Lúc này Giang Diệu ngồi ở Khôn Cùng cung sốt ruột chờ tin tức từ ngự thư phòng. Đến khi nghe được cung tỳ bên người Tuyền tỷ tỷ truyền đến tin tốt thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Diệu chờ Hoắc Tuyền chở lại, không ngờ tới lại là Đế Hậu hai người cùng tiến vào.
Giang Diệu quỳ gối hành lễ, Cảnh Huệ đế vội nói:
“Nơi này không có người ngoài, đường tẩu không cần đa lễ.”
Dù như vậy thì Giang Diệu vẫn lễ nghi chu đáo.
Thấy Giang Diệu, Cảnh Huệ đế có chút chột dạ, hắn bảo đảm nói:
“Đường tẩu yên tâm, đây là lần cuối cùng trẫm để đường ca thay trẫm mạo hiểm.”
Đây chính là đáp án mà Giang Diệu hy vọng được nghe nhất. Nhìn vị đế vương đã tiêu tan nét non nớt của tuổi trẻ, Giang Diệu cũng không nói lời khách sáo, dù sao trong lòng nàng vẫn tồn tại ích kỷ, làm thê tử sao có thể hy vọng phu quân của mình trải qua chuyện nguy hiểm? Nàng lập tức quỳ gối lần thứ hai nói:
“Đa tạ hoàng thượng.”
Cảnh Huệ đế thấy Giang Diệu hào phóng, không tính toán ŧıểυ tính tình lúc trước của hắn nên trong lòng cũng tiêu tan không ít hổ thẹn. Nghĩ đường ca vì mình lao lực nhiều năm, thật vất vả mới có thê nhi an ủi tháng ngày thế mà hắn lại còn muốn đường ca thay hắn đi mạo hiểm, hắn cảm thấy lúc ấy mình thật quá mức vô liêm sỉ.
Cảnh Huệ đế âm thầm ảo não. Hắn đang nghĩ chờ đến khi Lục Lưu trở về thì nên nói chuyện như nào và phải làm như nào thì hoàng tỷ luôn che chở hắn từ bé nguôi giận.
Thì lúc này phía tiền tuyến truyền đến tin tức cấp báo:
“Quân doanh của ta bị binh sĩ Bắc Yến quốc đánh lén.