- Cuối cùng nàng không quan tâm tới ta. Chúng ta tạm biệt nàng, bởi vì nàng nói: "Nhìn thấy Tiên nhi đứa nhỏ này thì trong lòng của ta áy náy thật nhiều, nàng cũng khóc lên nhắm và nước mắt như mưa." Cô cô, cho dù là thánh hậu đến cuối cùng cũng còn bị bức thê lương như thế, biến thành phàm nhân. Các ngươi tự vấn lòng thoáng một chút, trong lòng của ngươi không có cảm xúc sao, không có chỗ mềm sao?
Khóe miệng Thái Bình công chúa run rẩy, thần sắc trở nên kích động và thê thảm. Chậm rãi đi tới trước vô tự bia, vỗ về vô tự bia, lẩm bẩm nói:
- Mẫu thân... Vì cái gì, vì cái gì ngươi tới cuối cùng cũng biến thành bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ chúng ta truy cầu là sai rồi sao?
Tần Tiêu thở dài một tiếng:
- Tỉnh lại đi! Không cần biết xuất phát từ tâm tính như thế nào, trên thực tế hành vi của ngươi đã trở ngại cả vương triều. Ngươi tham tài tốt liễm, dùng người không khách quan, dung túng phật đạo, bán quan bán tước, tranh giành lộng quyền thế. Ngươi vì lợi ích của mình không để ý tiền đồ quốc gia, tổn hại tới lợi ích của vô số người. Cho nên mặc kệ ngươi có làm công chúa hay làm hoàng đế, kết cục cuối cùng chính là bại vong mà thôi!
Bờ môi Thái Bình công chúa run rẩy phẫn hận nhìn qua Tần Tiêu, miệng mở rộng nói không ra lời.
- Cô cô!
Lý Tiên Huệ đi tới lay tay của Thái Bình công chúa:
- Ngươi xem, Lam Điền muội muội còn nhỏ như vậy, ngươi cũng nên cân nhắc cho người nhà của mình, cũng đừng có cố chấp, lão công mang ngươi đi gặp hoàng đế, giao ra tất cả mọi thứ của bản thân, đổi thành làm người bình thường đi. Kỳ thật sinh hoạt của nữ tử bình thường cũng rất đặc sắc.
Thái Bình công chúa duỗi tay ra, chậm rãi sờ gương mặt của Lý Tiên Huệ, giống như ghen ghét giống như ưu thương, buồn bả lắc đầu:
- Không có khả năng!
Tần Tiêu thở dài một tiếng, chậm rãi xoay người chỗ khác. Kỳ thật trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng. Muốn mạng sống của Thái Bình công chúa là không có khả năng. Nhưng mà hắn muốn thử một lần.
Thái Bình công chúa không phải Vi hậu yêu nghiệt kia. Nàng đã từng là thiếu nữ nhiệt tình, tình yêu của nàng với Tiết Thiệu làm người ta cảm động, trong dòng nước lũ chính trị kiên trì giữ gìn chính thống Lý gia. Mặc kệ nàng hiện tại không chịu nổi thế nào, trước kia cũng có công với triều đình, có công với thiên hạ.
Huống chi xuất phát từ tâm tư, Tần Tiêu không mong nhìn nàng chết đi. Bất kể là bởi vì Võ Tắc Thiên hay là Lý Tiên Huệ, còn vì tình cảm phức tạp trong lòng của mình.
Đúng lúc này trên đường xuất hiện một đội binh mã. Kỵ binh chỉnh tề, ước chừng có một hai ngàn người, đang chậm rãi đi qua hướng này.
Tần Tiêu nhìn qua đại tướng đầu lĩnh, chính là tả uy vệ đại tướng quân Thường Nguyên Giai.
Thái Bình công chúa cũng nhìn qua hướng này, ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời:
- Ta biết ngay các ngươi đang lừa ta! Xem đi. Họ đã tới rồi! Tần Tiêu, ngươi chớ ngu, nên đi theo ta đi! Hiện đổi chủ ý còn kịp!
Tần Tiêu đưa lưng về phía Thái Bình công chúa, phiền muộn thở dài một tiếng:
- Tiên nhi. Ngươi tới đây... Cô cô, ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?
Lý Tiên Huệ thương tâm, tuyệt vọng lắc đầu. Gương mặt đầy nước mắt chảy xuống.
Thái Bình công chúa liều lĩnh kéo tay Lam Điền quận chúa chạy tới trước, bọn người Hình Trường Phong muốn vây quanh nhưng Tần Tiêu khoát tay chặn lại, những người này tránh ra nhường đường.
Thái Bình công chúa nhìn qua đội binh mã tới như cọng cỏ cứu mạng. Kéo theo Lam Điền quận chúa thất tha thất thiểu.
Đại đội trưởng kỵ binh ổn như bàn thạch chạy tới gần.
Bọn người Tần Tiêu đứng yên trước vô tự bia, lạnh lùng mà yên tĩnh nhìn qua Thái Bình công chúa ở trước mặt, lộ ra nụ cười như điên, lớn tiếng kêu lên:
- Thường Nguyên Giai, tới rất tốt...
Một ‘tốt’ chưa nói xong, Thường Nguyên Giai vung trong tay đại đao, lạnh lùng nói:
- Phụng chỉ tru sát yêu phụ mưu nghịch Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt!
- Ngươi! Lớn mật!
Thái Bình công chúa lập tức dừng lại:
- Ngươi hỗn đản này, ngươi nói cái gì?
Trên mặt Thường Nguyên Giai hiện ra nụ cười tà ác, gỡ trường cung trên lưng xuống, nói:
- Nhận lấy cái chết!
- Vèo!
Một mũi tên bắn thẳng vào ngực của Thái Bình công chúa!
- Ah!
Lam điền quận chúa lập tức hốt hoảng kêu to:
- Mẫu thân!
Thái Bình công chúa không thể tin kinh ngạc nhìn qua Thường Nguyên Giai vui vẻ, một tay bụm mũi tên trên ngực, một tay chỉ vào Thường Nguyên Giai:
- Cẩu tặc!
Thường Nguyên Giai lạnh giọng khẽ hừ:
- Người tới, đi lên lấy thủ cấp của hắn!
Đột nhiên truyền ra tiếng hét lớn:
- Dừng tay!
Thường Nguyên Giai lập tức toàn thân run lên, liếc mắt nhìn ra xa, lẩm bẩm nói:
- Đại, Đại Đô Đốc!
Vì vậy vung tay lên, ngừng lại quát lên.
Thái Bình công chúa chán nản ngã xuống đất.
Trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra nét vui vẻ biến thành tro tàn, giống như tức giận và oán hận, con mắt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Kết... Cục là...
Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt nghẹn ngào khóc lớn, vội vàng chạy tới, ngay ngắn bổ nhào bên người Thái Bình công chúa.
Ánh mắt Thái Bình công chúa ngây ngốc nhìn lên không trung, tùy ý cho máu tươi chảy xuống khóe miệng, chảy xuống cẩm bào của nàng. Lý Tiên Huệ khóc lớn che ngực đang chảy máu của Thái Bình công chúa, luống cuống tay chân toàn thân phát run.
Tần Tiêu đi đến trước mặt các nàng, đưa mắt nhìn mũi tên cắm vào ngực của Thái Bình công chúa, mắt không đánh lòng nhắm lại..
Ở giữa trái tim, một mũi tên xuyên thấu, thần tiên không cứu được!
Ba nữ tử ôm chặc Thái Bình công chúa, cõi lòng tan nát nghẹn ngào khóc lớn.
Lý Tiên Huệ khẩn trương run rẩy nắm tay Thái Bình công chúa, tuyệt vọng và điên cuồng hô to:
- Cô cô, cô cô! Ngươi tỉnh lại một ít! Ta, chúng ta mang ngươi đi tìm đại phu, lão công, ngươi tới nha! Ngươi mau tới đây!
Tần Tiêu giống như ném bỏ tâm tư của mình, cả thế giới đều trở nên âm trầm. Một cảm giác bi thương âm trầm, chăm chú quanh quẩn trong lòng.
Hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm giác toàn thân rét run.
Trên mặt Lý Tiên Huệ nước mắt tùy ý lăn dài, máu tươi trong ngực Thái Bình công chúa tràn ra ngoài, lập tức thất tha thất thiểu trong vũng máu, nhìn thấy bóng dáng tiêu điều này. Lam Điền quận chúa giống như nổi điên đong đưa cánh tay Thái Bình công chúa:
- Mẫu thân, mẫu thân! Ngươi nói chuyện nha, ngươi không nên bỏ ta!
Gương mặt Thái Bình công chúa lại trở nên bình tĩnh, ngơ ngác nhìn qua không trung, cảm thụ được tánh mạng của mình đi tới điểm cuối cùng.
Ngực đau đã dần dần nhạt đi. Giờ phút này nàng quên mất đầy đủ mọi thứ, trong đầu dần dần biến thành trống rỗng. Ánh mắt của nàng đã không còn nước mắt, trong nội tâm cũng không có yêu hận.
Chỉ còn lại chính là cô tịch cùng cô đơn.
Ánh mắt trống rỗng, biểu lộ tái nhợt. Giống như chết lặng, giống như tuyệt vọng, giống như đốn ngộ, giống như hối hận...
Mặt nàng đã từng quang vinh và tuyệt mỹ như vậy, hôm nay lại tràn ngập màu đen và cô đơn; toàn thân của nàng bây giờ vô lực, bây giờ chỉ còn lại thất thần và thê lương.