Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 163 - Bí Mật Từng Bị Chôn Vùi

Trước Sau

break
edit: Phương Moe

Hôm nay Giang Diệu hẹn Đường Anh đến phủ đánh bài lá.

Khoảng thời gian ở Dân Châu, Giang Diệu có quan hệ rất thân thiết với Đường Anh. Vì chơi cùng Đường Anh nên nàng biết cả tỷ tỷ của Đường Anh là Đường Nhu, ngoài ra nàng còn quen cả thê tử của thứ sử Từ Thịnh – Lư thị.

Bốn vị phụ nhân vừa đủ một bàn đánh bài, đúng là đánh bài đánh ra cả cảm tình.

Đường Anh mới vừa thành thân, bây giờ đã trở thành con dâu Chu gia. Tuy nói đã xuất giá rồi thì không nên xuất môn, nhưng phu nhân Chu gia biết Đường Anh cùng Tuyên Vương phi có quan hệ tốt nên bà rất tình nguyện để Đường Anh đến tìm Vương phi, mà mỗi lần xuất môn đều dặn đi dặn lại là không thể thắng bạc của Tuyên Vương phi, chút bạc này Chu gia bọn họ vẫn có.

Chu phu nhân là người nhìn Đường Anh lớn lên từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, vì thế bà đối với người con dâu này cũng là thoả mãn.

Sau khi xuất giá thì Đường Anh và Chu Gia Cùng đúng là một đôi ŧıểυ phu thê cực ân ái.

Xuất giá rồi nên Đường Anh tất nhiên cũng mặc một thân trang phục của phụ nhân, mà Chu gia ở Dân Châu cũng thuộc hạng giàu có nên vấn đề ăn mặc tự nhiên không để Đường Anh thiệt thòi. Hơn nữa Chu Gia Cùng là người thương yêu thê tử, thế nên Đường Anh sao có thể chịu nửa điểm oan ức được?

Nhìn gò má Đường Anh hồng hào xinh đẹp, đây nghiễm nhiên là dáng vẻ của phu thê sinh hoạt ngọt ngào ân ái.

Đường Anh vừa đến thì hai người liền ngồi xuống dùng trà và cùng nhau tán gẫu.

Đường Anh nói nhiều nhất là chuyện ở Chu gia. Nàng từ nhỏ đã quen thuộc với đại gia đình Chu gia, nhưng đến khi gả đi thành còn dâu Chu gia lại là hai việc khác nhau.

Tuy ngọt ngào nhưng cũng có chuyện buồn phiền. Đường Anh và Giang Diệu có quan hệ tốt nên nàng cũng không giấu diếm chuyện gì, tất cả đều kể hết cho Giang Diệu nghe.

Giang Diệu vừa uống trà hoa nhài vừa nghe Đường Anh lên án mấy chuyện khi về làm dâu, tuy rằng cảm thấy buồn phiền nhưng nàng cũng có chút ước ao… Từ khi nàng gả cho Lục Lưu thì nɠɵạı trừ phải xa cha mẹ và các ca ca thì những cái khác không có gì thay đổi cả. Còn bố mẹ chồng hay cô em chồng tuỳ hứng gì đó… nàng căn bản cũng không có.

Cuộc sống quá trôi chảy ngược lại khiến nàng có chút cảm giác không chân thực.

Đường Anh đang nói chuyện thì dừng lại, thấy Giang Diệu lộ ra vẻ mặt ước ao, nàng không nhịn được mà trêu ghẹo:

“Muội còn ước ao cái gì hả? Tuyên Vương đối với muội tốt ngư vậy, hiện nay muội còn mang hài tử của Tuyên Vương… đây là chuyện làm không biết bao nhiêu người ước mơ đâu.”

Giang Diệu cũng trêu ghẹo:

“Vậy chúng ta đổi lại cho nhau, Đường tỷ tỷ có đồng ý không?”

Đường Anh nghe xong thì thật sự cảm thấy vị Tuyên Vương phi này nhất định là bị Tuyên Vương chiều hư rồi, chuyện này cũng dám nói.

“Lời này nếu như bị Tuyên Vương nghe được thì không biết sẽ giáo huấn muội như thế nào đâu.”

Lục Lưu ý hả? Giang Diệu bĩu môi cười tủm tỉm, trong bụng nàng có kim bài miễn tử, lúc này Lục Lưu sao dám động nàng?

Sau đó Đường Anh lại nói:

“Kỳ thực tỷ cảm thấy Tuyên Vương cái gì cũng đều quá tốt, chính vì… quá tốt nên có cảm giác không giống người thường. Loại phúc khí này thì người bình thường như tỷ không thể hưởng nổi, cũng chỉ có muội mới có thể hưởng thụ được thôi. Thôi thì tỷ và A Cùng ở bên nhau vẫn là tốt nhất.”

Giang Diệu nhíu mày: “A Cùng?”

Đường Anh thẹn thùng cười cợt. Đổi lại là trước đây thì nàng làm sao có thể gọi hắn thân mật như vậy, chỉ cảm thấy tê cả da đầu và có chút không chịu đựng được. Nàng vẫn thích gọi đầy đủ tên của hắn hơn, nhưng hôm nay lần đầu tiên gọi như vậy làm nàng có chút không quen miệng.

Vì đang trong thời kì tân hôn nên mấy ngày này Đường Anh giống như sống trong hũ mật. Mỗi buổi sáng tiễn phu quân nhà mình đi thư viện là hai người dường như là sinh ly tử biệt, lưu luyến không rời… Đường Anh gắt giọng:

“Diệu Diệu không được cười tỷ.”

Chuyện này sao mà phải cười? Nàng và Lục Lưu cũng như vậy nha. Nhưng lời này Giang Diệu không nói ra, nàng chỉ cùng Đường Anh hàn huyên sang chuyện khác, chỉ một lúc sau đã thấy Đường Nhu và Lư thị lại đây.

Bốn phụ nhân cùng nhau ngồi xuống đánh bài lá, nhiệt nhiệt nháo nháo đánh hơn nửa ngày liền trở về phủ của chính mình.

Phụ nhân không thể so với nam tử.

Nam tử ở bên ngoài gặp gỡ bằng hữu thì có thể về nhà muộn cũng được, nhưng phụ nhân mà về nhà muộn thì sẽ bị người ta dèm pha.

Đánh bài lá nên thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngọ thiện.

Giang Diệu đang mang thai nên không thể đi ra ngoài tiễn mọi người, thế nên nàng liền để Hứa ma ma giúp mình đưa người trở về.

Sau khi Hứa ma ma đưa người trở về thì lúc quay lại đây lại có thêm một gã sai vặt đi bên cạnh, hắn nói hắn là người Tống phủ.

Tống phủ…

Nụ cười trên mặt Giang Diệu nhất thời không còn sót lại chút gì. Tuyên Vương phủ cùng Tống phủ sớm đã không còn lui tới.

Gã sai vặt kia chính là người hầu hạ bên cạnh Tống lão gia gia, hắn cũng hiểu rõ quan hệ căng thẳng của Tống phủ và Tuyên Vương phủ. Nhưng hôm nay Tống lão gia gia đã đem nhiệm vụ giao cho hắn nên hắn không thể để cho lão nhân gia thất vọng, lúc này hắn liền quỳ xuống hướng về vị ŧıểυ Vương phi kim tôn ngọc quý này nói:

“Bẩm Tuyên Vương phi, lão gia gia bệnh nặng. Đại phu nói rằng e sợ lão gia gia…”

Giang Diệu nhíu mày lại. Nàng cũng biết Lục Lưu đối với Tống lão gia gia vẫn còn chút tình cảm, nhớ lại ngày mừng thọ ấy Tống lão gia gia vui vẻ đem cháu nɠɵạı giới thiệu cho bằng hữu, tâm tình này cũng giống như những lão nhân gia bình thường thích khoe khoang có cháu nɠɵạı xuất sắc. Nhưng mà…

Giang Diệu lạnh mặt nói:

“Vương gia hiện nay không ở phủ, chờ một lúc nữa Vương gia trở về thì ta sẽ đem việc này truyền đạt cho Vương gia.”

Gã sai vặt biết Tuyên Vương phi tuổi còn trẻ nên dễ mềm lòng, hắn bèn nói:

“Lão gia gia biết Tuyên Vương không thích Tống gia, hôm nay ŧıểυ nhân phụng mệnh đến đây cũng không phải là muốn gặp Tuyên Vương, mà là…. mà là có mấy lời muốn nói cùng Tuyên Vương phi, hi vọng Tuyên Vương phi có thể dời bước đi tới Tống phủ gặp lão gia gia.”

Lời này vừa dứt, Hứa ma ma là người đầu tiên không đồng ý, bà nghiêm mặt nói:

“Ngươi không nhìn thấy Vương phi nhà chúng ta đang bụng lớn sao? Sao có thể tuỳ tuỳ tiện tiện xuất môn? Nếu có sơ xuất gì thì ngươi có thể chịu trách nhiệm được hả?”

Từ khi Giang Diệu mang thai thì người sốt sắng nhất chính là Hứa ma ma. Hứa ma ma hiểu rõ tầm quan trọng của đứa nhỏ này trong lòng Vương phi, bà chỉ cầu mong Vương phi bình an sinh đứa nhỏ này ra nên nửa điểm cũng không thể làm bừa.

Gã sai vặt không đáp lời Hứa ma ma, hắn chỉ hướng về phía Giang Diệu dập đầu mấy cái rồi tiếp tục nói:

“Lão gia gia muốn nói một chút chuyện liên quan đến Tuyên Vương với Vương phi. Có một số chuyện sợ là Vương phi cũng không biết rõ ràng….”

Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo.

Lời này đúng là chạm vào trong tâm khảm của nàng. Quả đúng là như vậy, nàng chỉ biết được là hồi bé Lục Lưu sống không hề được như ý, chỉ có duy nhất tổ mẫu là thật tâm thương yêu hắn mà hắn cũng chưa từng chủ động đề cập đến những chuyện này trước mặt nàng.

Những chuyện này Lục Lưu không muốn nói thì nàng cũng liền không hỏi, nàng chỉ nghĩ sau này mình đối xử thật tốt với hắn là được rồi.

Nhưng nói cho cùng thì nàng vẫn rất muốn biết.

Hứa ma ma hiểu rõ tính tình Giang Diệu nhất, vừa nhìn điệu bộ này của Vương phi là bà biết Vương phi đã dao động, lúc này bà liền nói:

“Vương phi, không thể…”

Nhưng Giang Diệu đã có quyết định.

(๑>◡
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc