Giang Diệu thở phì phò nắm tay Lục Lưu đi ra khỏi Tống phủ.
Một lúc sau tâm tình đã bình tĩnh hơn thì nàng mới cảm giác được cử chỉ vừa nãy của mình hơi quá mất rồi.
Nhưng mà Tống lão thái thái kia đúng là quá đáng!
Đến khi lên đến xe ngựa thì tay hai người vẫn không hề tách rời nhau. Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí một ngước mắt lên nhìn nam nhân bên cạnh, thấy đôi mắt hắn lẳng lặng nhìn nàng giống như là trên mặt nàng mọc ra một đoá hoa vậy.
Giang Diệu sờ sờ mặt, không tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng rồi mới cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên vạt áo của mình, lẩm bẩm hỏi:
“Có phải thiếp rất… rất hung hãn không?”
Nàng làm hắn sợ rồi sao?
Bàn tay đang nắm lấy tay Giang Diệu nhẹ nhàng buông ra, Lục Lưu lúc này mới nâng khuôn mặt nàng lên, cười nói:
“Không có!”
Nói xong hắn liền đem người ôm vào lồng ngực.
“Nếu như lúc trước…”
Lục Lưu nói đến đây rồi không hề tiếp tục nói nữa. Giang Diệu nghe không rõ liền ngẩng đầu lên hỏi lại hắn:
“Chàng nói gì cơ?”
Lục Lưu cười cười: “Không có chuyện gì.”
Nhưng ánh mắt hắn thì chăm chú nhìn ŧıểυ thê tử trong lồng ngực, thật sự không nỡ dời mắt đi. Nếu như lúc trước bên cạnh hắn cũng có người thân che chở cho hắn, thay hắn ra mặt…. Lục Lưu đem người ôm chặt hơn, ôn nhu kêu tên nàng:
“Diệu Nhi.!”
“…vâng.”
Giang Diệu dịu ngoan tựa ở trong ngực của Lục Lưu rồi nàng liền hỏi hắn:
“Chàng không thích người họ Tống vậy vì sao hôm nay chàng còn muốn đi?”
Nếu biết được Lục Lưu đi tới Tống phủ mà bị lão thái thái vốn nên nằm nghỉ ngơi trên giường nhỏ chạy đến chửi bới, khóc lóc om sòm thì bất cứ giá nào nàng cũng sẽ không nỡ lòng để hắn đi đến đó rồi phải chịu oan ức như vậy.
Lục Lưu không giấu nàng, liền đáp:
“Mấy ngày trước đó lão gia gia tới tìm ta.”
Lần này thì Giang Diệu đã hiểu.
Lục Lưu tuy rằng căm hận Tống lão thái thái, nhưng vị Tống lão gia gia này lại là người có tính tình ôn hoà.
Tống lão gia gia thấy nɠɵạı tôn đã đến Dân Châu mà cũng không chịu đến gặp người nhà họ Tống, thế nên Tống lão gia gia liền tự mình tìm đến Lục Lưu, xin hắn đến tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi của mình. Vì thế Lục Lưu mới nể mặt mũi mà đến tham dự.
Nhưng mà nàng vốn có ấn tượng tốt với Tống lão gia gia thì vì chuyện xảy ra vừa nãy nên đã tiêu hao hầu như không còn.
Phàm là chủ một gia đình thì ông ấy nên kiên cường một chút, đối xử với Lục Lưu tốt hơn một chút, nếu không chuyện này cũng sẽ không nháo đến mức giống hiện tại. Mười mấy năm không hề có một chút qua lại, tất cả đều có nguyên nhân.
Hiện tại mới biết hối hận, mới cảm thấy mình làm không đúng nên muốn cứu vãn quan hệ với cháu nɠɵạı của mình sao? Giờ ông ấy mới thấy hối hận không phải là đã quá muộn rồi sao?
Giang Diệu ngồi thẳng người, nâng khuôn mặt của Lục Lưu, chậm rãi nói:
“Sau này chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần gặp những kẻ đáng gét kia nữa!”
Thấy Lục Lưu ngoan ngoãn gật đầu, Giang Diệu liền hôn “chụt” một cái vào má của nam nhân giống như là khen thưởng.
Lúc này nhìn vẻ mặt của Lục Lưu đã ôn hòa, khôi phục lại vẻ thường ngày khi ở chung cùng nàng, Giang Diệu mới cau mày oán giận:
“Có điều vừa nãy thiếp thực sự rất tức giận, tức giận đến nỗi cái bụng đều đau.”
Nói xong là dáng vẻ của Giang Diệu liền trở nên yếu ớt.
Lục Lưu mỉm cười, vươn tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của nàng, giúp nàng xoa nhẹ mấy lần.