Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách. Ôm cổ Tần Tiêu hôn một cái, sau đó cười mỉm nói ra:
- Kỳ thật ta cũng không có kiến thức cao minh gì, chỉ là ngẩn lâu trong triều nên hiểu nhiều chuyện. Những năm đó Uyển Nhi cả ngày làm bạn bên người thánh hậu, nhìn thấy triều thần thay đổi, thay thế như cá diếc sang sông. Có ít người có lẽ phong quang nhất thời, nhìn qua địa vị trong triều không ai bì nổi, không ai có thể thay thế. Nhưng mà trên thực tế thì sao?
- Thứ cho ta bất kính, ân sư Địch công của lão công lúc ấy trong triều thế là ngôi sao sáng. Thủ phụ các thần, ngay cả thánh hậu cũng không gọi thẳng tên của hắn. Mà là xưng hắn ‘ Các lão ’ hoặc là ‘ Hoài Anh ’. Nhưng mà Địch công đi về cõi tiên thì triều đình chẳng phải vẫn vận chuyển như trước sao? Ngươi chỉ là tiểu tướng quân, ngươi còn mạnh hơn Địch công năm đó sao?
- A ha ha, đúng vậy!
Áp lực trong lòng Tần Tiêu giảm đi không ít, ngây ngốc cười rộ lên, cũng khôi phục sắc mặt bình thường. Một tay không thành thật chui vào bộ ngực đầy đặn của Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cắn bờ môi, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng:
- Có phải cảm kích ta hay không? Vậy có phải nên báo đáp ta một chút?
- Tốt. Lão gia hôm nay sẽ hân hạnh sủng hạnh ngươi vậy!
Tần Tiêu quái cười rộ lên, một tay tiến vào áo lót của Thượng Quan Uyển Nhi sau đó mò nụ hoa nhỏ của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi bắt lấy tay của hắn làm nũng, ỏn ẻn nói:
- Hoại tử... Ở ngay chỗ này sao?
Tần Tiêu cảnh giác nhìn chung quanh, hắc hắc, không có ngọn nến, khá tốt! Vì vậy cười xấu xa nói:
- Không thể sao? Nơi này thật tốt!!
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức như biến thành người khác, nghiêng người ngồi xuống, áp Tần Tiêu dưới thân, nói:
- Ta mới không phải cố ý đâu, chỉ là nhất thời hiếu kỳ a. Có thể là áp lực quá lâu, muốn làm chút chuyện kích thích, về sau không được!
- Vậy thì tốt.
Tần Tiêu lúc này mới yên tâm, thở dài một hơi..
Tần Tiêu lúc này nhanh chóng cởi quần áo của Thượng Quan Uyển Nhi ra, hai người nhanh chóng điên loan đảo phượng!
Vài ngày kế tiếp sóng yên gió lặn.
Bị Tần Tiêu đánh Lý Long Cơ mặt mũi xưng vù, cơ hồ không thể rời đông cung, không dám đi ra ngoài gặp người. Cùng lúc đó, Thái Bình công chúa không hẹn mà cùng trốn vào trong phủ.
Ai cũng không biết hai người bọn họ nghĩ vì trong lòng.
Tần Tiêu vẫn mang theo binh dò xét Trường An cùng hoàng cung. Sau khi về nhà thì phiền não nên tiến vào phòng của ngươi. Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt đã triệt để ở nhà làm đạo cô, mỗi ngày đều trốn ở Thanh Tú Các thanh tu ăn chay. Về sau Lý Tiên Huệ cũng chẳng muốn đi quấy rầy nàng, tùy ý nàng đi. Tần Tiêu lấy nàng về nhà chưa từng tình thú cái gì, nhưng mà cũng bớt phiền não là không cần suy nghĩ có nên vào phòng nàng hay không.
Thẳng đến ngày hôm nay.
Tần Tiêu vừa mới về đến nhà, đang ở lầu một ăn cơm với bọn người Lý Tiên Huệ thì một đội thiên ngưu vệ mang theo thánh chỉ tới.
Tần Tiêu ngày mai vào triều sớm.
Có chuyện gì? Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nói thầm: nói như vậy, ta không phải quan viên tam tỉnh lục bộ, cũng không phải mười hai vệ quân chính quy Đại tướng quân, nếu như không phải chuyện không liên quan tới ta thì ta chẳng vào triều.
Mấy lão bà cũng thấp thỏm không yên, chớ không phải là chuyện gì xảy ra sao?
Sáng ngày thứ hai, Tần Tiêu theo như chỉ vào triều, sớm xuất hiện trong phòng nghỉ triều đình. Làm cho hắn nghi hoặc là nam bắc hai nha Đại Đô Đốc Trình Bá Hiến, Tiết Sùng Giản cùng với mười hai vệ Đại tướng quân đều đến đông đủ, chỉ cần là gần Trường An thì phải chạy vào triều. Lý Tự Nghiệp cũng mặc quan phục tam phẩm đại tướng quân đi vào, thấy Tần Tiêu thì cười lên ha hả.
Tần Tiêu cùng mấy người bọn họ tiến tới nghi hoặc hỏi nhau:
- Chư vị tướng quân, cũng biết hôm nay đột nhiên gọi chúng ta tới là có chuyện gì không?
Mọi người nhao nhao nghi hoặc lắc đầu:
- Hôm qua có thánh chỉ bảo hôm nay vào triều.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nghi hoặc: chắc có chuyện lớn, cho gọi nhiều tướng quân tới? Chẳng lẽ có đại chiến sự?
Thời cơ đã đến, tiếng chuông vang lên, đủ loại quan lại vào triều. Tây triều đình là phòng nghỉ của võ tướng, sắp xếp Tần Tiêu và những tướng quân này cùng vào.
Tần Tiêu âm thầm nhìn qua bọn người Đậu Hoài Trinh, phát hiện bọn họ chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, nhìn không thấy manh mối gì.
Hôm nay hoàng đế Lý Đán giá lâm, âm thanh thái giám cao vút, đủ loại quan lại và thái tử hạ bái, chỉ có Thái Bình công chúa hơi cong người chấp tay bái mà thôi.
Trấn Quốc Thái Bình công chúa được đặc cách không cần nưự giá, trong triều chỉ có mình nàng là như vậy. Xem ra những quan viên này mỗi ngày vào triều đã quen như vậy không, không có biểu hiện kinh ngạc. Tần Tiêu thì cảm thấy Thái Bình công chúa đứng ở nơi đó thập phần chướng mắt. Sau khi Lý Đán ngồi xuống và ban thưởng quan lại đứng lên. Duy Thái Bình công chúa ban thưởng kim tòa, ngồi vào kim loan trước điện rồng.
Lý Đán nhìn thẳng quan alij trong triều, cố ý nhìn qua Tần Tiêu một lúc và nói:
- Chư vị ái khanh, trẫm hôm nay có đại sự hạng nhất cần thương nghị với mọi người. Binh Bộ Thượng Thư Quách Nguyên Chấn.
- Có vi thần!
Quách Nguyên Chấn đứng ra nói.
Lý Đán nói ra:
- Ngươi nên nói tình huống chiến sự đông bắc cho các ái khanh nghe đi.
- Vâng, bệ hạ.
Quách Nguyên Chấn hắng giọng nói:
- Hai mươi bảy tháng ba năm nay, bắc thu man di Hề và Khiết Đan xâm lấn Đại Đường U Châu, bắt giết dân chúng làm nô lệ, khiến dân chúng phải chạy nạn khắp nơi. Tân nhiệm U Châu Đại Đô Đốc Tôn Kiệm phụng chỉ suất lĩnh tả kiêu vệ thu phục đất đai bị mất, lại truy kích quân đội Hề và Khiết Đan, quyết chiến với thủ lĩnh Hề Lý Đại Phụ ở Hình Sơn. Tả kiêu vệ chết tổn thương hơn hai vạn người, cơ hồ toàn quân bị diệt. Tôn Kiệm bị Lý Đại Phụ bắt giữ. Tả kiêu vệ Đại tướng quân Lý Giai Lạc, tướng quân Chu Dĩ Thê chạy thoát, hiện đã giam giữ trong đại lao bộ binh Trường An, đang chờ xử lý.
Quách Nguyên Chấn nói hết lời, cả sảnh đường yên tĩnh. Kỳ thật cũng không tính là tin tức mới và trọng yếu, cơ hồ là tất cả mọi người biết rõ. Nhưng mà hiện tại hoàng đế nói ra khẳng định chính là sắp có đại sự động binh. Ai lãnh binh đi đây? Đây chính là chuyện mọi người đang suy nghĩ. Tần Tiêu chưa bao giờ vào triều hôm nay đứng trong hàng võ tướng, trong lòng văn võ bá quan đang nói thầm: có lẽ chính là hắn!
Lý Đán phất tay, Quách Nguyên Chấn quay về hàng. Sau đó Lý Đán nói ra:
- Chư vị ái khanh, nghĩ tới Đại Đường ta đại quốc mênh mông, không ngờ bị Hề cùng Khiết Đan khi nhục, thật sự có thể nhẫn nại, không có thể nhẫn nhục! Hôm nay tảo triều, trẫm muốn chọn ra đại tướng tài đức dẫn binh, tiếp nhận chức U Châu Đại Đô Đốc phủ Đại Đô Đốc, dẫn binh thu phục Ngư Dương, trọng chấn quân uy Đại Đường tại phương bắc, đánh tan Hề cùng Khiết Đan, rửa sỉ nhục.