Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 121 - Xuân Tiêu

Trước Sau

break
edit: Phương Moe

Nàng nghe âm thanh ôn hòa vô cùng của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy trong đôi mắt hắn mỉm cười, giống như là đang cười nhạo nàng.

Cười nàng không dám sao?

Giang Diệu liền quyết tâm, sau đó lập tức khom lưng cởi giày, thân thể hướng về trên giường nhỏ nhảy bổ lên, động tác cấp tốc, nhanh chóng lăn tới bên trong giường.

Lục Lưu cười cười, cũng theo lên giường.

Sau đó Bảo Cân, Bảo Lục đi vào đem hỉ trướng thả xuống, còn bên ngoài nến long phượng vẫn được thắp sáng, mà ở trên giường, cho dù hỉ trướng được thả xuống thì người bên trong có thể rõ rõ ràng ràng nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, còn thấy cả dáng dấp người nằm bên cạnh.

Giang Diệu đang có chút thẹn thùng, nhưng nhận ra được tay của nam nhân đã đặt lên eo nàng.

Cánh tay mạnh mẽ chụp tới, lập tức làm nàng đụng vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.

Sống lưng của Giang Diệu dán chặt vào lồng ngực đang chập trùng lên xuống của hắn, hai người thân mật nằm cùng nơi.

Vì nam nhân phía sau cao lớn hơn nàng rất nhiều, để Giang Diệu cảm giác mình giống như bát chè táo đỏ mà mới nãy nàng mới được ăn, mềm nhũn bị hắn khảm vào trong ngực.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, ngay sau đó thân thể nàng được xoay lại, mặt đối mặt nhìn hắn.

Chóp mũi chạm chóp mũi, lần này càng thân mật.

Trên mũi tràn đầy hơi thở của nam nhân, vì hắn mới vừa tắm rửa xong nên hơi thở tự nhiên mát lạnh, mùi vị đặc biệt của nam nhân khiến trái tim nàng cũng “thình thịch, thình thịch” kịch liệt nhảy lên..

Kỳ thực —— Lục Lưu có gì đáng sợ đâu chứ? Lại không phải nàng chưa từng thân cận qua với hắn? Giang Diệu âm thầm cổ vũ chính mình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Lưu, nói:

“Ngày hôm nay chàng cười lên, dáng vẻ rất ưa nhìn.”

Lục Lưu có chút muốn trêu chọc nàng, hắn chống đỡ trán của nàng, đáp:

“Vương phi nếu đã yêu thích, Bản vương nguyện ý mỗi ngày đều cười cho nàng ngắm.”

Hắn còn cười nàng, Giang Diệu vươn tay, dùng sức véo cánh tay của hắn, nhưng thân thể nam nhân dường như được làm bằng đá vậy, rất cứng rắn, nửa điểm cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Giang Diệu không làm gì được, liền không thèm nói lời nào. Tâm trạng ảo não nghĩ: sao nàng không tìm được đề tài gì để nói đây?

Lúc nàng đang ảo não, Lục Lưu lại không khách khí hôn tới, hắn ở trên mặt nàng hôn mấy cái, thật có chút ngứa.

Hai người bọn họ đã thành thân, những cử chỉ thân mật này là điều rất bình thường.

Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo, còn Lục Lưu vẫn hôn nàng từng cái, từng cái.

Với Lục Lưu mà nói, lần này xác thực xem như là từng bước tiến lên. ŧıểυ thê tử mềm mại, ngọt ngào như thế nằm trong lồng ngực, hắn hận không thể một ngụm nuốt nàng vào bụng. Nhưng hắn vẫn nhớ thân thể nàng mảnh mai, hắn tự nhiên không dám quá thô lỗ.

Tuy nói Lục Lưu cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng khi cùng với nữ nhân mình thương yêu thì bản năng đàn ông trong hắn cũng là tự học thành tài. Hắn hôn một lúc thì ŧıểυ thê tử trong lồng ngực cũng ngẩng đầu lên bắt đầu đáp lại hắn.

Chỉ là Lục Lưu rất nhanh đã dùng hết kiên trì rồi.

Giang Diệu nhìn hắn thủ thế bắt đầu muốn cởi đồ, Giang Diệu có chút sợ đến run chân, chỉ dùng lực ôm hắn, nhỏ giọng nói:

“Chàng chờ một chút, được không?”

Giang Diệu lại đang tính toán độ khả thi của hai nơi kia, của hắn to thế kia, nàng làm sao có thể vừa… (T ^ T)

Âm thanh Lục Lưu đều muốn nghẹn ở cổ, hắn ở trên mặt nàng gặm một cái, rồi khàn khàn kêu:

“Diệu Nhi…”

“….Lưu!”

Lại nghe thấy nàng nũng nịu kêu tên của mình, hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, hỏi:

“Bao lâu?”

Đương nhiên càng lâu càng tốt rồi. Có điều Giang Diệu rõ ràng, đêm nay khẳng định là phải động phòng. Nàng cũng không dám được voi đòi tiên, suy nghĩ một chút, mới lặng lẽ ngẩng đầu nhỏ, duỗi ra một ngón tay như ngọc, nói:

“Một phút đi.”

Lục Lưu hít sâu một hơi, đáp: “Được.”

Thoải mái như vậy… tâm tình Giang Diệu lúc này thả lỏng, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều nhìn hắn, nhẹ nhàng kéo tẩm y của mịn lướt xuống bả vai, nhưng sau đó nàng cảm thấy có gì không đúng… bởi vì nam nhân bên cạnh giống như ngọn núi lửa lật người đè lên nàng.

Lục Lưu thở hổn hển, hôn lên bờ môi của ŧıểυ thê tử, không cho nàng cơ hội nói chuyện, tay hắn không kiên nhẫn nhanh chóng cởi sạch tẩm y của nàng, lộ ra thân thể trắng nõn kiều mị…

Lục Lưu vươn tay xoa nắn bộ ngực sữa của nàng…

Nhìn mặt nàng đỏ như muốn nhỏ ra máu, Lục Lưu không nhịn được mà cúi người ngậm lấy nhũ hoa đang vểnh cao của nàng.

Giang Diệu nức nở, ánh mắt mờ sương nhìn hắn, nũng nịu oán trách:

“…Lưu… chàng không giữ lời…”

Âm thanh này của nàng nghe giống như con mèo nhỏ đang cào cào vào ngực hắn, ánh mắt Lục Lưu liền nóng rực, ngậm lấy môi nàng, nuốt sạch âm thanh của nàng vào trong bụng, tay hắn mò xuống u cốc mềm mại bí ẩn kia, vuốt ve thăm dò… Lục Lưu hít sâu một hơi, sau đó động tác lưu loát nhấc hai chân của nàng lên, động thân đi vào………………………

(๑>◡◡◡◡
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc