Tần Tiêu cẩn thận xem một hồi, từ tận sâu trong nội tâm không thể không bội phục Đường lão gia tử này. Ở thời điểm không có vệ tinh, không có đông cụ đo lường, giao thông không tiên tiến thế này, có thể vẽ ra được địa đồ cỡ này đúng là không dễ chút nào! Tần Tiêu nhìn thử ba chỗ Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu bị Đột Quyết quấy nhiễu, lại phát hiện, đất Linh Châu lại là nơi đứng mũi chịu sào, Hội Châu và Nguyên Châu phía sau thì thọc sâu xuống hơn trăm dặm. Lúc trước, trận chiến mà cái tên tiểu tử Khuyết Đặc Cần kia tự mình tham gia chỉ huy và tấn công Linh Châu, đánh cho cái tên tiểu tử Sa Trá Trung Nghĩa xui xẻo kia tơi bời, cơ hồ là giết hết Linh Vũ quân.
Sau đó cơ hồ là cùng một lúc, vùng đất lớn như Nguyên Châu và Hội Châu đột nhiên lại xuất hiện hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của Đột Quyết, đánh tới quân Đường không kịp trở tay. Người Đột Quyết đánh giết suốt ba ngày ba đêm, ở phụ cận Kính Châu, Vị Châu, Phong Tường trước ngăn chặn binh mã ba phủ chạy tới cứu viện, sau đó nghênh ngang rút lui.
Tần Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Linh Châu bây giờ giống như một cái góc đỉnh, đằng sau có Hội Châu và Nguyên Châu tựa như hai điểm, ba châu liền nhau, vừa vặn lại thành một hình tam giác. Linh Châu vừa phá, người Đột Quyết liền tự sắp xếp xong xuôi cho mình một con đường lui, có thể đường hoàng mà từ Linh Châu lùi lại, cướp xong rồi chạy, đây chính là nguyên tắc trước sau như một của bọn họ. Nhưng vấn đề chính là cùng lúc bọn họ đánh hạ Linh Châu thì cũng đồng thời làm khó dễ Hội Châu và Nguyên Châu, hai chi nhân mã này làm thế nào đi vào trong biên giới Đại Đường?
- Phụ cận Linh Châu, tình hình địa lý như thế nào?
Thám báo đáp:
- Hồi bẩm đại tướng quân, Linh Châu có sáu huyện, gồm có Hồi Nhạc, Minh Sa, Linh Vũ, Hoài Nguyên, Bảo Tĩnh, Ôn Trì. Quân đóng ở Linh Vũ trước được gọi là quân Linh Vũ. Đại tướng quân lúc trước, Sa Trá Trung Nghĩa là hành quân đại tổng quản của Linh Vũ quân. Phía bắc Linh Châu là hoang mạc, phía tây có Hoàng Hà cắt ngang, phụ cận có núi Hạ Lan, phía đông là núi non trùng điệp cùng quan ải trường thành, nam hạ chính là Tần Xuyên phúc địa của Đại Đường.
Tần Tiêu gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: Núi Hạ Lan? Nếu ta là Khuyết Đặc Cần thì nhất định sẽ cho nhân mã của ta theo giữa núi Hạ Lan và Hoàng Hà mà âm thầm tiến vào, chuẩn bị đánh cướp Hội Châu và Nguyên Châu vốn phòng bị khá yếu. Vấn đề chính là, bọn họ cư nhiên cứ thế dễ dàng qua mặt, lừa được Sa Trá Trung Nghĩa, dưới mi mắt của quân Linh Vũ mà lẻn qua? Quái lạ! Hơn nữa, tên Khuyết Đặc Cần đúng là quá mức cuồng vọng. Hắn dựa vào cái gì mà có thể nắm chắc như vậy, có thể ngay tại thời điểm cướp bóc Hội Châu và Nguyên Châu, vẫn có thể đánh bại quân Linh Vũ, đánh hạ huyện Sa Minh và Linh Vũ, để cho đại quân sau khi cướp bóc xong có đường thối lui? Có điểm là lạ, Khuyết Đặc Cần hắn tự mình cũng có thể lùi lại trước, chỉ là đám người Đột Quyết tới cướp bóc kia có thể sẽ bị đóng cửa đánh chó, bị binh sĩ ba châu và quân Linh Vũ vây lại tại Tần Xuyên phúc địa, một phát giết hết!
Như vậy xem ra, trong chuyện này tất có chỗ nào đó khuất tất. Một số người đều sẽ đặt lực chú ý tới chuyện trận chiến ở Linh Châu quân Đường thua thê thảm như thế nào, lại quên mất nguyên nhân Đột Quyết xâm nhập phúc địa! Hành động lần này của người Đột Quyết, xem ra cũng không phải ngẫu nhiên chạy tới cướp bóc một phen như lúc trước, mà là âm mưu xâm lược quân sự đã dự mưu từ lâu. Từ tiến công tới lui binh, tất cả đều làm chặt chẽ, một giọt nước cũng không lọt. Thật không thể ngờ, người Đột Quyết vốn thiện chiến, giỏi đánh du kịch, dùng võ lực thuần túy để phân cao thấp, bây giờ cũng có thể bày ra hành động quân sự tinh diệu như vậy!
Tần Tiêu nhìn kỹ địa hình vùng đại sa mạc phía bắc của đất Linh Châu. Một khi đại quân đi ra nhất định không có chỗ nào để che dấu hay lẫn trốn, toàn bộ đều bạo lộ trước mắt quân Linh Vũ; phía đông núi non trùng điệp cùng trường thành, kỵ binh Đột Quyết không thể nào vượt qua được; phía nam chính là Đại Đường —— chỉ có phía tây, là núi Hạ Lan!
Núi Hạ Lan, từ xưa tới nay chính là yếu địa quân sự, Sa Trá Trung Nghĩa không có lý do gì mà không rõ đạo lý này. Quân Linh Vũ khẳng định cũng có bố trí phòng vệ ở trong này. Chính là nếu như người Đột Quyết muốn bí mật đột phá phòng tuyến thì cũng chỉ có thể theo núi Hạ Lan đi vòng qua mà vào.
Trong chuyện này, rốt cuộc là có giấu huyền cơ gì đây?
Tần Tiêu càng nghĩ thì nỗi băn khoăn trong lòng lại càng lớn, thúc ngựa đi ra khỏi quân trận. Đi vào trung quân của Hữu uy vệ tìm Trương Nhân Nguyện.
Trương Nhân Nguyện cũng là người hơn năm mươi tuổi rồi, tinh thần vẫn tốt mười phần như cũ. Thể trạng cũng rất cường tráng, nhìn thấy Tần Tiêu phi ngựa tới thì cũng giục ngựa ra khỏi trung quân nghênh hắn tới:
- Tần lão đệ, có chuyện gì vậy?
- Đại soái, Tần Tiêu tựa hồ nghĩ tới mấy chuyện rất lạ.
Trương Nhân Nguyện là hành quân đại tổng quản của Sóc Phương, cũng chính là đại nguyên soái, cho nên Tần Tiêu gọi hắn là ‘đại soái’, mà bản thân hắn tại điểm tướng đài cũng bị Lý Hiển bổ nhiệm làm ‘Phó tổng quản’, tốt xấu gì cũng là ‘phó soái’.
- A, Tần lão đệ phát hiện ra cái gì?
Trương Nhân Nguyện ngạc nhiên nói:
- Chuyện này có liên quan tới tam châu sao?
Tần Tiêu nói mấy điểm đáng nghi mà mình nghĩ ra cho Trương Nhân Nguyện nghe. Trương Nhân Nguyện cau mày suy nghĩ một hồi mới nói:
- Người Đột Quyết từ xưa đã quen đánh du kích, tuyến biên phòng của Đại Đường ta thì lại dài như vậy, có thể lọt qua cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ. Nhưng đất Linh Châu này có thể nói là quân trấn trọng yếu của Đại Đường, phòng thủ thập phần nghiêm mật. Tần lão đệ nói như vậy thật đúng là có chút khả nghi. Vậy ngươi nói thử một chút xem, có tình toán gì hay chưa?
Tần Tiêu nói:
- Ta cảm thấy, núi Hạ Lan này rất khả nghi. Ta tuy rằng còn chưa tới núi Hạ Lan bao giờ, nhưng cũng đã sớm nghe nói, trong núi Hạ Lan có rất nhiều sơn quyết, hơn nữa phía đông, chính là phía gần Linh Châu, tất cả đều là vách đá dựng đứng, phía tây thế núi dần dần thoải dần dung nhập cao nguyên. Nói cách khác, chúng ta phải phái quân bố phòng ở núi Hạ Lan, chỉ có vây quanh phía tây, sau đó đóng quân trong sơn quyết.
Lúc đại chiến cũng vừa lúc trời đông giá rét, người Đột Quyết cũng nhân thời điểm hành quân bất lợi này lẻn vào trong núi Hạ Lan... cho nên ta nghĩ, trú quân trong núi Hạ Lan, nhất định là có vấn đề!
- Ừ, có đạo lý!
Trương Nhân Nguyện gật đầu nói:
- Ta nói Tần lão đệ, bản lĩnh suy luận phá án của ngươi ta coi như được thấy tận mắt rồi, không nghĩ tới bây giờ hành quân đánh giặc, ngươi cũng có thể phát hiện mấy đầu mối quan trọng như vậy, quả nhiên là phúc của quân ta mà. Nói đi, ngươi định làm như thế nào?