Đi một đoạn xa, Giang Diệu mới loan thần cười cười.
Tuy nói tám mươi hai lượng bạc này không nhiều, nhưng nàng là đương gia chủ mẫu, tất nhiên dù chỉ một đồng cũng đều không cho người khác tham đi.
Một lúc nữa khi nàng trở lại, tám mươi hai lạng bạc bị thiếu này, đảm bảo sẽ tự động được bù đắp một cách lặng yên không tiếng động.
Và những hạng mục mà nàng còn chưa kiểm tra, nếu có chỗ thiếu nhất định cũng sẽ được trả về đầy đủ.
Thủ đoạn bớt xén tiền này cực kỳ đơn giản, chẳng qua ai bảo lúc trước Tuyên Vương phủ không có nữ chủ nhân, nên nhìn số bạc như thế này, tháng ngày lâu dài, khó tránh khỏi nổi lên ý đồ xấu.
Tuy rằng nàng thiên hướng về Hà ma ma, tuy nhiên không thể một mực trọng dụng, hai người này phải song song cùng nhau tồn tại, mới có thể cân bằng hạn chế và khống chế lẫn nhau.
Thật không hổ là mẫu thân của nàng, những biện pháp này nếu để cho một mình nàng từ từ suy nghĩ, sợ là không dễ dàng được như vậy.
Đúng lúc này, Giang Diệu đã thấy cách đó không xa có một nha hoàn đang vội vàng chạy tới. Nha hoàn kia thấy Giang Diệu, liền nhanh chóng hành lễ.
Giang Diệu nhìn nha hoàn, nhận ra đây là người hầu hạ bên cạnh Lục Bồng Bồng, nàng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tròng mắt nha hoàn rưng rưng, như thực chất trả lời:
“Hồi Vương phi, Đại ŧıểυ thư… Đại ŧıểυ thư và Nhị ŧıểυ thư đang đánh nhau.”
Giang Diệu đúng là lấy làm kinh hãi.
ŧıểυ hài tử đánh nhau nói còn nghe được, hai người này một người mười lăm, một người mười ba, đều là đại cô nương, làm sao còn đánh nhau?
Giang Diệu tự nhiên biết, lấy tính tình khúm núm của Lục Bồng Bồng, khẳng định là do Lục Linh Lung gây sự trước.
Hiện nay vừa nghe xong, Giang Diệu liền vội vội vàng vàng đuổi tới, đến nơi đã thấy hai ŧıểυ cô nương đang đánh nhau trong bụi hoa.
Lục Linh Lung lớn hơn hai tuổi, cái đầu cũng cao hơn chút, lần này ở thế thượng phong, cưỡi trên người Lục Bồng Bồng, rồi nắm tóc bạt tai, thái độ kiêu căng hiển lộ ra hết, không có chút nào dáng vẻ thục nữ của cô nương gia.
Bị đặt ở dưới thân là ŧıểυ cô nương nhỏ nhắn gầy yếu, tuy rằng bị bắt nạt nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ quật cường giơ tay lên và hét:
“Trả cây trâm cho muội… trả cho muội… đó là của Tam thẩm thẩm tặng muội… trả lại đây, trả lại đâyyyy!!”
Lúc này Giang Diệu liền hướng về phía hai nha hoàn còn đang sững sờ ở bên cạnh nói:
“Nhìn làm cái gì? Nhanh chóng tách các nàng ra.”
Hai nha hoàn kia là nha hoàn thiếp thân của Lục Linh Lung, còn nha hoàn vừa nãy chạy đi cầu cứu, trên nửa đường gặp được Giang Diệu lại là nha hoàn bên người Lục Bồng Bồng.
Hai nha hoàn bên người Lục Linh Lung, đã nhìn quá quen cảnh tượng ŧıểυ thư nhà mình bắt nạt Nhị ŧıểυ thư.
Mà Nhị ŧıểυ thư này tính tình yếu đuối nhát gan, cho dù có bị bắt nạt thì cũng không dám cáo trạng lên trên.
Chính vì không nói cho các trưởng bối biết, nên Lục Linh Lung này mới càng ngày càng coi trời bằng vung.
Thường ngày Lục Bồng Bồng đều yên lặng chịu đựng, không ngờ hôm nay lại dám phản kháng, nhưng mà… nhưng mà cho dù phản kháng thì Lục Bồng Bồng cũng không phải là đối thủ của Lục Linh Lung.
Hiện nay hai nha hoàn này nghe được tiếng mới nghiêng đầu sang nhìn, thấy đi tới là một nữ tử xinh đẹp như hoa, đoan trang quý phái, trên người mặc một thân bối tử màu hồng, các nàng hiểu được vị này chính là ŧıểυ Vương phi mới vừa vào cửa.
ŧıểυ Vương phi đã lên tiếng, bọn nha hoàn nào dám không nghe theo? Thế là hai nha hoàn lập tức tiến lên đem hai người tách ra.
Búi tóc Lục Bồng Bồng rối loạn, quần áo lộn xộn, đứng ngoan ngoãn trước mặt Giang Diệu, viền mắt hồng hồng kêu một tiếng:
“Tam thẩm thẩm.”
Lục Bồng Bồng cảm thấy mình làm sai chuyện, đầu thoáng hạ thấp xuống, giống như là sợ sệt bị mắng.
Lục Linh Lung thì lại hoàn toàn ngược lại. Nàng vươn tay sửa lại xiêm y trên người mới bị Lục Bồng Bồng vò thành nhiều nếp nhăn. Mà nhu quần này mấy ngày trước nàng vừa mới may xong, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng mặc, giờ thì lại bị Lục Bồng Bồng làm nhăn nhúm như này. Trong lòng Lục Linh Lung là đang mắng chết Lục Bồng Bồng, nàng liền chép miệng, lười biếng nói:
“Tam thẩm thẩm, chất nữ chỉ đùa giỡn cùng Nhị muội muội thôi, không có chuyện gì hết.”
Lục Linh Lung cười cười nhìn về phía Lục Bồng Bồng thấp hơn nàng nửa cái đầu, nháy nháy mắt nói:
“Nhị muội muội, muội nói xem có đúng không?”
Giang Diệu làm sao lại không thấy được Lục Linh Lung là đang dùng lời nói uy hiếp.
Khi còn bé, Tam ca nàng làm không thiếu mấy chuyện như này, nên nàng đã quá quen thuộc loại ánh mắt cùng cử chỉ này.
Lục Linh Lung vừa dứt lời, đã thấy Lục Bồng Bồng sợ hãi cụp mắt xuống, sau đó gật đầu, nói: “là thật.”
Lục Linh Lung đắc ý nhếch nhếch khóe miệng lên, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn nói với Giang Diệu:
“Tam thẩm thẩm vừa tới Vương phủ, có lẽ là chưa quen thuộc với ta cùng Nhị muội muội. Vương phủ này chỉ có hai chúng ta là tỷ muội, nên tự nhiên tình cảm rất tốt. Có lúc sẽ thích nghịch ngợm như trẻ con, chuyện hôm nay chính là nhất thời hứng khởi, để cho Tam thẩm thẩm chê cười rồi.”
Nếu mọi người ở đây không biết tính tình Lục Linh Lung thì nghe xong lời nói này còn thật sự cho rằng hai người là tỷ muội tốt đấy.
Giang Diệu cười khanh khách nói:
“Thì ra là như vậy….”
Lục Linh Lung nói: “Đúng nha.”
Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vị Tam thẩm thẩm này thật dễ lừa. Cũng đúng thôi, dù sao Tam thẩm thẩm vẫn là một ŧıểυ nha đầu nhỏ hơn nàng một tuổi thôi, có thể có cái bản lĩnh gì được chứ.
Giang Diệu lại nhìn trên tay Lục Linh Lung một chút, hỏi:
“Đây không phải là cây trâm hoa hồ điệp mà lần trước ta đưa cho Nhị chất nữ sao?”
Lục Linh Lung nắm chặt trâm hoa hồ điệp trong tay, tâm trạng có chút sốt sắng. Sau đó nàng mới chuyển động con ngươi, nhanh trí nói:
“Đây là… Đây là vừa nãy Nhị muội muội đưa cho chất nữ xem. Chất nữ nhìn rất yêu thích, Nhị muội muội liền hào phóng đem cây trâm hoa này tặng cho chất nữ. Tam thẩm thẩm sẽ không để tâm chứ?”
Lục Linh Lung xác thực có tí khôn vặt. Vào lúc này, còn có thể bịa ra loại chuyện như thế để lấy cớ. Mặc dù nói trâm hoa này là quà tặng mà chuyển nhượng lại cho người khác thì không tốt, nhưng lúc trước Lục Linh Lung đã nói hai người là tỷ muội tình thâm, vì vậy việc tặng lại trâm là không có vấn đề gì.
Tỷ tỷ yêu thích cây trâm, muội muội mượn hoa dâng phật(*), cũng coi như là chuyện tốt.
Giang Diệu nếu để ý chuyện này, vậy thì sẽ là người hẹp hòi. Còn nếu nói không vấn đề gì, thì cây trâm hoa này liền danh chính ngôn thuận rơi vào tay Lục Linh Lung.
———
(*) Mượn hoa dâng phật: là mượn hoa của người khác dâng lên cúng Phật.
Ý nói ở đây chính là dùng đồ của người này đem đi lấy lòng người khác.
———
Nói xong, Lục Linh Lung cũng cảm thấy đắc chí vì chính mình biết tuỳ cơ ứng biến.
Nàng nắm trâm hoa hồ điệp trong tay, rồi nhìn vị Tam thẩm thẩm trẻ tuổi này sẽ trả lời như thế nào.
Giang Diệu nghe xong, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
“Thì ra là đại chất nữ yêu thích trâm hoa này. Lần trước ta lây ra hai món đồ trang sức cho các ngươi chọn, ta còn tưởng rằng đại chất nữ yêu thích đôi vòng tay kia.”
Nói xong, Giang Diệu nhìn nhìn vòng tay trên cổ tay Lục Linh Lung, đây chính là đôi vòng tay mà nàng đã đưa, liền nói:
“Đã vậy thì đem hai món đồ trang sức này đổi lại là được rồi. Đại chất nữ sẽ lấy trâm hoa hồ điệp, còn Nhị chất nữ sẽ lấy vòng tay đang đeo trên tay của đại chất nữ. Như vậy hai tỷ muội tốt đều sẽ có đồ trang sức mới, hơn nữa lại còn đều là thứ mình thích…”
Lục Linh Lung ngớ người, muốn nói mình không phải có ý này, đã thấy Giang Diệu quay sang hỏi Lục Bồng Bồng:
“Nhị chất nữ cũng yêu thích đôi vòng tay này chứ?”
Lục Bồng Bồng cho dù có ngốc, thì nàng cũng rõ ràng giờ khắc này Tam thẩm thẩm là đang giúp nàng.
Nàng liền ngoan ngoãn đáp lời, nói:
“Chất nữ yêu thích.”
Giang Diệu cười cười:
“Vậy chuyện này không phải xong rồi sao!”
Giang Diệu đi tới gần nói với Lục Bồng Bồng:
“Vậy Nhị chất nữ giúp đại chất nữ cài trâm hoa này lên tóc đi.”
Lục Bồng Bồng bị bắt nạt quen rồi, không dám đụng vào Lục Linh Lung, nhưng hiện nay có Tam thẩm thẩm ở bên người, đột nhiên có dũng khí, duỗi ra tay nhỏ quay về Lục Linh Lung nói:
“Tỷ tỷ, để muội cài trâm giúp tỷ.”
Nàng cầm cây trâm hoa từ trong tay Lục Linh Lung cài vào trên búi tóc, một đôi mắt trắng đen rõ ràng ngắm nhìn, rồi cười ngọt ngào:
“…. tỷ tỷ nói rất đúng, cây trâm hoa này cài lên tóc muội là trà đạp, phải tỷ tỷ cài thì mới đẹp đẽ..”
“Đại chất nữ đem vòng tay đeo cho Nhị chất nữ đi.”
Lục Linh Lung tức giận không được chịu được, đôi trâm hoa có đẹp như thế nào đi chăng nữa thì cũng không sánh được với đôi vòng tay nàng đang đeo này.
Nhưng mẫu thân nàng đã ngần lần dặn dò, không thể đắc tội vị Tam thẩm thẩm này. Nàng tự nhiên không thể đối phó với nữ chủ nhân của Vương phủ như với Lục Bồng Bồng được.
Lục Linh Lung không thể làm gì, cắn răng tháo vòng đang đeo trên tay ra, rồi dùng sức đặt vào trong tay của Lục Bồng Bồng, sau đó thở phì phò nói:
“Tam thẩm thẩm, chất nữa trở về phòng thêu thùa.”
Nói xong, ánh mắt liền lưu luyến không rời liếc nhìn vòng tay trong tay Lục Bồng Bồng, tâm nghẹn muốn chết, lập tức dẹp đường trở về viện.
Lục Bồng Bồng cúi đầu, mở ra bàn tay, nhìn vòng tay trạm hoa văn sóng nước tinh xảo, ngón tay trắng nõn theo bản năng vuốt ve.
Ngày ấy chọn lễ vật, trong hai món đồ trang sức thì Lục Bồng Bồng cũng yêu thích đôi vòng tay này hơn. Có điều vì bị Lục Linh Lung chọn trước rồi, nàng cũng không tiện nói gì.
Khoé miệng Lục Bồng Bồng cong cong, một đôi mắt long lanh nhìn vị Tam thẩm thẩm chỉ lớn hơn mình có một tuổi, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơm Tam thẩm thẩm.”
Nàng cho rằng Tam thẩm thẩm là đang giúp nàng, nhưng sau khi nàng cảm ơn xong, đã thấy Tam thẩm thẩm xoay người rời đi. Nụ cười của Lục Bồng Bồng hơi ngưng lại, há miệng, sau đó lập tức đi theo.
Trên đường Giang Diệu trở lại Ngọc Bàn viện, Bảo Cân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
“Vương phi, Nhị ŧıểυ thư vẫn đi theo chúng ta.”
Giang Diệu không quay đầu lại nhìn, chỉ lạnh nhạt trở về Ngọc Bàn viện.
Đi vào sân, mới thấy ŧıểυ cô nương kia do do dự dự đứng ở bên ngoài, dường như không dám vào trong.
Lúc này Giang Diệu mới hướng về phía Bảo Cân nói:
“Đem Nhị ŧıểυ thư vào đây, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ rồi đổi một xiêm y mới
Bảo Cân đáp lại, liền ung dung đi qua mời Lục Bồng Bồng.
Giang Diệu ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn Lục Linh Lung đã thay một thân xiêm y mới, hiện giờ đang được Bảo Cân chải lên hai búi tóc nụ hoa.
Lục Bồng Bồng nhìn ŧıểυ cô nương trong gương rực rỡ hẳn lên, đúng là làm nàng không nhận ra chính bản thân mình.
ŧıểυ cô nương nào mà không thích chưng diện, nhưng Lục Bồng Bồng vẫn luôn theo bên cạnh kế mẫu Điền thị, ngay cả trang điểm cũng là Điền thị an bài.
Điền thị chăm sóc cho Lục Bồng Bồng cũng coi như là tận tâm tận lực, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là ở phương diện trang phục này, ngay cả chính bản thân mình mà Điền thị cũng không hay chăm chút làm đẹp thì làm sao có thể trưng diện cho Lục Bồng Bồng thật đẹp đẽ.
ŧıểυ cô nương mặc một thân nhu quần màu xanh biếc, búi tóc chỉnh tề cùng xiêm y bổ sung lẫn nhau, trang phục hoạt bát đáng yêu như vậy, cùng với trang phục ngày thường trông như bà cụ non, thì quả thực nhìn vào chính là hai người khác nhau.
Giang Diệu thấy Lục Bồng Bồng hài lòng, cũng đứng dậy tiến lại gần, từ trong tráp lấy ra một cây trâm chân châu, cài vào búi tóc ŧıểυ cô nương, thêm gấm thêm hoa.
Lục Bồng Bồng nghiêng đầu qua nhìn Tam thẩm thẩm bên cạnh, nói:
“Cảm ơn Tam thẩm thẩm…”
Nàng lại do dự nói tiếp:
“Chuyện vừa rồi… chất nữ không nên làm Tam thẩm thẩm thức giận.”
Giang Diệu không nghĩ tới, ŧıểυ cô nương này nhìn đơn thuần khiếp nhược, tâm tư lại rất mẫn cảm, còn biết nàng tức giận cơ đấy. Giang Diệu đầy hứng thú hỏi:
“Ta khi nào thì tức giận?”
Lục Bồng Bồng nghiêm túc đáp:
“Tam thẩm thẩm hữu tâm giúp chất nữ, nhưng chất nữ lại sợ sệt tỷ tỷ, không dám nói thật trước mặt Tam thẩm thẩm nên làm Tam thẩm thẩm tức giận.”
Giang Diệu đúng là đã coi khinh ŧıểυ cô nương này rồi, nàng nói:
“Nếu chất nữ đã biết rồi, vậy ta cũng nói thật lòng. Tính tình này của ngươi, cũng khó trách sẽ bị Lục Linh Lung cưỡi ở trên đầu…”
Giang Diệu tuy rằng đồng tình với ŧıểυ cô nương bị bắt nạt, nhưng bản thân bị bắt nạt thì là do chính bản thân của ŧıểυ cô nương, mỗi lần gặp chuyện đều tự nuốt giận vào bụng, như thế sẽ cổ vũ cho đối phương kiêu ngạo, bắt nạt một lần mà không phản khánh thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Giang Diệu nói tiếp:
“…hôm nay ta có thể giúp chất nữ, nhưng không thể mỗi lần đều giúp ngươi. Ở Tuyên Vương phủ có một Lục Linh Lung bắt nạt ngươi, sau này ngươi ra ngoài thì so với Tuyên Vương phủ còn gặp nhiều loại người hơn, nếu ngươi đều nuốt giận vào bụng thì sẽ chỉ toàn bị người khác bắt nạt mà thôi.”
Lục Bồng Bồng chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu “vâng” một tiếng, nói:
“Chất nữ… Chất nữ biết rồi. Chất nữ sẽ thay đổi.”
Thay đổi? Đối mặt với khuôn mặt nhỏ mềm mại nhu nhược, Giang Diệu cảm thấy khuôn mặt này đúng là làm cho người khác sinh ra cảm giác muốn bắt nạt.
Giang Diệu giống như trưởng bối sờ sờ đầu của Lục Bồng Bồng, nói:
“Vậy ta sẽ chờ xem….”
Chí ít tính tình này nên mạnh mẽ hơn một chút, nếu không khoảng hai năm nữa xuất giá, tính tình yếu đuối như vậy nếu gặp được phu quân thương hương tiếc ngọc thì đúng là số may, còn phàm là người có thói hư tật xấu thì chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Lúc này, Lục Bồng Bồng liếc nhìn về bốn phía rồi quay về Giang Diệu mỉm cười nói:
“Đây vẫn là lần đầu tiên chất nữ đến viện của Tam thúc, nơi này thật to lớn.”
Ngọc Bàn viện thực ra cũng không phải là viện to nhất của Tuyên Vương phủ. Chỉ là sau khi tiền Tuyên Vương tạ thế, Lục Lưu cũng không có chuyển nơi ở, mà vẫn ở lại nơi này.
Có điều vừa nghe Lục Bồng Bồng nói đây lần đầu tiên đến Ngọc Bàn viện, Giang Diệu đúng là hơi kinh ngạc:
“Trước đây Nhị chất nữ không đến đây trò chuyện cùng Tam thúc của ngươi sao?”
Nói thế nào cũng là thúc thúc và cháu gái nha. Giang Diệu nhớ tới chính mình khi còn bé, chính là thường thường tìm Nhị thúc, Tam thúc nói chuyện. Nhị thúc nàng là con mọt sách, tam thúc thì phong lưu thành tính, nhưng đối với ŧıểυ chất nữ là nàng thì lại thương yêu như thân nữ nhi.
Sau đó Tam thúc cùng cha nàng huyên náo không vui, nhưng cũng không vì thế mà Tam thúc xa lánh nàng.
Lục Bồng Bồng lẩm bẩm nói:
“Đúng vậy. Phụ thân của chất nữ nói Tam thúc không thích bị người khác quấy rầy, nên chất nữ cùng đệ đệ xưa nay chưa từng tới nơi này bao giờ. Hơn nữa mỗi ngày Tam thúc đều trở về rất muộn, rồi sáng sớm lại đi ra ngoài, nên quanh năm suốt tháng cũng không cùng tam thúc nói qua mấy câu.”
Bận bịu như vậy sao…
Chuyện này đúng là có chút nằm ngoài dự liệu của Giang Diệu.