liền biết tổ mẫu tìm nàng chuyện gì. Xem ra chuyện này của Tạ Nhân, là áp xuống không được.
Lão thái thái tức đến mặt mày xanh mét, nhìn ŧıểυ tôn nữ đi vào, sắc mặt mới nhu hoà, hướng về phía Giang Diệu vẫy vẫy tay: Đến đây, Diệu Diệu đến bên người tổ mẫu.
Giang Diệu tiến lên thỉnh an Lão thái thái sau đó ngoan ngoãn kêu một tiếng Tổ mẫu , sau đó liền được Lão thái thái ôm đến trong lồng ngực. Lão thái thái cúi đầu, nâng khuôn mặt mập mạp của ŧıểυ tôn nữ lên.
Trước đó vài ngày, nàng còn khen Kiều Thị đem ŧıểυ tôn nữ nuôi tốt, không ngờ bây giờ liền gây ra chuyện bực mình này.
Lão thái thái đau lòng nói: Diệu Diệu chịu oan ức rồi. Nói xong, liền nhìn Kiều Thị đứng ở một bên, mắng: Ngươi nha, còn nói đau lòng Diệu Diệu, loại sự việc bẩn thỉu như vậy, làm sao có thể dung túng đây?
Kiều Thị cúi đầu, tùy ý lão thái thái răn dạy.
Sau đó, ánh mắt của Lão thái thái liền rơi vào trên người Tạ di nương. Lão thái thái là người cương trực khéo léo, không chịu nổi chuyện này xảy ra mà Tạ di nương không có giáo dục người. Nàng nhíu chặt lông mày, không răn dạy Tạ di nương, chỉ nhìn Giang tam gia nói: Ngươi xem ngươi....người ngoài đều đã trộm đồ trên người cháu gái ruột ngươi, ngươi còn muốn bao che, ta xem ngươi càng sống lâu càng hồ đồ rồi!
Giang tam gia ở bên ngoài làm chuyện phong lưu, đứng trước mặt Lão thái thái cũng là một bộ ngoan ngoãn cực kì.
Hắn nói: Là nhi tử không đúng, nương, người đừng vì loại chuyện nhỏ này sinh tức giận, cẩn thận ảnh hưởng thân thể. Nhưng trong lòng không nhịn được lại oán giận Thích thị một phen —— nếu không do Thích thị không tha thứ, đem chuyện này làm lớn, cũng sẽ không kinh động đến Lão thái thái.
Lão thái thái ôm Giang Diệu , trầm mặt nói: Trấn Quốc Công phủ chúng ta, không cho phép sự việc bẩn thỉu này xảy ra. Ngươi là Tam gia Trấn Quốc Công phủ, hôm nay nếu là bao che , vậy quý phủ chúng ta còn có thể nói cái quy củ gì.
Lão thái thái hiểu rõ nhất ŧıểυ nhi tử này và cũng là người làm nàng đau đầu nhất. Sau khi Thích thị mới vào cửa, Lão thái thái cảm thấy con dâu này tính tình quá mức nóng nảy, ngày sau sợ rằng nhi tử ăn thiệt thòi. Nhưng đến hôm nay, con dâu tuy rằng tính tình thẳng thắn nóng nảy, lại chưa từng làm sai chuyện gì, sau đó còn sinh ra được ba tôn nhi thông tuệ, nhưng đứa con trai này của nàng trái tim lại bị Tạ di nương hồ mị.
Lão thái thái cảm thấy những năm gần đây oan ức Thích thị nên hết sức bồi thường nàng. Lại nói chuyện hôm nay, nàng liền đứng về phía Thích thị.
Lão thái thái nói thẳng: Tạ nha đầu này tay chân không sạch sẽ, quý phủ chúng ta không lưu lại được.
Lời này vừa dứt, Tạ di nương quỳ trên mặt đất biểu hiện hoang mang, muốn tìm giúp đỡ, nhưng nhìn lên thấy Giang tam gia nháy mắt, Tạ di nương nhất thời phản ứng lại, con ngươi nhanh chóng rưng rưng, hướng về Lão thái thái dập đầu, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: Là thiếp thân vô phương giáo dục, mong rằng Lão thái thái không nên tức giận.
Tạ di nương trong lòng rõ ràng, nếu lúc này nàng lại cầu xin, chỉ sợ sự việc càng không thể vãn hồi.
Lời này của Tạ di nương cũng coi như là thức thời, nhưng lão thái thái đối với nàng thành kiến quá sâu. Không thích một người, không quan tâm nàng làm cái gì, đều là thấy không được vừa mắt.
Lão thái thái phất phất tay, có chút phiền lòng, nói: Đi xuống đi.
Giang tam gia nhìn tâm can bảo bối quỳ lâu như vậy, tâm vô cùng đau đớn, nhưng vào lúc này đại gia hỏa đều ở, tất nhiên không dám đi dìu nàng, chỉ cho nha hoàn đỡ hai chân như nhũn ra của Tạ di nương.
Hiện nay Tạ di nương sắc mặt trắng bệch. Tạ Nhân bên người nàng, càng là hai mắt sưng đỏ, khóc đến vô cùng đáng thương.
Trước khi đi ra ngoài, Tạ Nhân nhấc mi, liếc mắt nhìn ŧıểυ nữ oa ngàn kiều bách sủng được Lão thái thái ôm vào trong ngực, giơ tay xoa xoa nước mắt, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tạ di nương đi rồi, Lão thái thái để mấy người còn lại đều tản đi, rồi lại động viên Thích thị, còn để Ninh ma ma bên người tự mình đưa Thích thị trở về. Sau mới mạnh mẽ quở trách Kiều Thị một phen.
Giang Diệu đau lòng mẫu thân, liền giơ tay lôi kéo ống tay áo Lão thái thái. Nhìn ŧıểυ tôn nữ trong lồng ngực, tâm Lão thái thái cũng mềm nhũn, chỉ phạt Kiều Thị sao chép hai quyển kinh Phật, xem như là làm cho nàng nhớ kĩ chuyện này.
Sự tình xử lý xong, Lão thái thái ôm ŧıểυ tôn nữ hỏi một ít chuyện. Đều là một ít chuyện lặt vặt hằng ngày, nhưng Lão thái thái đối với ŧıểυ tôn nữ để bụng nên nghe nghiêm túc cẩn thận. Cuối cùng, Lão thái thái lại thân thiết nhìn Giang Diệu , sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, tự nói: Có tổ mẫu ở, sẽ không để cho Diệu Diệu chịu tí xíu oan ức.
... Tổ mẫu thật tốt. Giang Diệu nhìn tổ mẫu thương yêu chính mình như vậy, ŧıểυ thân thể trong lồng ngực Lão thái thái di chuyển, hơi nhếch khóe môi lên thơm một cái rõ to lên mặt Lão thái thái.
Nàng được nuông chiều từ nhỏ, cả một đại gia đình sủng ở trong lòng bàn tay, đây là phúc phận bao nhiêu người đều ước ao đến. Trùng sinh sống lại một đời, tất nhiên hiểu rõ quý trọng hơn trước kia.
Lão thái thái tự mình lên tiếng, dù Tạ di nương có nhờ Giang tam gia thì hắn cũng không dám lưu Tạ Nhân nữa.
Xế chiều hôm đó, Giang tam gia liền đem Tạ Nhân đưa đến một toà nhà dưới danh nghĩa hắn, chờ mấy ngày nữa lại nghĩ biện pháp đưa nàng ta trở về.
Giang tam gia biết Tạ di nương thương yêu muội muội này, bất quá lúc này đưa người đi, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, dù sao hắn cũng không muốn lại để loại không đủ tư cách này nọ ở bên người, cảm thấy thật mất mặt, ngoài miệng vẫn an ủi Tạ di nương, nói: Chờ mấy ngày nữa, nương hết giận , ta lại cùng nàng nói chuyện, đem Nhân Nhi đón trở về.
Tạ di nương sao không biết đây là Giang tam gia lời ngon tiếng ngọt, những nghĩ đến hai ngày này thái độ Thích thị hùng hổ doạ người, Tạ di nương cảm thấy oan ức, khóc lóc thảm thiết trong lồng ngực Giang tam gia, trầm thấp nức nở nói: Vẫn là Tam gia tốt với thiếp. Lúc này chuyện của Nhân Nhi, để Tam gia chịu oan ức, là thiếp thân không đúng.
Giang tam gia cười cười, chỉ cảm thấy người trong lồng ngực này vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn lại dịu ngoan, lại ôm Tạ di nương động viên một phen.
•
Mấy ngày sau, Giang Diệu nhận được thiếp mời sinh nhật của Vệ Bảo Linh.
Giang Diệu được thiếp mời, trước tiên hỏi ý kiến Kiều Thị. Kiều Thị sờ sờ đầu nhỏ nữ nhi, nói: Nếu là Diệu Diệu muốn đi, liền đi thôi.
Kiều Thị cũng biết che chở khuê nữ một chỗ cũng không tốt, lúc trước là bởi vì khuê nữ thân thể yếu đuối, không thích hợp xuất môn, nhưng hiện nay nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào nhiều thịt mập mập, tự nhiên không thể vẫn giữ nàng ở phủ . Còn nữa, nếu bên người khuê nữ không có bạn chơi thì lúc trước nàng cũng sẽ không tùy ý khuê nữ cùng Tạ Nhân chơi một chỗ, khuê nữ có thể kết giao nhiều bằng hữu, cũng là chuyện tốt. Nghĩ đến tính xấu của Tạ Nhân, trong lòng Kiều Thị là thở phào nhẹ nhõm, may nhờ phát hiện đúng lúc, nếu để cho khuê nữ tiếp tục chơi tiếp cùng Tạ Nhân, chỉ sợ sẽ lại lây những cái xấu!
Giang Diệu để Ngọc Trác đi một chuyến tới Tiết phủ, biết được Tiết Kim Nguyệt cũng nhận được thiếp mời, liền cân nhắc đi cùng tỷ ấy.
Giang Thừa Ngạn bởi vì sự tình lần trước nên bị Giang Chính Mậu cấm mấy ngày này không được phép xuất môn, mà Giang Thừa Nhượng lúc này có chuyện, nên nhiệm vụ đưa muội muội đi Vệ gia liền rơi vào trên người Nhị ca Giang Thừa Nhượng.
Ngày hôm đó xuất môn, xe ngựa trước tiên đi tới Tiết phủ.
Hai người hẹn thời gian cẩn thận thời, Tiết Kim Nguyệt đang chờ ở bên ngoài, nhìn lên thấy xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ lại đây, nhanh chóng bước hai chân vui mừng chạy tới, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, tràn đầy hưng phấn gọi: Diệu Diệu. Tiết Kim Nguyệt ý cười rạng rỡ, chờ nhìn thấy người vén rèm lên là thiếu niên bộ dáng lạnh nhạt, mặt như băng sương, nhất thời làm nàng thu lại ý cười, quy củ nói:
... Nhị biểu ca.
Giang Diệu thò đầu nhỏ tròn vo ra, nhìn Tiết Kim Nguyệt một bộ dạng uất ức, có chút thở dài. Nàng chớp chớp mắt to đen lay láy, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Giang Thừa Hứa, cười cười nói: Nhị ca, ca ca ôm Tiết tỷ tỷ lên đây đi, chúng ta phải đi nhanh lên .
Nhất thời, Tiết Kim Nguyệt nhìn về phía Giang Thừa Hứa, con mắt trợn trừng lên. Chính là một bộ dáng hoảng sợ như gặp đại địch.