Dựa vào tính tình của Mai Như, nàng cực kỳ không muốn đi, Kiều thị đã chuẩn bị lễ cho nàng—— một hoa trâm vàng ròng khảm hồng bảo thạch.
“Nương, nương làm gì vậy?”
Nhìn lễ quý này, Mai Như liền có chút phiền lòng. Mẫu thân hiện giờ cả ngày nằm ở trên giường lo lắng an nguy của ca ca, còn lo lắng an bàn việc này.
Kiều thị thở dài: “Tiểu nha đầu ngươi cái gì cũng không hiểu!”
“Con có chỗ nào không hiểu?” Mai Như xoay cổ. Một hai cứ bảo nàng không hiểu nhưng thật ra Mai Như mới là người thông hiểu nhất.
Xoa đầu nữ nhi của mình, Kiều thị vẫn thở dài.
Hiện giờ kinh thành mỗi người đều biết Chu cô nương là phải gả cho Yến Vương điện hạ, mà Yến Vương điện hạ lúc này vừa lúc ở Tây Bắc đại doanh binh, Mai Tương vừa lúc ở bên trong…… Kiều thị không gặp Yến Vương điện hạ, nhưng cũng có thể tạo quan hệ với Yến Vương phi tương lai…… Còn không phải là vì con mình mà tính toán sao?
Ban đêm, Kiều thị cùng Mai Dần nói chuyện vè Tây Vực. Nhưng các nàng là nữ nhân sao hiểu việc đánh giặc? Chỉ là nghe ý tứ của Mai Dần, lúc này chiến sự có chút phiền phức. Kiều thị liền càng thêm lo lắng.
Về chuyện Tây Vực, Mai Như thật ra biết một ít —— nàng dịch sách Tây Vực các quốc gia, xem tư liệu cũng hiểu một chút, lại ở chỗ Bình Dương tiên sinh cùng Hồng Lư Tự mưa dầm thấm lâu.
Tây Vực lớn lớn bé bé có đến ba bốn mươi quốc gia, toàn bộ bị Tây Khương thâu tóm. Tây Khương năm đó lại bị Ngụy Cao Tổ đánh xuống, thuộc sở hữu Tây Vực Đô Hộ Phủ. Không ngờ tới sau lại bị Ngụy triều nội loạn, Tây Khương liền nhân cơ hội thoát ly đi ra ngoài, còn âm thầm cùng Bắc Liêu Thát Đát cấu kết. Lại nói tiếp, lần này phía bắc có người Hồ nam hạ đoạt lấy, Tây Bắc có Tây Khương rối loạn, Đại Ngụy triều cũng coi như là hai mặt thù địch, không biết này sẽ như thế nào……
Không biết nghĩ đến cái gì, Mai Như hơi có chút ngơ ngẩn.
Ổn định tâm thần, nàng biết mẫu thân vì ca ca tính toán, nhưng vẫn lắc đầu, không tán đồng nói: “Mẫu thân đừng quá hồ đồ.” Tuy rằng nịnh bợ Yến Vương cũng được, hơn nữa rất cần thiết, nhưng Thái Tử vẫn còn! Thái Tử hiện tại tuy rằng bị Thánh Thượng cấm túc, nhưng cùng Yến Vương có quan hệ, có chút trắng trợn táo bạo.
Kiều thị ngày hôm qua cũng bị Mai Dần giáo huấn:”Vì vậy?” nàng nói với Mai Như:“Mấy nha đầu các con qua lại, người khác sẽ không để tâm.” Thấy Mai Như vẫn không muốn, Kiều thị liền quát nàng: “Dù sao đi cũng sẽ không thiếu khối thịt, quan hệ nhiều chút thì cũng không phải chuyện xấu.”
Mai Như âm thầm líu lưỡi, Kiều thị căn bản không biết nữ nhi nàng đã sớm đắc tội Chu Tố Khanh……
Hiện giờ, Mai Như không tình nguyện cùng Nhị tỷ tỷ ngồi ở trong xe.
Tỷ muội hai người ngồi đối diện, tùy tiện nói chút việc nhà.
Mai Thiến mấy ngày nay tinh thần khá tốt. Biết được nàng ở thu thú bị bệnh, lão tổ tông liền càng thêm đau lòng thân thể của nàng, mấy ngày nay vẫn luôn uống thuốc dưỡng, mắt thấy Mai Thiến sắc mặt hồng lên, giữa mày bệnh khí tan đi vài phần. Hôm nay lễ nàng đưa cho Chu Tố Khanh là tiền triều thi họa tác phẩm lớn của Lý nho sinh.
Bức hoạ này Mai Như đã sớm nhìn thấy trong phủ, thật sự là thượng phẩm, tưởng tượng đến muốn tặng người khác, vẫn là tặng cho Chu Tố Khanh mang tiếng mua danh trục lợi, nàng không khỏi có chút tiếc nuối: “Nhị tỷ tỷ, phúc đan này cực kỳ khó mới có được, đem tặng có chút đáng tiếc.”
Mai Thiến cười nói: “Bức hoạ giữ lại bên người ta mới là mai một, không bằng đưa cho người hiểu hoạ.”
“Như thế nào có thể tính mai một?” Mai Như ngạc nhiên, “Nhị tỷ tỷ không phải yêu nhất là sưu tầm tranh sao?”
Mai Thiến đạm đạm cười, trong mắt cất giấu một chút cô đơn. Dừng một chút, nàng cười với Mai Như nói: “Ta hiện tại chỉ mong có thể giữ được một bức mà Tam muội vẽ.”
Bị nàng nói như vậy, mặt Mai Như thoáng có chút hồng. Từ nàng lọt vào mắt Bình Dương tiên sinh, Mai Như ở kinh thành không thể hiểu được có thêm nhiều hư danh, nghe đồn còn có người đang tìm nàng họa…… Lúc này Mai Như liên tục xua tay, ngượng ngùng nói: “Nhị tỷ tỷ chớ có chê cười ta.”
“Chỗ nào chê cười? Ta vui mừng còn không kịp.” Mai Thiến vẫn cười nhìn nàng.
Tỷ muội hai người tới Hạ phủ, theo nha hoàn đi vào viện Chu Tố Khanh.
Nha hoàn vé mành, tỷ muội đi vào trong gian. Chỉ thấy bên trong đã tới không ít người, vây quang Chu Tố Khanh bàn bạc người này phải gả Phó Tranh. Phó Tranh ban đầu có danh văn thải nổi bật sĩ lâm, vị trí Yến Vương phi tự nhiên không có gì hiếm lạ, lần này Phó Tranh nếu chiến công trở về, vậy sẽ không giống nhau. Lúc này có thể nịnh bợ, tự nhiên đều phải nịnh bợ.
Nghe nói hai vị cô nương Mai phủ tới rồi, Chu Tố Khanh đứng dậy, Mai Thiến vội vàng khách sáo ngăn lại nói: “Chu tỷ tỷ chớ có khách khí, cẩn thận thân mình.” Lúc săm thú Chu Tố Khanh bị thương một chân, dưỡng mấy tháng, nghe nói vừa khỏi.
Từ khi Chu Tố Khanh ở bãi săn bị thương, Mai Như vẫn chưa gặp qua người này. Lúc này sơ sơ đối mặt, nàng liền cảm thấy sau khi Chu Tố Khanh cập kê, mặt mày càng thêm dịu dàng đoan trang, giơ tay nhấc chân càng thêm ổn trọng. Không giống Mai Như vóc dáng tuy rằng cao, bộ dáng nẩy nở, rốt cuộc vẫn là có chút kiều man.
Chu Tố Khanh cũng đã lâu chưa gặp Mai Như, từ lần trước ở chỗ Bình Dương tiên sinh, hai người càng không nói qua một câu.
Ngươi biết ta biết liếc nhau, Chu Tố Khanh chủ động gọi nàng: “Như muội muội.
Mai Như lại lười đến có lệ, lúc này không nói lời nào, chỉ ngạo mạn gật cằm.
Ở trước mặt mọi người bị mất mặt, Chu Tố Khanh sửng sốt.
Bên cạnh người cũng ngẩn ra, không khỏi thầm nghĩ, Mai Như quá không hiểu chuyện? Mai Như kiêu căng, thanh danh của chính mình cũng không cần?
Mai Như không để ý tới mấy người này, chỉ bảo nha hoàn mang lễ lên, chính mình đi tìm Mạnh Uẩn Lan nói chuyện.
Mai Thiến nhân duyên tốt, cùng ai cũng có quan hệ tổ, nói một vòng mới trở về cùng này hai người ngồi ở một chỗ. Lúc ấy Mạnh Uẩn Lan đang oán giận Mai Như: “Tuần Tuần, nương ta còn có một phương vật chí cuối cùng, nương ép ta cùng ca ca sửa.” Tưởng tượng đến tiểu Kiều thị khắc nghiệt, Mạnh Uẩn Lan liền sầu đến cau mày, nàng nói: “Ngươi chừng nào thì lại đến sửa phương vật chí?” Cảm giác trùng tu biên soạn chỉ có Mai Như làm cho, mới vào được mắt tiểu Kiều thị.
Mai Như tích cóp mi: “Ta mấy ngày nay sợ không được.”
Mạnh Uẩn Lan hừ hừ, rung đùi đắc ý nói: “Quả nhiên thành là hồng nhân trước mặt bệ hạ, không đến phủ chúng ta……”
Mai Như chọc đầu nàng.
Bên cạnh Mai Thiến nghi nói: “Còn thiếu bao nhiêu? Nếu không…… Ta tới thay Tam muội muội?”
“Cũng được!” Mạnh Uẩn Lan vỗ tay cười: “Muội chờ lát nữa trở về nói với mẫu thân.”
Mai Thiến gật đầu.
Tiểu tỷ muội ba người lặng lẽ nói, Chu Tố Khanh bên kia một đám người đang nói chuyện Tây Vực loạn lạc
Có người lo lắng: “Cũng không biết khi nào đánh xong……”
Còn có người nói: “Trong cung Hoàng Hậu nương nương vì chiến sự ăn chay niệm phật, còn chủ động giảm bớt bổng lộc của mình.”
Những lời này nói đến nói đi, không biết như thế nào liền nói đến Phó Tranh.
“Chu tỷ tỷ, Yến Vương điện hạ có từng gửi thư nói chiến sự như thế nào không?” Có người tò mò tìm hiểu. Lời này có chút khác người, nhưng toàn bộ kinh thành đều biết hai người là thanh mai trúc mã, hơn nữa Yến Vương điện hạ về kinh liền cưới nàng, lúc này cũng không ai cảm thấy quá mức đường đột.
Mai Như ngồi ở trong một góc, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay vẫn là có tuyết, giống như không dứt. Viện này có một gốc cây hồng mai, đầu đè nặng tuyết, cành khô tung hoành, điểm chúa hồng mai, giống như nước mắt.
Nghe Chu Tố Khanh nói: “Không cho nói bậy!” Giọng nói có chút giận. Biết nàng ngượng ngùng, mọi người chỉ cười. Chu Tố Khanh lại nói: “Ta nghe ông ngoại nói, giống hồ chiến sự có chút không thuận lợi, cũng không biết bên kia tột cùng là như thế nào.” Nàng than một tiếng, lời trong lời ngoài đều là lo lắng, lại lặng lẽ nhìn Mai Như.
Người nọ nhìn ngoài cửa sổ, mặt mày kiều kiều cộc lốc, tất cả đều là sự lười biếng không chút để ý, trong lúc lơ đãng liền sẽ hút người, dáng vẻ này thế nhưng lại đáng chú ý hơn cả Thiến tỷ như tiên!
Chu Tố Khanh rũ mắt, yên lặng nắm chặt khăn.
Có người nói tiếp: “Yến Vương điện hạ cát nhân thiên tướng, sớm ngày bình an trở về.”
Lại có người thuận thế cười nói: “Chờ điện hạ đắc thắng trở về, chúng ta được uống rượu của Chu tỷ tỷ..........l”
Rượu gì mọi người trong lòng biết rõ ràng.
Chu Tố Khanh mặt xấu hổ càng thêm hồng, khó được nói một tiếng: “Chỉ biết nói bậy!”
“Làm gì nói bậy……” Người nọ khen tặng nói, “Yến Vương điện hạ là tính tình gì? Hắn chỉ đối đối tốt với Chu tỷ, chúng ta còn nhìn không ra sao?”
Chu Tố Khanh mặt đỏ tai hồng, oán trách nói: “Còn nói bậy!” Dừng một chút, lại nói: “Lần trước săn thú, điện hạ còn p cứu Như muội đâu.”
Người này nói chính mình cũng thôi đi, làm gì kéo nàng vào? Mai Như nhíu mày, nhàn nhạt quay mặt đi, ánh mắt không khách khí.
Chỉ thấy mọi người động tác nhất trí nhìn lại đây, coi nàng là ác nhân.
Mai Như trong lòng cười lạnh, trên mặt lại giả vờ vô tội, khen tặng nói: “Yến Vương điện hạ trong lòng chỉ có Chu tỷ tỷ, nếu lời nói này của Chu tỷ tỷ bị điện hạ biết, điện hạ trong lòng khó chịu muốn chết.”
Lời này nâng Chu Tố Khanh cao giá lên. Chu Tố Khanh người này am hiểu nhất giả vờ dịu dàng hiền thục đoan trang rộng lượng, cũng không thể mang tai mang tiếng, hiện tại bị Mai Như phản lại, lời nói trước khi giống như ghen tuông.
Người còn còn chưa gả, liền đã ăn trước, thanh danh không tốt.
Chu Tố Khanh khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ cười cười, thấp thấp giải thích nói: “Ta không phải ý tứ này.”
Ai quản ngươi có ý tứ gì? Mai Như không muốn nghe người này làm bộ làm tịch, nàng lạnh lùng cười, quay mặt đi.
Lời này đúng lúc lọt vào mắt Nhị tỷ.
Phát hiện Thiến tỷ nhi đang xem nhìn chính mình, Mai Như giật mình, vẫn cười.
Mai Thiến cũng cười, mặt mày nhu nhu, Mai Như nhìn, có chút hụt hẫng. Nàng nguyên bản toàn tâm toàn ý tác hợp Nhị tỷ tỷ cùng Phó Tranh, nhưng là hiện tại……
Mai Như chính mình cũng căn bản không rõ, rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Có lẽ Phó Tranh cưới Chu Tố Khanh, một đời bọn họ đều có thể giải thoát.
……
Đoàn người từ Hạ phủ ăn xong bàn tiệc ra, Mai Như muốn đi đến chỗ Đổng thị. Hôn nhân Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu bởi vì Tây Vực bị chậm lại, Hồ Tam Bưu cũng không có định ngày về, cho nên nàng có chút không yên lòng. Mai Thiến đi theo Mạnh Uẩn Lan đi Mạnh phủ, tính toán hỏi một chút phương vật chí của tiểu Kiều thị.
Trong xe ngựa chỉ còn Mai Như, nhất thời lâm vào an tĩnh.
Nàng lười biếng ỷ ở đàng kia, không biết suy nghĩ cái gì, mặt mày vẫn là nhàn nhạt, nhìn không ra chút vui buồn.
Lúc muộn một chút, Mai Thiến tới Mai Như sân tìm nàng, lúc ấy Mai Như cũng mới từ Đổng thị chỗ đó trở về.
“Sao Nhị tỷ tỷ tới đây?” Mai Như tò mò.
Mặt Mai Thiến thoáng đỏ lên, hơi đỏ mặt nói: “Buổi chiều dì chê chữ ta khó coi, vẫn là đến làm phiền Tam muội muội có thời gian qua.”
Nghĩ đến tiểu Kiều thị nói chuyện hà khắc, lại nhìn bộ dáng Nhị tỷ tỷ quẫn bách
, Mai Như vội vàng trấn an nói: “Dì nói chuyện nhất quán chính là như vậy, Nhị tỷ tỷ ngàn vạn đừng để trong lòng.” Lại tự giễu nói: “Ta lúc ấy bị dì chế nhạo, ghét bỏ, quả thực mất mặt muốn chết.”
“Ta biết.” Lời tuy như thế, Mai Thiến mặt vẫn xấu hổ.
Buổi chiều lúc ấy, nàng chỉ đặt một nét, tiểu Kiều thị liền ở bên cạnh lắc đầu, Mai Thiến thấy thế, liền ngượng ngùng viết……
Hôm sau, Mai Như đi Mạnh phủ.
Nàng đi trước thỉnh an Mạnh lão thái thái, lại đi thỉnh an tiểu Kiều thị.
Tiểu Kiều thị lúc ấy đang luyện chữ, nhìn thấy Mai Như, đánh đáy lòng thở phào một hơi: “Vẫn là Tuần Tuần hợp tâm ý ta.”
Mai Như quẫn bách, cũng không biết hôm qua Nhị tỷ tỷ tới chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dì không hài lòng.
Tiểu Kiều thị lười đến tốn nhiều nước bọt, chỉ chỉ vào bên cạnh nói: “Đồ ta muốn làm ta đều đã nói cho An nhi, Tuần Tuần hỏi An nhi là được.”
Bởi vì tới gần cửa ải cuối năm, thư viện nghỉ, Mạnh An đang bị tiểu Kiều thị bắt viết đồ vật đâu.
Mai Như nhìn Mạnh An, Mạnh An mím môi, lỗ tai lại là thoáng đỏ lên.
Hai người là biểu huynh muội, lại bởi vì tiểu Kiều thị cũng ở đây, không quá nhiều cố kỵ, nhất thời ngồi ở hai bàn liền nhau sao chép biên soạn.
Mạnh An chính mình mau sửa xong, Mai Như mới bắt đầu. Những cái đó xiêm y trang sức Mạnh An dốt đặc cán mai, chỉ còn chờ Mai Như kết thúc.
Lúc này Mai Như tùy tay cầm lấy một sách, đề bút chấm chấm mặc, nghiêng đầu hỏi Mạnh An: “An biểu ca, dì nói muốn sửa chỗ nào?”
Mạnh An nghe vậy đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng chỉ cho Mai Như xem.
Hắn tầm mắt thấp thấp cúi xuống, vừa lúc dừng ở tóc đen của cô nương sợi tóc nhu nhu, búi thành bộ dáng không giống nhau, làm tâm người sinh mềm mại.
Tai Mạnh An đỏ, hắn vội vàng dời mắt, ổn định tinh thần, tận tâm thuật lại yêu cầu tiểu Kiều thị
Cuối cùng, Mai Như ngẩng đầu hướng hắn cười: “Cảm ơn biểu ca.”
Nàng cười, đó là đào hồng thành phiến, trời quang mây tạnh, làm người không rời được mắt.
Mạnh An cứng lại, hắn ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống, không nói một lời.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Mai Như cũng cứng lại. Ý cười chậm rãi tan, nàng chậm rãi gục đầu xuống.