Tháng sáu, trừ hai sọt hạnh cùng mấy cái dưa lê không hiểu được, Mai Như còn được Lý hoàng hậu ban thưởng, một hoa trâm vàng ròng, một đôi vòng ta thuý ngọc, một đôi khuyên tI kim mệt ti khảm hồng bảo thạch, còn có vài mảnh tơ lụa tốt nhất trong cung.
Ban thưởng tuy không tính là nhiều, nhưng cũng là từ trong cung, Mai Như hôm sau theo lão tổ tông tiến cung tạ ơn.
Trong Khôn Ninh Cung, Lý hoàng hậu cười nhẹ nói: “Tam cô nương vì triều đình mà đã cố gắng hết sức, bổn cung thưởng gì cũng là lẽ đương nhiên.”
Công chúa Bảo Tuệ cũng ở đây, ngưỡng cằm đánh giá Mai Như nàng đã nhớ tới người này—— mùa thu săn thú năm trước hết sức nổi bật, Thái Tử ca ca còn động lòng. Bảo Tuệ công chúa trộm cười.
Đỗ lão thái thái rất cung kính cảm tạ Lý hoàng hậu, Mai Như quỳ theo. Lý hoàng hậu lệnh cho các nàng đứng lên, lôi kéo Mai Như nói không ít, lúc này mới để các nàng rời đi.
Trong xe ngựa, Đỗ lão thái thái vuốt đầu Mai Như, bỗng nhiên than một tiếng, nói: “Tuần Tuần có phúc.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Mai Như lập tức lạnh xuống.
Ban đầu Thái Tử bị cấm túc, đối với Lý hoàng hậu không tốt, Mai phủ tránh còn không kịp, đương nhiên không muốn tiếp cận. Không ngờ tới phong thuỷ thay phiên chuyển, Thái Tử hiện giờ lại êm đẹp. Không chỉ có ra cung, còn một lần nữa được hoàng đế trọng dụng. Tuy rằng Thái Tử chuyện nam nữ hoang đường, nhưng hắn dù sao cũng là Thái Tử. Đặc biệt trước mắt đại phòng Mai phủ như phế, nhị phòng tạm được, nếu là có thể tiếp cận Thái Tử, Định Quốc Công phủ sẽ khác.
Trong lòng Mai Như xoay mấy vòng, lặng lẽ nhìn lão tổ tông.
Chỉ thấy ngoài miệng lão tổ tông tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt cũng không có ý cười, sắc mặt còn mơ hồ cứng lại, chắc là cũng đang rối rắm.
Mai Như rũ mắt, trong lòng có chút loạn giống như thời tiết bên ngoài vậy.
Thời tiết tháng sáu hơi nóng, ngày qua ngày, chói lọi, làm người ta hoa mắt. Toàn bộ kinh thành giống như bị mùa hè oi nóng bao lấy, vô cùng ảm đạm.
Bây giờ cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể mỗi ngày đến phỉ Bình Dương tiên sinh. Mai Như không dám chậm trễ. Gần đây, chỉ có thể ở bên cạnh tiên sinh, nàng mới an tâm một chút; lần này đi sứ trở về, Mai Như tự giác hiểu mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nàng cũng hiểu nếu lần này không có Phó Tranh, nàng sẽ không thuận lợi như thế.
Ngẫu nhiên nhớ đến vị ân nhân cứu mạng kia, Mai Như im lặng thở dài.
Phó Tranh hiện giờ còn ở Yến Vương phủ đóng cửa ăn năn, cũng không biết khi nào mới ra. Bởi vì mẹ đẻ nên hắn không được Duyên Xương Đế thích, ở trong triều Phó Tranh cũng không có ai để dựa vào, mà thầy hắn Hạ thái phó cũng vẫn luôn không có động tĩnh, nói rõ là muốn giữ mình…… Kể từ đó, Phó Tranh bị thế lực của Thái Tử áp chế, tình thế không ổn.
Mai Như đánh giá, chắc đợi đến lúc Thập Nhất điện hạ thắng trận, Phó Tranh mới có thể thả lỏng được.
Ngày trôi qua không nhanh không chậm, đầu tháng bảy, Tây Khương phản loạn được dẹp truyền về kinh thành, không khí ảm đạm ở kinh thành giống như được rót vào sinh khó. Duyên Xương Đế rất vui vẻ, Phó Chiêu trở lại mang tin vui, hắn quả nhiên “nghĩ đến” chính mình còn có đứa con trai đang đóng cửa ăn năn. Ngày này, hoàng đế rốt cuộc triệu kiến Phó Tranh.
Nhận được tin truyền vào cung, Phó Tranh đang ở trong phủ nhàn nhàn đọc sách.
Thời tiết vừa buồn vừa nóng, ve bên ngoài kêu từng trận khiến con người ta hốt hoảng, nhưng hắn vẫn ăn mặc trường bào, mặt mày tuấn lãng tái nhợt, không có huyết sắc.
Dưỡng nhiều ngày như vậy, vết thương khác tên người Phó Tranh căn bản đã khỏi, chỉ còn vai phải vì bị cắt mất miếng thịt vẫn không nhanh nhẹn như cũ. Gác xuống sách trong tay, hạ nhân giúp hắn thay quần áo vào cung yết kiến.
Phó Tranh thừa kiệu tiến cung yết kiến, mùng một vào cung, gặp được Hạ thái phó.
Hạ thái phó cùng Duyên Xương Đế mới vừa bàn xong việc đi săn thú năm nay, đang muốn rời cung trở về nhà. Nhìn thấy Phó Tranh, Hạ thái phó đanh đá chua ngoa, không thấy có cái gì không được tự nhiên, ha hả cười nói: “Điện hạ.”
“Lão sư.” Phó Tranh cũng mặt mày cung kính, lấy thân phận học sinh hành lễ.
Trải qua phong ba lần này, theo lý Phó Tranh nên đối Hạ thái phó có khúc mắc, nhưng sắc mặt bình tĩnh, giống như trước đây, đối với người phía trước vẫn như cũ là thầy tôn kính của hắn.
Hạ thái phó vội vàng khách khí nói: “Không dám nhận không dám nhận.”
Lại nói tiếp, Hạ thái phó sở dĩ bo bo giữ mình, cũng sợ các hoàng tử tranh đấu gay gắt. Ban đầu hắn đồng ý Chu Tố Khanh cưới Phó Tranh, đó là bởi vì Phó Tranh là học trò hắn, là thanh mai trúc mã với Chu Tố Khanh, càng là Vương gia nhàn hạ, hai tay trống trơn, có danh tài tử rất tốt. Nhưng năm trước Phó Tranh đột nhiên lãnh binh, việc này không cùng hắn bàn bạc, trong lòng Hạ thái phó có chút không thoải mái. Hiện tại Phó Tranh có chiến công, lại bị Thái Tử chỉnh, Hạ thái phó liền không vui việc hôn nhân này. Rốt cuộc vinh đều vinh, tổn cũng tổn, đại giới quá lớn, huống chi, Thái Tử tốt chỗ nào. Hạ thái phó căn bản sẽ không mạo hiểm như vậy.
Phó Tranh tự nhiên nghe ra ý tứ, trên mặt hắn vẫn nhìn không ra cái gì khác thường, chỉ cười cười, nói: “Thầy khách khí.”
Ngày này tiến cung Phó Tranh vẫn bị Duyên Xương Đế dạy dỗ một lúc, duy nhất có chỗ tốt, là không cần lại đóng cửa ăn năn. Chỉ là vòng đi vòng lại một vòng, hắn vẫn là Vương gia nhàn hạ, càng là Vương gia bị phạt đi hai năm bổng bạc, không thảo được hoàng đế thích.
Trong kinh thành sôi nổi nghị luận việc này, Mai Như nghe được, không cấm than một tiếng.
Kỳ thật kiếp trước Phó Tranh cục diện không có thảm như vậy, kiếp này hắn nếu hắn nhịn thêm mấy năm, sẽ không sớm bị Thái Tử theo dõi, thế cho nên hiện tại một bước khó đi.
Không biết nghĩ đến cái gì, Mai Như lại than một tiếng.
Sắc mặt Phó Tranh như cũ bình tĩnh hồi phủ, giống như chuyện gì đều không có xảy ra. Trở lại phủ, hắn nhận được tin của Thập Nhất đệ.
Phó Chiêu cố tình viết hết lại, nói chính mình là giám quân như thế nào, lại nói đại khái còn có một tháng mới có thể về kinh. Hắn hỏi Thất ca tình cảnh như thế nào, hỏi kinh thành thế cục như thế nào, cuối cùng, lại hỏi một câu Tuần Tuần như thế nào, vị kia ở Đông Cung đối nàng có gì khác thường.
Sau một lúc lâu, Phó Tranh bình tĩnh lại, môi mỏng mím, Phó Tranh thiêu huỷ bức thư, mặt mày lạnh lùng đứng dậy.
Đứng lên, Phó Tranh cũng không biết nên đi chỗ nào, hoặc là hắn căn bản không có chỗ đi, đi tới đi lui, đến trong vườn vương phủ.
Từ ngày xé nát bức hoạ kia, ném vào hồ nước, Phó Tranh khó có thể có tâm trạng đến chỗ này ngồi.
Hơn mười ngày trôi qua, hoa sen đã nở. Bông hoa như phá nước mà nở ra, tầng tầng lớp lớp bao bọc như tà váy thiếu nữ, còn giống như tay Phật Tổ rủ lòng thương chúng sinh.
Bên hồ có một ngôi nhà nhỏ, giường tre quá lãnh leo, hạ nhân sớm trải đệm mềm, Phó Tranh nghiêng nghiêng ngồi ở đàng kia. Tơ lụa mềm mại dọc theo đôi chân thon dài của nam nhân rũ xuống, cũng không nhúc nhích.
Yến Vương phủ thực trốn vắng, lúc đầu cũng không trồng hoa sen.
Hoa sen là tháng 11 năm ngoái, trước khi Phó Tranh đi chinh chiến Tây Khương phân phó người ở phủ trồng. Hắn nghĩ rằng, từ Tây Khương trở về, vừa lúc có thể nhìn đến cảnh đẹp. Hiện giờ hoa sen quả nhiên nở đúng lúc. Chỉ là, chưa bao giờ là nở với hắn.
Giống như người kia, cũng chưa bao giờ cười với hắn.
Thấy hắn nghèo túng, vội vàng phân rõ khoảng cách cùng hắn, hiện giờ biết hắn nghèo túng đến như vậy, chỉ sợ ở trong phủ chê cười hắn.
Phó Tranh cười lạnh.
Là nhất thời.
Lời nói đả thương người khác như vậy nàng cũng có thể nói ra.
Người kia xuân phong đắc ý có Thám Hoa biểu ca quan tâm, còn có Thập Nhất đệ mắt trông mong nhớ thương, hắn là một Vương gia nghèo túng có là gì với nàng?
Chỉ là vật gây trở ngại cho Mai phủ được sủng ái thôi.
Phó Tranh lại cười lạnh.
Nhíu mày, ánh mắt đen như mực hơi trầm xuống, mặt vô cảm sau một lúc lâu mới hỏi: “Tấm bình phong kia được trả chưa?” Giọng Phó Tranh lạnh lùng, không có cảm xúc, ở bên ngoài ve kêu hè về, càng thấy Phó Tranh lạnh như nào.
Thạch Đông vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc này nhìn sắc mặt Phó Tranh thật cẩn thận trả lời: “Đúng rồi, điện hạ. Chu cô nương lúc trước phái nha hoàn đến tứ hỉ đường, muốn trả bình phong về……”
Hiện tại Chu Tố Khanh càng muốn cùng hắn phân rõ can hệ, hoặc là muốn hắn đưa, chỉ muốn thử một chút thôi. Nữ nhân tâm tư khó đoán, Chu Tố Khanh ước chừng vẫn thích hắn, nhưng lại đắn đo nên gả hay không, nên muốn thử tâm tư của hắn.
Phó Tranh lạnh lùng cười, quay đầu phân phó Thạch Đông: “Ngày mai ngươi đi một chuyến, nói nàng nếu thích thì giữ lại, chớ có mang về.”
“Vâng” Thạch Đông đồng ý.
Hôm sau Thạch Đông làm theo như thế, Phó Tranh thì ở trong phủ uống chén trà nhỏ, đánh giá thời gian đến tứ hỉ đường.
Ở tứ hỉ đường ngồi một lát, Chu Tố Khanh đến.
Đối với Phó Tranh, Chu Tố Khanh cảm tình rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, nàng tâm tâm niệm niệm muốn gả cho người này. Nhưng Phó Tranh đối ai đều lạnh lùng, chỉ đối với nàng tốt hơn một chút. Nhưng cách đối xử tốt như bị ai ép, căn bản không đáng giá nhắc tới. Giữa nam nữ khác thường, làm tâm nàng sinh ghen ghét, rồi lại không thể nào xuống tay. Nàng chỉ có thể ngóng trông Mai Như xấu mặt, hoặc ở đâu đó dìm nàng xuống.
Bây giờ không giống nhau.
Năm nay Phó Tranh gặp nạn, trong triều không có người nguyện ý giúp hắn, ông ngoại cũng trốn tránh hắn, nàng lại có thể giúp hắn.
Phó Tranh tất nhiên cũng hiểu điều này, cho nên đem bình phong tới.
Chu Tố Khanh không ngốc, nàng đều hiểu. Ban đầu ta nịnh ngươi, bây giờ ngươi nịnh ta.
Hiện giờ đối với Phó Tranh, Chu Tố Khanh nhợt nhạt cười, dịu dàng gọi một tiếng: “Thận Trai ca ca.”
Phó Tranh trầm mặc, hơi hơi gật đầu gọi: “Phái Cẩn.”
Ban đầu hắn bộ dáng thanh thanh sảng sảng, hiện giờ hai má thon gầy, lúc nhấp môi vô tình lộ sự gầy yếu.
Chu Tố Khanh nhìn không tự giác liền đau lòng hắn, lúc này quan tâm nói: “Thận Trai ca ca, ngươi bị thương?”
Phó Tranh “Ừ” một tiếng.
Chu Tố Khanh lại hỏi: “Vết thương như thế nào rồi?”
Phó Tranh nói: “Được rồi, Phái Cân không cần để ý.” Dừng một chút, lại cố ý hỏi: “Hôm nay muội như thế nào rồi?”
Chu Tố Khanh vẫn là lấy bình phong làm cớ nói: “Bình phong kia ta xem mấy ngày, Thận Trai ca ca tặng cho ta, ta rất băn khoăn.”
Phó Tranh cười nói: “Chỉ là một tấm bình phong thôi, không cần khách khí?”
Hắn cười, nụ cười này, khiến cho người ta không rời được mắt, Chu Tố Khanh ngây ngẩn cả người.
Phó Tranh khó có lúc ôn tồn nhắc nhở nói: “Hồi phủ sớm đi, nhỡ thầy lo lắng.”
Nghe hắn nhắc tới Hạ thái phó, thấy Phó Tranh chẳng quan tâm, Chu Tố Khanh thoáng thẹn thùng, nàng dỗi nói: “Thận Trai ca ca, huynh vẫn giận ta?” Một khuôn mặt ửng đỏ.
Chu Tố Khanh nhìn giống như rủ lòng thương. Tay Phó Tranh ở sau người thoáng nắm lại lại buông ra nói: “Sao lại giận được?”
Hắn khó có được chút ôn nhu Chu Tố Khanh trong lòng vui vẻ. Nàng nhìn hắn không biết nghĩ đến cái gì, cười cười, hỏi: “Một thời gian nữa ta muốn đi chùa Liên Hương, Thận Trai ca ca huynh dẫn ta đi?”