Ngoài sân Ngọc Bàn viện có trồng mấy cây lựu, hiện nay hoa đã nở phủ kín một màu vàng kiều kiều diễm diễm, rất là tươi đẹp.
Vườn hoa của Trấn Quốc Công phủ cũng có cây lựu, mỗi khi quả lựu chín đỏ, Tam ca nàng sẽ trèo cây hái lựu cho nàng. Giang Diệu thích ăn lựu, nhưng không thích bóc, những lúc như thế, Tam ca luôn không nhẫn nại, thì sẽ kiên nhẫn ngồi bóc lựu cho nàng ăn.
Nàng cười khanh khách kể cho Lục Lưu nghe, lại thấy bước chân của hắn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng, nói:
“Nếu Vương phi thích ăn, đợi khi cây lựu này ra quả, Bản vương cũng tự tay bóc cho nàng.”
Giang Diệu không tin, nháy mắt mấy cái hỏi:
“Vương gia nói thật chứ?” Hắn là một người bận rộn, có thời gian rảnh rỗi bóc lựu cho nàng ăn sao?
Hắn lừa gạt một ŧıểυ nha đầu làm chi?
Lục Lưu cười cười, xoa bóp gò má nộn nộn của nàng, nói:
“Ta khi nào thì lừa gạt nàng, hửm?”
Đối đầu với đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tiếng nói của hắn hạ thấp một chút, ghé bên tai nàng nói:
“Không tính thời điểm kia….”
Mặt Giang Diệu nóng bỏng, nàng hiểu được “thời điểm kia” trong miệng Lục Lưu chính là loại thời điểm nào, nàng liền liếc mắt lườm hắn, không thèm nói với hắn, tự mình tiến vào Ngọc Bàn viện.
Nụ cười Lục Lưu ôn hoà, nhấc chân theo sát nàng vào bên trong.
Nha hoàn trong phòng rất là thức thời, hiểu được Vương gia, Vương phi đang thời điểm tân hôn, khẳng định là như keo như sơn, không thích bị người khác quấy rầy, bọn họ bèn hành lễ rồi lui ra bên ngoài chờ đợi.
Rốt cục có thể nghỉ ngơi, Giang Diệu mệt mỏi ngồi ở trên ghế hoa hồng, nhìn Lục Lưu tự mình rót trà cho nàng, đúng là làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng giơ tay tiếp nhận, “Rầm rầm” uống nửa chén, mới chép miệng một cái, săn sóc nói:
“Nếu chàng có việc thì đi làm việc đi, không cần ở bên cạnh thiếp.”
Tuy nói là tân hôn, nhưng nàng hiểu được Lục Lưu là người bận bịu, không cần thiết lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh nàng.
Chỉ thấy Lục Lưu tiếp nhận chén trà trong tay nàng, rồi hắn đem nửa chén trà còn lại uống hết, Giang Diệu nhìn hầu kết của hắn chuyển động, gò má liền nóng bỏng.
Ngay sau đó đã thấy Lục Lưu cúi người đem nàng ôm ngang lên, hướng về phía phòng ngủ.
Không ngờ Lục Lưu đúng là không làm cái gì, chỉ ôm nàng lên giường, khom lưng giúp nàng cởi giầy, hôn một cái lên gò má của nàng, nói:
“Đêm qua nàng ngủ không được bao lâu, hiện nay trước tiên ngủ một lát đu.”
Hắn sờ soạng mặt nàng, nói tiếp:
“Ta đi thư phòng, đến ngọ thiện sẽ về với nàng.”
Giang Diệu muốn nghỉ ngơi, nhưng lại sợ Lục Lưu sẽ làm bừa, nàng thực sẽ không chống đỡ được.
Vào lúc này nghe Lục Lưu nói xong, Giang Diệu bé ngoan gật đầu, sau đó lại nghĩ đến, hắn đêm qua cũng ngủ không được bao lâu… So với nàng thì ngủ còn ít hơn.
Giang Diệu do dự hỏi:
“Vậy còn chàng? Chàng có muốn hay không nghỉ một lát?”
Nhìn bờ môi mềm mại nở nang của thê tử, cổ họng Lục Lưu hơi động, cười nói:
“Ta nếu là…”
Hắn dừng lại một chút: “….Sợ nàng sẽ nghỉ ngơi không tốt.”
Có một số việc không phải hắn có thể khống chế được.
Giang Diệu nhất thời rõ ràng ý của hắn, không nói tiếp. Chỉ đỏ mặt trở mình, đem mặt hướng về bên trong, yên lặng ngủ.
Cũng đúng, nếu hắn mà cùng ngủ với nàng, khẳng định lại không thành thật. Giang Diệu nhắm mắt muốn ngủ, phát hiện trên mông bị nam nhân bóp mấy cái, sau đó mới rời đi.
Nam nhân này thực sự là… Giang Diệu co người rúc vào trong chăn, mặt mày mỉm cười, gò má sượt sượt gối, liền ngủ thiếp đi.
Nửa canh giờ sau, Bảo Cân đi vào đánh thức nàng.
Giang Diệu tuy rằng muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng cũng sợ đến tối lại ngủ không ngon, nên nàng cũng không tham ngủ, đứng dậy rửa mặt một phen, liền ra ngoài sân đi dạo một chút.
Nhớ tới vừa nãy nhìn chỗ sân này chỉ có nàng và Lục Lưu đứng, Giang Diệu mới cảm thấy Tuyên Vương phủ này so với Trấn Quốc Công phủ lớn hơn rất nhiều, nhưng người thì lại quá ít.
Thí dụ như Ngọc Bàn viện này, nhìn vắng lặng, lạnh lẽo… nếu không phải vì hôm qua có việc vui nên mới trang trí tươi tắn một chút, sợ là ngày thường sẽ càng quạnh quẽ hơn.
“… Vương phi, bên kia là Mai viện của Nhị phu nhân.”
Nha hoàn Mặc Cầm bên người Giang Diệu nhắc nhở.
Trong bốn nha hoàn thì Mặc Cầm nhiều tuổi nhất cũng trầm ổn nhất, Giang Diệu thấy Mặc Cầm tính tình chân thật, lại có khả năng, tự nhiên có ý định trọng dụng Mặc Cầm, hiện nay nàng đi ra ngoài, cũng để Mặc Cầm cùng đi.
Nghe Mặc Cầm nói, Giang Diệu liền nhớ tới hôm nay nhìn thấy người kia ăn mặc một thân bối tử sắc thu hương, dáng vẻ khúm núm, còn có Bình Ca ngơ ngác ở trong lòng Điền thị.
Lúc trước nàng đã nghe được ma ma nói cho một ít chuyện bên trong, Nhị phu nhân Điền thị là năm ngoái mới vào cửa tái giá cùng Lục Nhị gia, nhưng ở Tuyên Vương phủ thì cảm giác tồn tại cực thấp.
Theo lý thuyết, lấy thân phận Lục nhị gia, hoàn toàn có thể thú một người có thân phận cao hơn so với Điền thị, nhưng Lục Nhị gia vẫn một mực thú Điền thị, có lẽ là rất vừa ý nàng ấy.
Tuy nhiên vẫn có chuyện khiến Giang Diệu không hiểu, nếu nói Lục Nhị gia yêu thích, thì sau khi thú Điền thị vào cửa, cũng chưa thấy Lục Nhị gia yêu thích bao nhiêu.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng cười lanh lảnh dễ nghe của hài tử. Giang Diệu lấy lại tinh thần, cũng không nhịn được cười cười.
Nàng là người thích náo nhiệt, Tuyên Vương phủ lại quá quạnh quẽ, mà đặc biệt ở Ngọc Bàn viện này, đừng nói là tiếng cười, ngay cả hạ nhân cũng đều là mặt mày cung thuận, không nói tiếng nào. Bọn nha hoàn đều rất linh động, một động tác của chủ nhân liền hiểu được tự mình nên làm cái gì, nửa điểm đều không cần lên tiếng.
Giang Diệu mơ hồ có chút rõ ràng, nghĩ đến tính tình Lục Lưu trầm tĩnh, nếu ở bên cạnh hầu hạ hắn thì việc đầu tiên chính là tự quản miệng mình.
Giang Diệu mới vừa cập kê, tuy rằng đã lập gia đình, nhưng trong xương nàng còn là một hài tử choai choai, cho dù là đời trước cũng chỉ sống đến năm mười sáu tuổi, chính là tuổi rất hoạt bát.
Giang Diệu đi theo tiếng cười, liền thấy Lục Bồng Bồng đang nhào nặn khuôn mặt trắng nõn của Bình Ca.
ŧıểυ hài tử bốn tuổi, không còn vẻ khiếp đảm giống như lúc trước, mà ở trước mặt tỷ tỷ, cười đến rất vui vẻ.
Mặc Cầm là người hiểu được nghe lời đoán ý, thấy Vương phi có chút để bụng, bèn nói:
“Nhị công tử xưa nay không thích nói chuyện, có điều lại đặc biệt yêu thích thân cận với Nhị ŧıểυ thư.”
Chỉ nói là không thích nói chuyện, chứ không nói thẳng Nhị công tử không có liên hệ máu mủ với Tuyên Vương phủ này, là người trời sinh đã ngu dại.
Trong lòng Giang Diệu ngứa ngáy, muốn đi tới trò chuyện cùng bọn họ, nhưng nghĩ đến cảnh hôm nay bọn họ căng thẳng khi nhìn thấy mình nên nàng cũng không muốn đi quấy rầy bọn họ. Nàng liền đứng dưới tán cây, từ xa nhìn một lúc, sau đó mới nói với nha hoàn:
“Chúng ta trở về đi thôi.”
Thời điểm Giang Diệu trở về phòng, Lục Lưu đã từ thư phòng quay lại đây, nhìn lên thấy nàng, hắn liền tiến lên nghênh tiếp, hỏi:
“Đi chỗ nào vậy?”
“Thiếp mới vừa tỉnh ngủ, nên đi chung quanh dạo một chút.”
Giang Diệu ngẩng đầu cười cười với hắn.
ŧıểυ phu thê ngọt ngào nói chuyện một lúc rồi liền cùng nhau đi dùng ngọ thiện.
Buổi chiều Lục Lưu không hề đi thư phòng, mà ở lại cùng nàng trò chuyện, còn đưa nàng đi một vòng để nàng quen thuộc với Vương phủ.
Bữa tối cơm nước xong xuôi, nàng cùng Lục Lưu ở trong sân tản bộ tiêu cơm rồi nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
So với tối hôm qua động phòng hoa chúc náo nhiệt, thì đêm nay mới coi như chân chính bắt đầu sinh hoạt phu thê. Giang Diệu đổi tẩm y từ tịnh thất đi ra thì đã thấy Lục Lưu đang ngồi ở bên giường chờ nàng.
Nhớ tới hình ảnh tối hôm qua làm người mặt đỏ tim đập, tay Giang Diệu nắm nắm, không dám đi tới, chỉ mở miệng gọi hắn một tiếng… “Lục Lưu…”
Lục Lưu ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho nàng lại đây.
Giang Diệu đúng là không có nghe lời hắn, nhỏ giọng nói:
“Thiếp có thể thương lượng với chàng một chuyện không?”
Thương lượng cái gì? Nhìn gò má thê tử đỏ ngầu, Lục Lưu liền biết nàng muốn nói gì. Hắn nói:
“Lại đây nói.”
Được rồi. Giang Diệu hít sâu một hơi, đi tới. Lúc cách Lục Lưu còn có ba, bốn bước chân, nàng thấy hắn giơ cánh tay dài ra đem nàng đưa lại gần.
Nàng bị hắn ôm lấy, trực tiếp ngồi ở trên đùi của hắn, mặt đối mặt. Giang Diệu ngượng ngùng đến lợi hại, đầu dựa vào lồng ngực của hắn, mềm mại ôn nói:
“Đêm nay thiếp muốn nghỉ ngơi thật tốt, có được hay không?”
Lục Lưu ôm nàng hôn mấy cái, mới mở miệng nói:
“Tối hôm qua là ta hơi quá, nàng yên tâm, đêm nay chúng ta chỉ nghiêm túc ngủ.”
Hắn nắm lấy tay nhỏ của nàng, nhớ tới tối hôm qua chính mình lúc ở trên giường, Lục Lưu xác thực cảm thấy mình quá không biết kiềm chế. Cũng làm khó nàng chịu nhân nhượng chính mình, nghĩ đến trước khi thê tử xuất giá, khẳng định nhạc mẫu cũng đã căn dặn một phen.
Có điều —— để một ŧıểυ cô nương mười bốn, mười lăm tuổi phải nhân nhượng hắn, đúng là quá không tử tế rồi. Huống hồ nàng còn là thê tử của hắn.
Giang Diệu có chút không quá tin tưởng, nhưng sau đó Lục Lưu cùng nằm ở trên giường nhỏ với nàng, chỉ lẳng lặng ôm nàng rất quy củ, lúc ấy nàng mới tin.