Tần Tiêu chỉ có ôm nàng trong ngực, cảm thụ được tiếng tim nàng đập, mỗi một lần nức nở. Sợ vừa buông tay thì nàng lại biến mất ở trước mắt mình. Nếu như có thể, hắn rất muốn đem da thịt mình cho nàng, vĩnh viễn không chia lìa.
Nửa ngày sau, Tần Tiêu cảm giác trong lòng đau đớn như kim châm, âm thanh khô khốc nói:
- Tiên nhi, ta thật xin lỗi ngươi.
Thời điểm hắn nói lời này, Lý Tiên Huệ cảm tình rốt cục tuôn ra như hồng thủy. Vốn im ắng nức nở, biến thành khóc lên như hài tử vậy, nàng dùng nắm đấm nhỏ yếu nện vào ngực của Tần Tiêu:
- Vậy ngươi vì cái gì còn trở về, vì cái gì còn trở về!
Tần Tiêu bắt được cánh tay của Lý Tiên Huệ, lớn tiếng nói:
- Bởi vì ngươi là Tiên nhi ta yêu nhất! Ta đời này yêu nhất là Tiên nhi, vĩnh viễn không ai thay thế được! Nếu có một vạn lý do không cho ta trở về, nhưng chỉ cần lý do này là đủ rồi!
Lý Tiên Huệ khóc lớn lên, ôm thật chặt Tần Tiêu không chịu buông ra.
Tần Tiêu cảm giác hốc mắt của chính mình giống như có thứ gì đó tràn ra, trong nội tâm như có thứ gì đó ngăn cản, đông cứng và tàn nhẫn xé rách tim của hắn.
Hắn có trái tim rất mạnh mẽ, nhưng trước nước mắt của Tiên nhi đã bị hòa tan. Trong nội tâm ôn nhu này chỉ thuộc về một mình Tiên nhi. Nước mắt của nàng là đòn sát thủ của hắn, làm cho Tần Tiêu không công tự tan.
Lý Tiên Huệ thút thít nỉ non giống như muốn ngất đi. Tần Tiêu đau lòng vỗ lưng của nàng, ôn nhu nói:
- Đừng khóc nữa. Thân thể của ngươi càng ngày càng kém, nếu khóc nữa sẽ hại thân.
An ủi hồi lâu, Lý Tiên Huệ cuối cùng vẫn ngừng thút thít nỉ non, mềm nhũn ngã vào người Tần Tiêu.
Tần Tiêu như lúc trước ôm nàng dựa vào tường, ôm nàng vào ngực, thương tiếc vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, lau nước mắt cho nàng.
- Tiên nhi, ngươi gầy rất nhiều... Tim của ta như vỡ nát.
Lý Tiên Huệ thập phần miễn cưỡng lộ ra nụ cười, vẫn còn có chút nghẹn ngào nói ra:
- Ngươi có nhìn thấy hài tử của chúng ta không?
Tần Tiêu ôm chặt Lý Tiên Huệ, giống như sợ nàng biến mất, nói:
- Không có. Uyển nhi không theo bọn họ đi Trường An sao? Chúng ta trên đường không có gặp nhau!
Lý Tiên Huệ hắng giọng, mặc dù không có nghẹn ngào nhưng vẫn vô lực nói:
- Vậy ngươi về làm cái gì?
- Tiếp ngươi.
- Ta?
- Ân. Chuyên tới đón ngươi.
Lý Tiên Huệ lặng im một hồi, réo rắt thảm thiết cười nói:
- Là thái tử gọi ngươi tới sao?
Trong lòng Tần Tiêu chấn động, lắc đầu:
- Không phải, tự ta muốn tới. Tiên nhi, ngươi cho rằng như vậy sao? Hẳn là ngươi không tin ta sao, không tin lời ta nói? Địa vị của ngươi trong lòng ta bất luận kẻ nào cũng không thay thế được.
- Ta không phải ý đó.
Lý Tiên Huệ nói ra:
- Ta biết rõ lão công rất tốt với ta, rất thương ta, bảo vệ ta. Nhưng mà ta cũng biết hoàng đế cùng thái tử nhất định sẽ gọi ngươi tới, đón ta trở về Trường An. Cho nên ta sớm đưa một phong thơ tới Trường An, không biết chỗ của ngươi nên ta gửi tới thái tử cung. Sau đó ta còn gọi Uyển nhi cùng Tử Địch mang theo vú em và nha hoàn, cùng với Tử Đan và mấy gia đinh che chở, đến Trường An đoàn tụ với ngươi, muốn cho ngươi không phải chạy đi. Không nghĩ tới ngươi vẫn tới, hơn nữa trên đường bỏ qua bọn họ. Thật sự là người tính không bằng trời tính.
- Ta không có thu được thơ gì cả. Có lẽ ta vừa đi thơ mới tới Trường An a.
Tần Tiêu nói ra:
- Không có vấn đề gì. Dù sao ta đã tới đây rồi. Tiên nhi, ngươi...
Tần Tiêu rất muốn nói ‘vì cái gì không đi cùng?’, nhưng nghĩ tới chuyện liên quan tới Vi hậu cùng Lý Khỏa Nhi rất mẫn cảm, đành phải dừng lại.
Lý Tiên Huệ giống như hiểu hắn nói cái gì, thấy hắn nói một nửa cũng không có hỏi.
Hai người ăn ý không bàn chuyện xấu hổ và thương tâm kia.
Qua một lát, Tần Tiêu đau lòng vuốt ve bả vai thon gầy của Lý Tiên Huệ, nói ra:
- Tiên nhi. Ngươi đã gầy như vậy rồi! Ta lưu lại cùng ngươi, chiếu cố ngươi. Ta muốn nhìn thấy ngươi như trước kia, rất khỏe mạnh, rất vui vẻ.
- Không thể.
Lý Tiên Huệ lắc đầu, ngữ khí tuy rất nhạt nhưng thập phần kiên quyết nói ra:
- Ngươi có lẽ phải chạy về Trường An. Đầu to, nữu nữu cùng bọn người Uyển nhi đã tới Trường An rồi, cần có người chiếu khán. Huống chi ngươi công vụ tại thân. Sao có thể một mình ở lại Giang Nam?
- Đầu to? Nữu nữu?
Trong lòng Tần Tiêu cảm thấy ấm áp:
- Đây là nhủ danh của con trai và con gái phải không?
- Đúng nha, ha ha.
Lý Tiên Huệ khó có được cười rộ lên:
- Khải Xuyên sinh ra đã rất nặng. Đầu cũng lớn, vì vậy đã kêu đầu to; nữu nữu là Uyển nhi tự mình kêu ra, nàng nói như vậy mới cảm thấy đáng yêu.
- Đúng nha, hài tử đáng yêu! Thế nhưng mà bên người hài tử vì sao không có mẹ?
Tần Tiêu cầm chặt tay của Lý Tiên Huệ và nói:
- Tiên nhi, cùng ta đi về Trường An.
Thân thể Lý Tiên Huệ rung động. Kết quả lại chậm rãi lắc đầu.
Cho dù đã dự tính tới kết quả này, Tần Tiêu vẫn thở dài một hơi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Yên tĩnh nửa ngày, Lý Tiên Huệ nói:
- Lão công, kỳ thật Tiên nhi cũng không trách ngươi cái gì. Mẫu thân cùng muội muội cho dù không phải là lão công thì cũng có kết quả như thế, ta đây biết rõ. Lão công làm chuyện này là thân bất do kỷ. Thế nhưng mà nghĩ tới phải quay về hoàng cung, sắp đối mặt với người thân đã chết. Trong lòng của ta...
Mắt thấy Lý Tiên Huệ vừa muốn khóc lên. Tần Tiêu đã ôm vai của nàng:
- Hảo hảo, không nói cái này.
- Ta không sao.
Lý Tiên Huệ lau nước mắt:
- Đây là chuyện của mình ta, ta sẽ điều chỉnh tốt. Kỳ thật lúc trước rời khỏi Trường An ta đã nghĩ tới có lẽ sẽ có ngày hôm nay. Chẳng qua là khi thời điểm đó tới thì ta mới phát hiện thì ra trong lòng của ta cho tới bây giờ không có buông bỏ người thân.
- Nếu ngươi buông bỏ được thì ngươi không phải là Tiên nhi tốt của ta.
Tần Tiêu vỗ lưng của nàng, nói:
- Ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, tình thâm như biển. Thánh hậu đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn không có hiềm khích mà bỏ qua. Huống chỉ là phụ mẫu thân sinh và em gái. Tiên nhi. Nếu như có thời gian thì ta sẽ ở lại đây một tháng. Một tháng không được thì hai tháng. Nếu không ba năm năm cũng được. Thẳng đến khi ngươi nguyện ý quay về Trường An thì chúng ta cùng đi. Không có ngươi ở bên người ta cảm thấy không được vui sướng.
- Ngươi chớ ngu, ba năm năm, ngươi nguyện ý thì triều đình cũng không nguyện ý, hoàng đế cùng thái tử sẽ chạy tới Giang Nam bắt ngươi.
Lý Tiên Huệ lau nước mắt, miễn cưỡng làm cho mình cười lên:
- Ngươi đi đi, đi Trường An đi. Làm chuyện ngươi cần làm, không cần quan tâm tới ta. Lúc nào ta nghĩ thông suốt thì ta sẽ đi Trường An tìm ngươi.