Chỉ là lần bỏ trốn này của nàng không phải là để đi tìm Yến Vọng, nàng cũng có sự kiêu ngạo của một ŧıểυ thư khuê các, đối phương không coi trọng nàng, nàng không thể hạ mình đi tìm hắn nữa.
Nàng chỉ muốn trước khi kết hôn, đi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh mà Yến Vọng lưu luyến.
Cẩm Thu buông rèm xe xuống, nói với nàng đã ra khỏi thành đến trấn bên cạnh rồi, tối nay sẽ nghỉ chân ở đây.
Chúc Thính Hàn gật đầu, sau khi tìm được nơi nghỉ chân liền viết một bức thư về nhà, nói với cha mẹ rằng nàng chỉ ra ngoài giải khuây, khoảng mười ngày sau sẽ về.
Cẩm Thu cất thư giúp nàng, cẩn thận nói với nàng: "ŧıểυ thư, người cũng coi như đã ra ngoài rồi, ngày mai chúng ta về thôi."
Chúc Thính Hàn trừng mắt nhìn nàng ấy, trong lòng vẫn còn thấp thỏm: "Sao em còn nhát gan hơn cả ta nữa, mau sai người đưa đi đi."
Cẩm Thu đành phải cầm thư ra khỏi phòng nàng, sai người đưa đi, nào ngờ nhất cử nhất động này, đều bị người ta nhìn thấy.
Trên đường đi, Chúc Thính Hàn không vội vàng, không bỏ lỡ phong cảnh non nước, sau khi tìm được nơi nghỉ chân cũng sẽ đi dạo chợ.
Có lẽ vì trong lòng có chuyện, nàng bị phong cảnh dọc đường làm cho chấn động, nhưng lại không cảm thấy thoải mái. Nàng là con chim sẻ quen sống trong lồng, bị giam cầm lâu ngày, không thể nhanh chóng thích nghi với không khí bên ngoài.
Mấy ngày trôi qua, người mệt ngựa cũng mệt, nàng không chịu nổi liền bảo dừng lại, xe ngựa tạm thời nghỉ chân dưới chân núi.
Hình như sắp có một trận mưa lớn, thời tiết oi bức khó chịu, Cẩm Thu vén rèm xe lên cho thoáng khí, người đánh xe bên ngoài dùng mũ rơm làm quạt, nói với bọn họ:
"Đi thêm ba mươi dặm nữa, phía trước chính là Liễu trấn."
Chúc Thính Hàn ngơ ngác nhìn về phía trước, rõ ràng chỉ còn ba mươi dặm nữa, nàng vẫn cảm thấy xa xôi.
Đúng vậy, tất cả những gì đã qua đều đã rất xa rồi, hồi ức đã thành hồi ức, như ngày hôm qua đã qua, thời gian không bao giờ ngừng trôi.
Đi ba mươi dặm, chỉ cần một canh giờ, mà mấy năm qua, có thể đi được bao nhiêu chặng đường; nàng còn biết rõ, con đường phía trước của nàng không phải là con đường trước mắt này.
Đột nhiên cảm thấy kiệt sức, sự mệt mỏi suốt chặng đường đè nặng lên vai nàng, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm:
"Nghỉ một lát rồi về thôi."
Cẩm Thu hỏi: "Về đâu?"
"Về nhà."
Thấy sắp mưa, bọn họ không nghỉ ngơi tại chỗ quá lâu, nơi này cũng không xa thị trấn mà bọn họ nghỉ chân hôm qua, quay trở lại đường cũ, trước khi trời tối có thể đến nơi.
Người đánh xe quay đầu xe ngựa, không ngờ chưa đi được bao xa đã bị một đám người không mời mà đến chặn đường.
Những người đó từng người một đều hung dữ, dùng da hổ làm yên ngựa, tay cầm trường kiếm, đao bản rộng, vừa la hét vừa vung đao bao vây bọn họ. Mấy thị vệ đi theo vừa rút kiếm, đã bị cung nỏ của đối phương mai phục trên đỉnh núi bắn chết.
Ám vệ mà Chúc Văn Vũ sắp xếp cũng xuất hiện, giao chiến với đám người kia.
Lúc đao kiếm va chạm, Cẩm Thu len lén nhìn ra ngoài, sắc mặt đại biến: "Là sơn phỉ ở vùng này bao vây lại, ước chừng có năm mươi người, người của chúng ta quá ít."
Nơi này hẻo lánh, nằm giữa hai thị trấn, có sơn phỉ cũng không lạ. Xe ngựa của bọn họ sang trọng, vừa nhìn là biết nhà giàu, có lẽ đã bị người ta để ý từ trước rồi.