"Yến Vọng không có được tâm tế tỉ mỉ như chàng, hắn sẽ không nhớ hết những món ta thích ăn; cũng không biết chừng mực như chàng, nếu ta quay đầu tránh mặt hắn, hắn nhất định sẽ đòi ta một lời giải thích ngay tại chính điện vừa rồi."
Yến Kỳ lúc này cũng giống như hắn, lời giải thích nên có vẫn phải có: "Vậy lần sau nàng còn tránh mặt ta nữa không?"
"Sẽ không." Chúc Thính Hàn xoay người, ngẩng đầu nhìn hắn, "Lần này là ta làm không tốt."
Yến Kỳ giơ tay, vuốt ve lọn tóc bên má nàng, Chúc Thính Hàn ngửi thấy mùi hương thanh khiết của nước lạnh trên tay áo hắn, giọng nói dịu dàng và trầm thấp:
"Vậy bây giờ nàng đã nghĩ kỹ chưa, sau này nên đối xử với ta như thế nào?"
Chúc Thính Hàn vẫn còn phiền não một lúc: "Sau này chúng ta sẽ trở thành vợ chồng."
Yến Kỳ ừ một tiếng, chờ lời tiếp theo của nàng.
"Vợ chồng bình thường như thế nào, chúng ta sẽ như thế ấy." Nàng nhớ tới việc hắn vừa bị Vương phi gọi đi, là vì những lời nói trên bàn tiệc,
"Bao gồm cả lời hứa chàng vừa đưa ra trước mặt phụ thân ta, sau này nếu có thay đổi, ta cũng sẽ không làm khó dễ."
Nhà ai mà chẳng có vài thê thiếp, ngay cả nhà bình thường cũng có thiếp thất, huống chi là gia đình có địa vị như bọn họ.
Ở Tướng phủ, phụ thân tổng cộng nạp ba thiếp thất, mỗi người đều có con cái. Ngày thường phụ thân rất tôn trọng mẫu thân, mấy thiếp thất kia cũng chưa từng khiêu khích hay cố gắng ảnh hưởng đến địa vị của mẫu thân, sống chung với nhau cũng coi như hòa thuận.
Sau khi ca ca thành thân, dù có tẩu tẩu mạnh mẽ như vậy đè đầu cưỡi cổ, huynh ấy vẫn nạp hai mỹ nhân vào phòng.
Cho nên chuyện này, không phải do nữ tử muốn hay không muốn là có thể quyết định được. Mỗi lần nghĩ đến, Chúc Thính Hàn đều cảm thấy tức giận, cảm thấy bất công, càng nhiều hơn là bất lực.
Đã từng có lúc nàng và Yến Vọng cũng nói về những chuyện này, lúc đó nàng và Yến Vọng đều ngây thơ non nớt, trong mắt chỉ có nhau, hắn còn thề, đợi nàng đến tuổi cập kê bọn họ sẽ thành thân, sau này hắn sẽ không nhìn nữ nhân khác một cái, cả đời chỉ có mình nàng.
Sau đó hắn bỏ lỡ lễ cập kê của nàng, những lời sau đó, tự nhiên cũng không còn hiệu lực nữa.
Yến Kỳ: "Không phải lời hứa, chỉ là quyết định của ta thôi."
Chúc Thính Hàn không biết tin mấy phần: "Ồ..."
"Vợ chồng bình thường là như thế nào, đồng tâm đồng đức sao?"
Nàng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
"Đồng tâm đồng đức, đồng cam cộng khổ, yêu thương lẫn nhau."
Hắn mím môi cười, khiến Chúc Thính Hàn nhìn đến ngây người rồi lại giật mình, nàng nhìn thấy dã tâm trong mắt hắn, cứ như nàng là một con ngựa hoang đang chờ được thuần phục trong mắt hắn vậy.
"Ta luôn cảm thấy thời gian trôi chậm." Yến Kỳ sờ đến sau tai nàng, yêu thương véo dái tai nàng, nhỏ giọng nói, "Muốn nhanh đến ngày nghiệm thu thành quả học tập..."
...
Câu nói này mãi đến khi ngồi lên xe ngựa về nhà Chúc Thính Hàn mới hiểu được ý nghĩa.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng trong nháy mắt, may mà lúc về cha mẹ không ngồi cùng kiệu với nàng, không ai phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Ngày hôm đó, mãi đến tận khuya nàng vẫn không thể ngủ được, trong đầu toàn là những lời Yến Kỳ nói ban ngày. Sau khi trở về, ma ma dạy nàng những chuyện đó đã đến chào hỏi nàng, nghe nói là do Vương phi đích thân chỉ định, là người Vương phi rất tin tưởng.
Chúc Thính Hàn ôm chăn trằn trọc không ngủ được, hơi ấm sau tai dường như vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cuối cùng chỉ đành gọi Cẩm Thu đang trực đêm bên ngoài, bảo nàng ấy vào đốt chút hương an thần.
Cửa bị đẩy ra, người đi vào không chỉ có Cẩm Thu, đợi Chúc Thính Hàn nhìn rõ bóng người đó:
"Ca ca?"
"Suỵt———" Chúc Văn Vũ đặt một ngón tay lên môi, ngăn nàng lên tiếng.
Huynh ấy đi đến bên giường nàng, hạ giọng xuống rất thấp———
"Có tin tức rồi."