- Trở về U Châu chúng ta cần tiến hành rất nhiều công tác trọng yếu tiếp sau. Ta đảm bảo, chỉ cần mùa đông vừa qua, khi xuân về hoa nở, Đại Đường Doanh Châu sẽ tự mình trở lại. Hơn nữa nói không chừng còn có nỗi vui mừng lớn hơn!
Mọi người cười lên ha hả, đều là người hành quân đánh giặc suốt nửa đời người, lần đầu tiên đi đánh trận như trò chơi, đánh du kích, thuật nghi binh, kế ly gián, thật đúng là thú vị!
Tam quân kỵ binh bắt đầu lui về U Châu, Lý Tự Nghiệp đang mai phục tại Loan Hà hà cốc nhận được tin rút lui, suýt nữa giơ chân mắng to.
Mấy vạn đại quân xuất chinh lại hoàn hảo không chút hao tổn quay về, ngoại trừ người của Thiên Binh Giám, những người khác cơ hồ chưa từng động đao, dùng qua cung tên.
Lý Tự Nghiệp ở gần nhất nên đã sớm dẫn người quay về U Châu, đang ở cửa thành đón tiếp đại quân, vừa gặp mặt liền nói:
- Con mẹ nó, ta mang theo các huynh đệ đợi ở Loan Hà hà cốc suốt mấy ngày lại không giết được một tên Khiết Đan! Chỉ bắt được vài mục dân, đoạt ít dê bò. Mỗi ngày ăn thịt dê, ăn đến một thân mùi khai!
Mọi người cười ha ha, Tần Tiêu nói:
- Ngươi đoạt bao nhiêu thì thành thật nhổ ra cho ta!
Lý Tự Nghiệp cười hắc hắc:
- Hơn năm ngàn dê bò, hơn ba ngàn con ngựa. Dân chăn nuôi gần Loan Hà thật đúng là nhiều ah! Nếu không thả đi người Hề, con số này còn hơn gấp mấy lần. Kỳ thật người Hề ở gần Loan Hà vẫn nhiều hơn một ít.
Tần Tiêu cười vang:
- Ngươi đúng là đại kiếp phỉ! Thật tốt, đem ngựa sung quân. Đã sắp ăn tết, dê bò làm thịt làm thịt khô, cho các huynh đệ hưởng mùa đông. Chúng ta uống rượu ăn thịt trong U Châu, xem lần này đám Khiết Đan làm sao gây sức ép!
Cảnh nội Khiết Đan, bên trong lều trướng trên Lãnh Kính sơn.
Đôn Dục Cốc cầm một mảnh tơ lụa trên tay, nếp nhăn trên gương mặt khô héo như vỏ cây giống như càng tăng nhiều hơn. Hắn tiện tay đem mảnh tơ lụa nhét vào trong lòng, thì thào nói nhỏ:
- Tần Tiêu, ngươi rốt cục muốn xuất thủ. Hung hoành ngang ngược như thế, rốt cục ngươi lại muốn làm gì?
Một thanh niên ngồi bên cạnh nghe vậy có chút nhíu mày, cung kính nói:
- Lão sư, chúng ta đến đây đã hơn một năm, từ sau khi Tần Tiêu đến đây, lão sư chưa từng áp dụng bất cứ hành động gì. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn tiếp tục phát triển như vậy sao?
Đôn Dục Cốc không trả lời, chậm rãi đi ra lều trướng, ngước mắt nhìn về hướng Đại Đường phía tây nam, lẩm bẩm nói:
- Tả Hiền Vương, ngươi không biết rõ con người Tần Tiêu. Hắn khác hẳn với những vị tướng lãnh Đường quân mà người từng biết đến. Làm việc bất ngờ không theo quy củ, ngay cả ta cũng đoán không ra rốt cục hắn đang muốn làm những chuyện gì. Binh pháp của người Hán có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Dưới tình huống hoàn toàn không hiểu biết hắn, chúng ta không thể làm được gì khác đâu. Hiện tại U Châu đã không còn là U Châu ngày trước, ổn như bàn thạch không thể dao động. Khả Hãn chuẩn bị cuối năm nay mở ra lỗ hổng này thực hiện kế hoạch xuôi nam, xem ra sẽ bị bức bách thay đổi.
Tả Hiền Vương cung kính đi theo sau lưng Đôn Dục Cốc, nghi hoặc nói:
- Chỉ bởi vì một người, lại có thể làm cho Đột Quyết hãn quốc chúng ta phải thay đổi quốc sách cùng toàn bộ kế hoạch tiến quân sao?
Đôn Dục Cốc thoáng lắc đầu, cười khổ:
- Một người thường thường có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Vừa rồi ngươi cũng đã xem qua phong thư này, rõ ràng đây là một phần chiến thư được định liệu trước. Hơn nữa mấy ngày nay tung tích của Đường quân chẳng khác gì cô lang trên thảo nguyên, hành tích mơ hồ không thể nắm bắt. Việc này ta đã cùng người Hán đối chiến nhiều năm, chỉ mới được nghe lần đầu. Còn nữa, hắn buông tha người Hề, chỉ riêng khó xử người Khiết Đan, còn ô nhục khiêu khích như vậy. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được trong chuyện này thập phần kỳ quặc sao?
Trên gương mặt có chút tuấn mỹ của Tả Hiền Vương nổi lên tia cười lạnh khinh thường:
- Đơn giản chỉ là đùa giỡn một ít kế ly gián mà thôi, muốn phân hóa Hề cùng Khiết Đan. Hiện tại Đột Quyết hãn quốc chúng ta đang ở đông bắc, thật vất vả làm hai bộ tộc này thần phục. Tần Tiêu đương nhiên sẽ không chấp nhận cho chúng ta đoàn kết thành một khối...
- Nói rất đúng.
Đôn Dục Cốc tán thưởng gật đầu:
- Nhưng có đôi khi cho dù xem thấu là mưu kế, chúng ta cũng không thể tránh khỏi. Bởi vì người Hề vốn luôn khẩu phục mà tâm không phục, trong lòng tràn ngập dã tâm, hơn nữa bọn họ cùng Khiết Đan trời sinh là cừu địch, luôn thích công kích lẫn nhau. Hiện tại lại có Đường triều uy bức lợi dụ, quả thật khó thể bảo toàn bọn hắn sẽ không phản bội. Tần Tiêu xuất một chiêu thật cao minh. Tả Hiền Vương, ngươi hạ lệnh cho đệ đệ của ngươi điều Lang Kỵ sư đến đây đi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Trước mắt tình thế của Đột Quyết hãn quốc chúng ta cũng không quá lạc quan. Bên Âm Sơn có đại quân Luận Cung Nhân trú đóng tại Nặc Chân Thủy cùng ba tòa hàng thành, chúng ta đã không cách nào công bạt xuôi nam. Lũng Hữu có Trương Nhân Nguyện chẳng khác gì tường đồng vách sắt, hơn nữa Bắc Đình đô hộ phủ có đám người Quách Tử Nghi, phía tây cũng không thể tiến mạnh. Chúng ta chỉ có thể ở bên đông bắc này liên hợp các bộ mở ra cửa đột phá. Thật không ngờ trước mắt lại có thêm nhân vật khó giải quyết như Tần Tiêu... Đường triều ah, khi nào thì đã luyện ra binh lực như hổ vậy đây? Thật sự là nguy cơ lớn lao cho Đột Quyết hãn quốc chúng ta.
Tả Hiền Vương cau mày, hơi có chút bận tâm nói:
- Lão sư, có cần đem đệ đệ của ta đến đối phó Tần Tiêu sao? Lần trước hắn binh bại còn làm cho Di Niết Khả Hãn tử vong, hiện tại Mặc Xuyết Khả Hãn vô cùng bất mãn hắn. Trước mắt hắn chỉ có thể lưu lại Kim Sơn tập luyện binh mã, không hề có chút thực quyền nào. Nếu cần đưa binh quyền cho hắn... Tuy rằng ta là Tả Hiền Vương phụ trách quân quốc đại sự, nhưng chỉ sợ khó thể vượt qua cửa ải của Khả Hãn!
Đôn Dục Cốc như có thâm ý nhìn Tả Hiền Vương, hờ hững nói:
- Bên phía Khả Hãn do ta đi nói. Ngươi phát xuống quân lệnh đi, cho đệ đệ của ngươi mang theo bốn vạn Lang Kỵ sư tùy thời chuẩn bị trấn áp Hề tộc phản bội. Đột Quyết hãn quốc cũng chỉ có hắn có thể tự mình dẫn dắt Lang Kỵ sư là có thể cùng Tần Tiêu đánh một trận!
Tả Hiền Vương khẽ thở dài một hơi:
- Được rồi, ta lập tức phát lệnh cho đệ đệ của ta thống lĩnh binh tiến đến. Nhưng mấy năm nay lòng nghi kỵ của Khả Hãn đã rất nặng, nhất là đối với hai huynh đệ chúng ta. Hiện tại lại có ý muốn đưa trả binh quyền cho Khuyết Đặc Lặc, thật không biết hắn có cho phép hay không. Hết thảy phải dựa vào lão sư chủ trì đại cục.
Đôi mắt Đôn Dục Cốc híp lại, vuốt râu mỉm cười:
- Ổn định một chút, Mặc Cúc Liên. Hai huynh đệ các ngươi sẽ có một ngày thỏa chí lớn. Mặc Xuyết Khả Hãn... đã không còn là Mặc Xuyết Khả Hãn năm xưa.
Sư đồ hai người đang chuẩn bị quay vào trong lều, phía sau truyền đến tiếng hét: