Nhị tướng chạy đến trước đại đội, quỳ gối dưới ngựa:
- Mạt tướng Vi Bá, Cao Tung, cung nghênh Đại Đô Đốc trở về thành!
Đột nhiên trong thành Trường An truyền ra tiếng pháo nổ mạnh kinh thiên động địa!
Vi Bá cùng Cao Tung đang cảm giác có chút nghi hoặc, vì sao không có nghe Vi Ôn nói chuyện gọi bọn họ, lúc này nghe được được tiếng pháo nổ vang thì sợ hãi.
Đúng lúc này đại kỳ chữ ‘Vi’ ngã xuống đất, đại quân tách ra, bó đuốc chiếu sáng người trước mặt. Lập tức có một người chạy ra nói:
- Vô danh tiểu tốt, nhận ra Đại tướng quân Tần Tiêu không?
Nhị tướng lập tức hồn bất phụ thể kêu to lên, âm thanh kêu được một nửa, Tần Tiêu chiêu chém xuống, đầu của Vi Bá dọn nhà, Cao Tung bị chém thành hai nửa.
Thi thể hai người ngã xuống đất, điên cuồng run rẩy!
Tần Tiêu rống to như sấm:
- Giết vào Trường An, huyết tẩy Nam nha, công chiếm Hoàng cung!
Đường quân đã sớm chuẩn bị cung nỏ, lúc này buông đây cung ra, gào thét bắn lên Xuân Minh Môn.
Đại quân cuồn cuộn tiến vào trong thành Trường An.
Một ít sĩ tốt đi cùng bọn người Vi Bá trở tay không kịp, lớn tiếng gào lên sau đó chạy tới cửa thành. Binh sĩ trên tường thành đại loạn, có người quát to lên:
- Đóng cửa thành lại, đóng cửa thành lại!
Cửa tường thành to lớn, ngày bình thường là biểu tượng của uy nghiêm và thủ hộ, lúc này lập tức đóng lại!
Tần Tiêu cưỡi ngựa chạy lên đầu, sau lưng là Mặc Y cùng soái kỳ tiến theo, sớm đã giết tới bên cạnh cửa thành, mấy tiểu tốt bị chém tại chỗ.
Tần Tiêu vọt tới lối nhỏ ở cửa thành, vung vũ khí qua hai bên, mấy tên binh sĩ thủ cửa thành kêu thảm, những người khác lập tức như chim thú tán loạn.
Tiếng thét dài vang lên, Tần Tiêu vung vẩy Phượng Sí Phiêu Kim Đang trong tay, giống như thiên thần hạ phàm, tức giận rống to:
- Tần Tiêu ở đây, ai dám tử chiến với ta?
Binh sĩ Nam nha như thủy triều bị khí thế không gì địch nổi này làm hoảng sợ thất thố.
Tần Tiêu không cho bọn chúng cơ hội thở dốc, thúc ngựa thét dài, vung vẩy tuyệt thế hung khí giết vào đám người. Sóc Phương quân cũng lao nhanh, đạp lên quan đạo của thành Trường An, sau đó giết vào tòa thành đang ngủ mê này.
Sắt và máu điên cuồng bắt đầu tẩy lễ đế đô yêu khí tung hoành, giết ra một thái bình thịnh thế!
Tần Tiêu đã không có thời gian suy nghĩ, một đôi mắt đã che kín tơ máu, trong đầu chỉ có chữ giết.
Một năm trước. Tại Linh Châu đại sa mạc hắn cũng khí thế hừng hực thế này.
Trước Xuân Minh Môn xuân ý đều không có, chỉ có giết chóc tàn khốc, sát khí um tùm.
Tần Tiêu chém giết mấy tiểu tốt, nhìn qua đội quân trước mặt!
Nhìn thấy đội quân trước mặt có soái kỳ chữ ‘Vi’ thì Tần Tiêu đã tràn ngập tức giận, cũng không nói gì mà lao thẳng lên.
Thời điểm Tần Tiêu lao tới thì tên tướng quân đẫn đội đang đùa nghịch uy phong, không ngờ còn chưa vung đao chém ra, giữa ngự đã bị kim đang xuyên mấy lỗ, trong miệng phun máu tươi!
Tần Tiêu tức giận hét lớn. Một đang là một mạng, hung hăng chém qua vài quân tốt.
Lúc này đội quân trước mặt không ai dám tiến lên ngăn cản Tần Tiêu.
- Giết chính là kẻ họ Vi!
Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ "Mặc kệ nó! Họ Vi, giết một thiếu một, đều đáng chết!"
Cùng lúc đó Thông Hóa Môn Trình Bá Hiến, Vương Dịch từ Trường Hưng Môn theo Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi nhao nhao suất lĩnh đại quân giết tiến Trường An. Thành Trường An đã biến thành sát tràng! Trên đường phố đầy phủ binh các đạo, nghe hỏi đang nhắm chuẩn giết qua cửa đông. Con đường Trường An rộng lớn bị thi thể cùng tàn mã lấp đầy, trở nên chật chội không chịu nổi.
Tần Tiêu xung ngựa lên trước, Mặc Y cùng soái kỳ chăm chú đi theo. Quách Tử Nghi cũng quay về bên người, hắn đang cầm Phương Thiên Họa Kích. Bốn kỵ mang theo kỵ binh xung phá lên, không ai có thể ngăn cản, xuyên qua chợ phía đông. Đạp vào đường Chu Tước, trực tiếp đối mặt hoàng cung!
Đúng lúc này mấy vạn binh của Nam nha chạy tới, đội ngũ gặp Tần Tiêu.
Tần Tiêu lập tức hét giận dữ:
- Người nào ngăn ta phải chết! Các huynh đệ, huyết tẩy Nam nha, công đoạt hoàng cung!
Đường cái Chu Tước rộng hơn trăm thước, lập tức nổi lên sóng máu.
Con đường hoa lệ ngày xưa đã biến thành địa ngục nhân gian! Đầy đao kiếm lạnh lẽo, tiếng kêu thảm thiết, giống như dã thú khàn giọng rống to,làm cho mấy chục vạn cư dân của Trường An lạnh run, cho rằng ma quỷ nhảy ra khỏi địa ngục, đi vào nhân gian.
Tần Tiêu quay mắt nhìn qua phủ nha Nam môn không biết bao nhiêu, nhất thời lại tiến vào trạng thái điên cuồng, trước mắt chỉ có người muốn cản hắn, hắn muốn giết người! Đường quân? Bọn họ là Đường quân sao?
Trên chiến trường cũng chỉ có địch nhân!
Sát!
Yêu khí trong đế đô muốn thanh trừ cần phải có nhiều máu tươi và vong hồn tẩy lễ!
Tần Tiêu giống như con mãnh thú ngửi được hương vị của máu tươi, trở nên cuồng bạo cùng dữ tợn, làm cho hắn biến thành người hoàn toàn khác!
Cái gì Kim giáp chiến thần cái gì Trung Nguyên Lang Ma, căn căn bản chính là cổ máy giết chóc, hung thần bá đạo không thể địch nổi!
Trong Nam nha Trường An vốn không có kẻ nào là địch thủ của Tần Tiêu cả, lúc này một đám lính tôm tướng cua xúm lại quả thật là đám ô hợp, nhao nhao chết thảm dưới kim đang của Tần Tiêu.
Mặc Y cùng Quách Tử Nghi giết ở hai bên, cũng không giết nhiều như Tần Tiêu, giết người như ngóe, bọn họ tiến lên như gió!
Có thanh đao nhọn mở đường, trung quân hai vạn gót sắt nhanh chóng đem xuyên thủng Nam nha, giết ra ngàn vạn vết lở loét.
Ở phía bắc và phía nam Trình Bá Hiến cùng Lý Tự Nghiệp cũng nhanh chóng chạy tới, giết vào trong phố xá, đem đại quân Nam nha bao vây vào giữa, hình thành một sát tràng.
Sĩ khí như cầu vồng, Sóc Phương quân như lang như hổ vồ mồi!
Nam nha làm sao ngăn cản được khí thế như vậy?
Trong lúc nhất thời, Nam nha binh bại như núi đổ, tốc độ tan tác nhanh hơn Tần Tiêu đoán trước. Năm vạn đội ngũ đã có hơn vạn phơi thây đầu đường Trường An rồi, tất cả tướng lãnh họ Vi cơ hồ bỏ mình tại chỗ.
Thấy Nam nha quần long vô thủ, Tần Tiêu lập tức hét lớn:
- Vi thị mưu nghịch! Đầu hàng miễn tử!
Dù sao đều là quân nhân Đại Đường, trong đó một ít có lẽ đã từng sóng vai chiến đấu trên chiến trường. Những quân nhân Nam nha thức thời, biết rõ đại thế đã mất hơn nữa trong cung có tiếng kêu giết rung trời, hẳn là đang chính biến. Trước mắt Tần Tiêu suất lĩnh bộ đội thì Nam nha không thể thắng nổi.
Lập tức, Nam nha vứt bỏ binh khí, đại lượng binh sĩ Nam nha đều bỏ khí giới đầu hàng.
Tần Tiêu nhìn qua hoàng cung, Cung Thái Cực ở cửa Chu Tước đóng chặt, trên cổng thành binh sĩ di động, trong nội cung chiêng trống rung trời, nhất định là Lý Long Cơ đã từ Đại Minh cung Huyền Vũ môn giết vào hoàng cung.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu lập tức hạ lệnh:
- Lý Tự Nghiệp cùng Trình Bá Hiến, hợp nhất tù binh. Trung quân theo ta giết vào hoàng cung, viện trợ Sở vương!
Chiến đấu trên đường Chu Tước chấm dứt nhanh hơn tưởng tượng. Tần Tiêu tự mình dẫn đội ngũ đánh vào Chu Tước Môn, đại môn đóng chặt, trên cổng thành cung tiễn thủ mọc lên san sát như rừng, có người quát lớn: