Lý Trọng Tuấn gặp lại thân nhân trong lòng tràn ngập vui mừng, không tâm tư tranh cãi với Tần Tiêu, chỉ gật gật đầu: truyện được lấy từ website tung hoanh
- Không sai, đích thật tên hay!
Đại Đầu nghe những người lớn nói chuyện, thình lình chen vào một câu:
- Cậu, cháu nghe tứ nương nói qua trước kia mẹ cháu là công chúa, vậy cậu là gì đây?
Tuy nói lời của trẻ con không cần cố kỵ, nhưng một câu nói ra thật sự làm Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ xấu hổ.
Không ngờ Lý Trọng Tuấn lại không chút nào để ý, rất thành tâm giải thích:
- Đại Đầu, trước kia mẹ cháu không chỉ là công chúa, hiện tại cũng là công chúa thôi! Cậu sao, trước kia là vương gia, hiện tại cũng là vương gia, biết không?
- Nga da! Cậu của ta là vương gia!
Đại Đầu vô cùng vui vẻ kêu lên, lập tức buồn bực nhìn Tần Tiêu:
- A cha, vậy vì sao trước kia cha là đại tướng quân, nhưng hiện tại đã không còn là đại tướng quân đây?
Tần Tiêu bị hỏi khó, buồn bực xụ mặt ôm lấy Đại Đầu:
- Mấy vấn đề này đến hỏi mẹ con đi. Mẹ con là bách khoa toàn thư, cho dù có mười vạn câu hỏi vì sao mẹ con cũng đáp được!
Lý Tiên Huệ cười khanh khách, kéo Đại Đầu đến bên cạnh, nhẹ giọng dỗ dành:
- Đại Đầu ngoan, lát nữa mẹ sẽ nói cho con biết được không?
Kim Lương Phượng thật đúng lúc xuất hiện, nắm tay Đại Đầu nói với Lý Tiên Huệ:
- Phu nhân, bần đạo mời phu nhân cùng công tử, tiểu thư vào sương phòng nghỉ ngơi một lát đi?
Lý Tiên Huệ gật gật đầu, mỉm cười nhìn Lý Trọng Tuấn cùng Tần Tiêu nói:
- Tam ca, lão công, hai người trò chuyện trước, muội vào trong dỗ hai đứa nhỏ.
Hai nam nhân cùng cười gật đầu, Lý Tiên Huệ nắm tay con rời đi, vào trong sương phòng.
Lý Trọng Tuấn chợt lau khóe mắt, thập phần tự giễu nói:
- Xem ra ta thật sự chưa già đã yếu. Chỉ mới ba mươi tuổi lại chẳng khác gì một lão nhân gia, không những không còn chút tính tình trước kia, còn thích khóc như vậy.
Tần Tiêu ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Di, không phải nhiều năm trước ngươi đã đầy năm mươi rồi sao?
Lý Trọng Tuấn căm giận quát:
- Cút! Năm đó lão tử quen biết ngươi ở Thiên Khách Vạn chỉ mới hai mươi lăm tuổi!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Đây mới là hảo huynh đệ mà ta quen biết thôi!
Lý Trọng Tuấn đánh một quyền vào ngực hắn, tức giận mắng:
- Xú tiểu tử, lại có thể trêu cợt lão tử, biết hai chữ “lễ nghi” viết như thế nào sao? Ta là anh vợ của ngươi!
Tần Tiêu cười ha ha, cùng Lý Trọng Tuấn đi ra ngoài đạo quan.
Đưa mắt nhìn ra xa, là một mảnh rừng cam quýt xanh biết điểm màu da cam, nhìn xa hơn một chút là dòng Tương Giang sóng nước cuồn cuộn, gió thu thổi qua, sảng khoái vui vẻ.
Tâm tình Lý Trọng Tuấn chợt nhẹ nhàng chưa từng có.
Tần Tiêu hái xuống hai quả quýt, ném cho hắn một trái, hai người lột vỏ liền ăn, khen ngợi không ngớt.
Kỳ thật sau trận chính biến mấy năm trước, Tần Tiêu vẫn rất muốn gặp lại Lý Trọng Tuấn. Không vì điều gì khác, mặc kệ hắn thế nào, ở trong tình cảnh gì, Lý Trọng Tuấn vĩnh viễn là một trong những hảo huynh đệ của Tần Tiêu khi mới đi tới Đại Đường.
Năm đó tổ hợp ba người, hiện giờ một người làm hoàng đế, đã thoát ly, chỉ còn lại hắn cùng Lý Trọng Tuấn.
Hồi ức lại những năm tháng trước kia, giống như hết thảy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, trong lòng hai người luôn cảm thán không thôi, nhưng bọn họ đều phi thường ăn ý không nhắc nhở chuyện này.
Chuyện đã trôi qua, nhắc tới cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa. Kỳ thật lúc trước Tần Tiêu từng xúc động muốn chạy tới gặp mặt Lý Trọng Tuấn, hung hăng đánh hắn một trận, chất vấn hắn vì sao phải tạo chính biến, còn giống như đà điểu sa mạc không nhìn đầu đuôi, thất bại trong gang tấc, suýt nữa chôn vùi cả Đại Đường.
Nhưng tới bây giờ, hết thảy những chuyện này đều không còn trọng yếu, bởi vì đại sự đã thành ngã ngũ.
Bây giờ nhìn lại, Tần Tiêu không khỏi ngộ đạo, nguyên lai đây có lẽ là chuyện tất nhiên của lịch sử, ông trời đã sớm an bài tốt bố cục. Bất kể là ai, không thể nhảy thoát khỏi cục diện, bất kể là ai, đều là một quân cờ bé nhỏ trong thế cục này. Kết cục vốn không thể thay đổi, quá trình như thế nào đều không còn trọng yếu.
May mắn hai huynh đệ còn ngày gặp lại, Đại Đầu còn có thể gọi hắn là cậu.
Như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Nghĩ thông suốt chuyện này, trên mặt Tần Tiêu không khỏi hiện lên nụ cười thoải mái. Nhìn xem Lý Trọng Tuấn, cũng vẫn bình tĩnh cùng thong dong, giống như cho tới bây giờ hắn chưa từng trải qua những chuyện bi phẫn cùng thống khổ ngày trước.
Hai người không khỏi nhìn nhau cười, lòng hiểu mà không nói. Những chủ đề nặng nề này, không cần tiếp tục nhắc tới. Hữu tình cùng ăn ý giữa nam nhân, có đôi khi chính là đơn giản như thế.
Một nụ cười kết thúc chuyện cũ, buông trôi theo biển cả, tự ta mãi tiêu dao.
Nguyên bản nhân sinh cũng chỉ nên cười mà thôi.
Lý Trọng Tuấn đưa mắt nhìn ra phương xa, si ngốc nói:
- Tần huynh đệ, ta không biết có phải mấy năm nay tu Phật ngộ đạo. Hiện tại ta xem như nhìn thấu, công danh lợi lộc thật sự chỉ như mây bay, không có gì là vĩnh hằng. Con người khi còn sống chung quy sẽ có ngày chấm dứt, hết thảy trần về trần bụi về đất. Thay vì tranh đoạt một đời, để làm gì đây? Thế gian chỉ có tình nghĩa là vĩnh hằng.
- Chỉ có tình nghĩa vĩnh hằng...
Tần Tiêu thì thào niệm một câu, không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nói:
- Ta thật cao hứng.
Lý Trọng Tuấn quay đầu lại, kéo theo nụ cười tang thương:
- Cao hứng cái gì?
- Bởi vì huynh đệ tốt của ta hiện tại quả thật rất tốt.
Tần Tiêu mỉm cười, mắt nhìn phía trước:
- Điều này chẳng lẽ không phải là một chuyện thật đáng giá cao hứng sao?
Tần Tiêu đang nói lời tận đáy lòng. Nguyên bản trong tim của hắn vẫn còn có chút lo lắng tâm lý gánh nặng của Lý Trọng Tuấn quá lớn, tuy rằng được đón về Lạc Dương, nhưng thân phận thay đổi quá mức chênh lệch sẽ làm ngày tháng của hắn biến thành khó khăn nặng nề. Hơn nữa tính tình hắn vốn thô bạo mà nóng nảy, hiện tại xem ra Lý Trọng Tuấn của ngày hôm nay đã không còn như ngày xưa. Hắn đã trở nên rộng rãi sáng suốt, đạm bạc những gì theo đuổi ngày trước, đã trở thành người thực thành cùng kiên định.
Nguyên lai người thật sự có thể thay đổi!
Lý Trọng Tuấn cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, đem quả quýt ném vào trong miệng, trêu chọc:
- Mấy năm trước ngươi sống tốt hơn ta, nhưng không bao lâu ngươi sẽ hâm mộ ngược lại cuộc sống của ta!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Chỉ giáo cho.
- Nhìn bên kia đi.
Lý Trọng Tuấn vung tay chỉ vào một địa phương trên đảo, nơi đó có hơn chục người đang bận rộn khuân vác đá, nói:
- Khi Đan Thư Thiết Khoán được lập thành, hạnh phúc của ngươi lại buông trôi, sẽ tiếp tục bận rộn. Mà ta sao, quay về Lạc Dương, thậm chí còn có thể vào ở trong Trường An Thập Vương Trạch, mỗi ngày tiêu diêu khoái hoạt. Ngươi nói thử xem, đây có phải là chuyện đáng giá cho ngươi đi hâm mộ hay không?
- Ngươi đây gọi là “khoe khoang”.
Tần Tiêu tức giận trả lời một câu, nhưng miệng lại mỉm cười.
Hắn thật sự cao hứng vì Lý Trọng Tuấn. Bởi vì hắn biết trong lịch sử Lý Trọng Tuấn đã chết trong trận chính biến kia. Hiện giờ vẫn còn có thể cùng hắn đứng một chỗ xưng huynh gọi đệ, cho dù là cãi nhau cũng thật làm lòng người ấm áp.