Tần Tiêu có chút bực mình: Lão tử đường đường Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc, thuộc hạ thay đổi ta lại không được hỏi tới, phiền muộn ah! Ý của hoàng đế các bộ phát xuống? Không phải là Thái Bình công chúa cùng mấy Tể Tướng tâm phúc của nàng làm sao. Nhất là Đậu Hoài Trinh kia. Trâu bò nha, Thượng thư tả phó xạ, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, nhìn ngươi muốn làm thế nào.
Lại có ba tên gia hỏa mới xuất hiện, trước tiên là ra tay với cấm vệ hoàng thành. Ngươi dù hung hăng càn quấy thế nào cũng không trở thành bắc nha đô đốc Trình Bá Hiến cùng vạn kỵ tướng Vạn Lôi phế ta a? Thân Dực Phủ thì nghĩ càng không cần nghĩ, không có ngươi chen chân vào đâu.
Đi, các ngươi tiếp tục trâu đi, bỏ qua tồn tại của ta, ta lúc này là cục trưởng Cục An Ninh đấy, ta xem các ngươi tiếp tục chơi trong vườn nhà thế nào.
Tần Tiêu trên mặt bất động thân sắc. Đem công văn ném lên bàn, nhìn Phạm Thức Đức nói ra:
- Biết rõ, không phải là đổi hai tướng quân sao, không có việc gì lớn. Nói với Thường Nguyên Giai và Lý Từ Thuyết có rảnh đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti ngồi một chút.
Trong lòng Phạm Thức Đức chấn động, cầm lại công văn, cúi đầu trở về. Tuy nhiên Tần Tiêu không tỏ vẻ bất mãn gì, nhưng mà hắn theo Tần Tiêu mấy năm này, dĩ nhiên có chút hiểu rõ tính cách của hắn. Hắn càng bất động thanh sắc. Lại càng tỏ vẻ trong lòng đã có suy nghĩ, càng có hậu chiêu. Thường Nguyên Giai cùng Lý Từ Thuyết là tướng quân mới tiếp nhậm, rất có thể muốn hạ thủ với Tần Tiêu a?
Không có việc gì thì đi dạo nha môn một chuyến, gặp chuyện phiền lòng Tần Tiêu có chút mất hứng. Thoảng qua xử lý một ít công việc quân thảo, Tần Tiêu bước ra khỏi nha môn. Cũng không quay đầu mà đi về nhà.
Ngồi trên lưng ngựa, Tần Tiêu trong lòng có chút hậm hực thầm nghĩ: Hoàng Thành Ngự Suất Ti vốn là do ta quản, không có lý do bị mất quyền lực. Thế nhưng mà Thái Bình công chúa không nên chặn ngang một cước a, tình huống cũng có chút không rõ.
Thường Nguyên Giai và Lý Từ Thuyết rất rõ ràng đều là thân tín của Thái Bình công chúa, hiện tại phân chưởng quản tả, hữu vũ lâm vệ, trực tiếp tiếp quản phòng ngự bên ngoài hoàng cung bắc môn. Bắc nha bên kia có vạn kỵ tương là thân tín của ta a.
Huyền Vũ môn, đây là địa phương có điềm xấu, thật đúng là tranh đoạt quá lợi hại!
Tần Tiêu về đến nhà, thời gian còn sớm. Thượng Quan Uyển Nhi đang đánh đàn ngâm thơ, một người buồn chết đi được. Mặc Y cùng Tử Địch vẫn đang giam trong phòng xì xào bàn tán. Tần Tiêu cảm thấy không có chuyện gì lớn, sao thương thảo lâu như vậy chứ? Tiến lên gõ gõ cửa, ‘thùng thùng’!
Qua một lúc Mặc Y mới lên mở cửa, vẻ mặt đỏ bừng, cười cổ quái.
Tần Tiêu buồn bực nhìn vào trong phòng:
- Đang làm cái gì đấy, cửa sổ cũng đóng chặt lại?
Mặc Y xấu hổ cười cười, lôi kéo Tần Tiêu vào nhà, quay người đóng cửa lại, cái chốt tốt.
Trong phòng, một hương vị quen thuộc truyền tới. Tần Tiêu biết là mê tình hương!
- Giữa ban ngày hai tỷ muội các ngươi đốt thứ này? Ngươi cho rằng là hương hun sao?
Tần Tiêu vừa mới hỏi ra một câu, Mặc Y lập tức nhào lên, kéo lại cổ Tần Tiêu sau đó hôn hắn.
Tần Tiêu cảm giác thân thể Mặc Y nóng hổi, trên mặt đỏ bừng, hết sức kích động, dục vọng tăng lên.
Tần Tiêu một tay ôm nàng và hôn trả, sau đó ngóc đầu lên thấp giọng nói:
- Không phải chứ? Ôm cây đợi thỏ sao?
- Cũng không phải là vậy sao?
Mặc Y giọng dịu dàng như có mị hoặc, thấp giọng nói:
- Ta khổ tâm dạy muội muội thật lâu, nàng đang chờ trong phòng đấy....
Tần Tiêu trừng to mắt sững sờ:
- Không phải chứ, lại 3P?
- Ba cái rắm?
Mặc Y khanh khách cười lên:
- Thật thú vị...
Dứt lời kéo tay Tần Tiêu đi vào trong phòng.
Là ánh mắt khát vọng, thần sắc khát vọng, thật sự không cho kháng cự!
Tần Tiêu cảm giác mình có chút mê muội, tùy ý nàng kéo vào phòng.
Trên mặt giường lớn Tử Địch đang co đầu trong chăn, nhẹ nhàng phát run.
Mặc Y nhẹ nhàng phụ giúp Tần Tiêu, hắn ngồi lên giường, sau đó quỳ trên giường, chậm rãi cởi quần áo của hắn. Đôi môi đỏ mọng chậm rãi hôn Tần Tiêu, hôn khắp trên người của hắn.
Tần Tiêu cảm giác trên người run lên, thân thể đều có chút xốp giòn.
Rất nhanh. Tần Tiêu thành ‘lưu manh’. Không mảnh vải che thân.
Mặc Y hơi nhắm mắt lại, đầu cúi xuống bụng dưới của Tần Tiêu sau đó ngậm tiểu quái vật kia.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, trong nội tâm kêu lên: Bà mẹ nó! Quả nhiên có chút công phu!
Đầu lưỡi của Mặc Y giống như rắn nước vậy. Dùng hết thủ đoạn làm Tần Tiêu lên mây.
Tần Tiêu hít sâu, nằm ngã xuống giường, rõ ràng nằm trên gối thịt, lúc này mới nhớ tới trên giường còn có người khác.
Tử Địch đã thò đầu ra. Trừng to mắt nhìn màn trước mặt, giống như gặp quỷ mặt đỏ bừng.
Mặc Y chơi một hồi, cười quyến rũ đứng dậy, đem quần áo trên người cởi sạch.
Thân thể hoàn mỹ!
Dục hỏa dâng lên trong lòng Tần Tiêu!
Mặc Y lại leo lên giường, đem Tử Địch kéo trong chăn ra. Bắt đầu cởi quần áo của nàng.
Tử Địch xấu hổ không chịu được, con mắt mở to nhưng lại đưa tay che mặt.
Mặc Y nhìn qua Tần Tiêu lần lượt liếc sắc, trong lòng Tần Tiêu cười thầm, nhẹ nhàng linh hoạt tiến tới bên tai Tử Địch thổi nhẹ một hơi.
- Ah nha! Ngưa ngứa!
Tử Địch kêu to lên, lập tức cười khanh khách.
Nàng đã bị hảo tỷ tỷ cởi sạch rồi, ngược lại không có thẹn thùng, chỉ có hiếu kỳ mãnh liệt.
Mặc Y kéo nàng đẩy vào người Tần Tiêu. Bộ ngực no đủ dán sát vào người Tần Tiêu.
Tần Tiêu hôn lên mặt nàng, cười nói:
- Hơi sợ sao?
Tử Địch da mặt run run, già mồm nói:
- Mới không!
Tay của Tần Tiêu đã bắt đầu vuốt ve lưng của Tử Địch. Nàng cả kinh run lên từng hồi.
Hạ thể khoái cảm khi Mặc Y đã ngồi lên trên. Trong miệng rên rỉ sảng khoái.
Mặc Y tiên hạ thủ vi cường, hắn rất hưởng thụ! Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, dùng tay niết mông của Tử Địch một cái.
- Không nghĩ tới nha, không ngờ trước vểnh sau nhô a, đúng là thâm tàng bất lộ.
- Hừ, ngươi tại sao phải nói ‘rõ ràng’ như vậy, ta xem thường người!
Con mắt Tử Địch được mưa móc trên nên mê ly, xuân ý dạt dào.
Ánh mắt của Tử Địch lộ ra khát vọng bản năng, do do dự dự run rẩy vài cái, sau đó con mắt khép lại hôn Tần Tiêu.
Nha đầu đần, lúc này cũng còn nghiến răng nghiến lợi! Tần Tiêu dùng đầu lưỡi của mình dẫn đạo, cuối cùng câu dẫn đầu lưỡi của Tử Địch sau đó quấn vào nhau.
Mặc Y dục vọng tăng vọt, lúc này lập tức điên cuồng, trắng trợn nhún nhún và rên rỉ.
Tần Tiêu cũng bận rộn. Một tay bị Mặc Y bắt lấy đặt trước ngực của nàng, tay kia còn đang vuốt ve Tử Địch.
Sắc mặt của Tử Địch càng ngày càng hồng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Chỉ chốc lát sau nàng theo bản năng cong người, bộ ngực no đủ lắc lư trước mặt Tần Tiêu. Xuân quang vô hạn!
Tần Tiêu lập tức tham lam dùng bàn tay bóp nó. Tử Địch cả kinh kêu lên, lộ ra mấy phần vui sướng.