Tần Tiêu không khỏi nghe được cười : lộn xộn cái gì nha, ở bên trong Bạch Xà Truyện có như vậy sao? Rõ ràng cho thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói bừa bịa đặt ah!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy dụa:
- Đừng mà, thật nhiều người tại đấy, thiếp xấu hổ lắm.
Tần Tiêu một tay ôm lấy nàng, xấu xa nói:
- Lão bà đại nhân, sợ cái gì mà! Ra đây, kỳ lưng cho ta cùng nhau tắm giặt rửa. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, còn không có tắm uyên ương đâu.
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa!
Lý Tiên Huệ e lệ giậm chân lôi kéo Tần Tiêu về phía nhà tắm:
- Thiếp sợ chàng rồi, tắm rửa thì tắm rửa.
Tần Tiêu cởi sạch sẽ xong liền nhảy thẳng vào trong thùng nước ấm đầy tràn, nhịn không được mà kêu lên:
-Đúng là sảng khoái mà.
Nước ấm chảy ra từ trong miệng của tiên hạc bằng đá xối thẳng lên đầu, lên mặt, vừa ấm áp vừa sảng khoái, cơ thể mệt mỏi tới mức rã rời cùng với thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng.
Lý Tiên Huệ cởi bỏ giày, để lộ ra đôi chân châu tròn ngọc sáng trắng nõn nã của nàng, đi tới bên cạnh hồ tắm giúp Tần Tiêu nhặt quần áo vất lung tung lên, nhịn không được mà thấp giọng ồ lên:
-Lão công, đây là thứ gì vậy? Khối kim phiến lớn quá!
Tần Tiêu ngâm mình trong hồ nước, nhắm mắt lại hưởng thụ dòng nước ấm xối thẳng xuống đầu mà nói:
-Là Võ Hoàng ban thưởng cho đấy, là lễ vật mừng tân hôn của chúng ta.
Lý Tiên Huệ bước tới vài bước ngồi xuống cạnh vai Tần Tiêu, đôi chân trần nhẹ nhàng nghịch nước:
-Hoàng đế…. nàng đã biết rõ chuyện của ta, chẳng những không trách cứ ngươi mà ngược lại còn ban thưởng cho ngươi nữa, thật đúng là kỳ quái!
Tần Tiêu duỗi một tay ra vuốt ve bàn chân ngọc của Lý Tiên Huệ, nói một cách thản nhiên:
-Hôm nay nháo hết một tràng chính biến xong, Võ Hoàng giữ ta lại, nói rất nhiều thứ. Trong đó cũng có chuyện liên quan tới ngươi. Nàng nói…. Kể từ sau khi nàng hạ chỉ xử tử các ngươi xong đều vẫn vô cùng hối hận. biết rõ ngươi vẫn còn sống rất tốt thì nàng rất vui vẻ. hơn nữa, nàng kỳ thật đã sớm biết ngươi vẫn ở bên cạnh ta rồi, một mực ẩn nhẫn không nói ra không phải là đã tỏ vẻ không tiếp tục truy cứu chuyện của chúng ta nữa đấy sao?
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng vuoote ve cái kim giản, suy nghĩ tới nhập thần:
-Kỳ thật, lúc trước khi xảy ra chuyện đó, Võ Hoàng đều rất mực thương yêu ta. Hơn nữa, mặc dù mọi người đều sợ nàng, nhưng ta lại không sợ, thường cùng nói đùa giỡn nói cười, nàng cũng như một người bà hiền lành một mực thương yêu ta. Chi là không ngờ tới. chỉ chọc giận nàng một chút. Hậu quả lại chính là…. Ai, không nói nữa. kỳ thật ta lại cảm thấy Võ Hoàng thật sự rất đáng thương. Người đã bảy tám mươi tuổi rồi, nhưng bên cạnh lại không có nổi một tri kỷ. như ta bây giờ đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sống trong nội cung cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Tần Tiêu thấy Lý Tiên Huệ lại nghĩ tới chuyện đau lòng lúc xưa liền nghịch ngợm đưa tay gãi lòng bàn chân của nàng, Lý Tiên Huệ liền bật cười khúc khích, lấy chân hất nước về phía Tần Tiêu, Tần Tiêu thuận thế ngồi bật dậy. một tay ôm lấy nàng, hai người nhất tề rơi tõm xuống nước.
-Ai nha, ngươi làm gì vậy! Ta còn chưa cởi y phục cơ mà, ướt hết cả rồi!
Lý Tiên Huệ oán trách nhéo lỗ tai Tần Tiêu:
-Như vậy quá thô lỗ, báo hại ta sợ tới mức kêu to!
Bên trong màn hơi nước mờ mịt, Tần Tiêu nhìn thấy đôi má trắng ngần những vẫn ửng hồng cùng với đôi mắt to lúng liếng của Lý Tiên Huệ. Nhịn không được mà thầm cảm thấy một trận vui mừng, xộc tới hôn lên một nàng một cái. Lý Tiên Huệ giơ tay cản môi hắn lại, quay đầu qua chỗ khác:
-Đừng có đùa dai nữa, mau tắm rửa cho xong đi rồi đi ngủ sớm!
Tần Tiêu ôm Lý Tiên Huệ ngồi xuống, nước vừa vặn dâng tới bả vai của hai người, toàn thân Lý Tiên Huệ đã ướt sủng, phía sau áo tơ mỏng, da thịt mềm mại trắng nõn loáng thoáng ẩn hiện.
Lý Tiên Huệ phát hiện Tần Tiêu có chút không thành thật, trên mặt thoáng cái đã đỏ bừng:
-Ngươi muốn làm cái gì vậy? Hoang đường. Không được đâu! Chỗ này là phòng tắm mà!
Tần Tiêu một tay ôm Lý Tiên Huệ, tay kia nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của nàng một cách nhanh chóng, chỉ chừa lại một chiếc áo yếm màu hồng phấn che trước ngực, sau đó cười gian mấy tiếng, đưa tay dò vào trong chiếc yếm.
Lý Tiên Huệ xấu hổ nhăn nhó:
-Mau dừng tay lại đi! Mấy chuyện thế này sao có thể làm ở chỗ này được chứ… vạn nhất để người khác nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?
-Vậy thì khóa cửa lại thôi, không sao hết.
Tay Tần Tiêu trượt một cái, cái yếm che ngực đã bị ném qua một bên, hắn cười xấu xa nói:
-Uyên ương ngịch nước nha, thú vị lắm đấy!
Lý Tiên Huệ xấu hổ vô cùng, trên mặt đã đỏ bừng bừng, một phát ôm chặt lấy Tần Tiêu, dán sát lên người hắn, không cho hắn nhìn thấy cơ thể mình, chôn đầu trên vai của hắn nói:
-Vậy mà ngươi cũng nghĩ được! Ngươi cũng đã mệt muốn chết rồi, vẫn là nghỉ ngơi đàng hoàng đi, hơn nữa, ở đây không có cái kia!...
-Cái gì cơ?
Tần Tiêu biết rõ còn cố hỏi, miệng cười khúc khích.
-Thì chính là cái đó đó!
Lý Tiên Huệ xấu hổ khẽ nói:
-Chính là thứ mà không mang vào thì sẽ có thai đấy! Chúng ta bây giờ không tiện để có con, vẫn còn chưa công khai hôn sự mà…
-A, ngươi nói là ruột dê ấy à, thứ ấy dùng không thoải mái chút nào!
Tần Tiêu cười xấu xa,
-Vậy cũng được, tranh thủ tắm cho nhanh rồi đi về phòng thôi!
Lý Tiên Huệ giãy ra khỏi vòng tay của hắn, đi ra sau lưng hắn, nhéo lên lưng hắn một cái:
-Không đứng đắn chút nào! Ta đấm bóp cho ngươi nha, lần trước ngươi dạy ta một lần, xem thử tay nghề của ta bây giờ thế nào.
Tần Tiêu ngoan ngoãn xoay người lại, để Lý Tiên Huệ nhéo mấy cái trên vai, khẽ rên mấy tiếng:
-Thoải mái quá…. Không tệ, tay nghề cao hơn nhiều rồi.
Lý Tiên Huệ lập tức vui vẻ ra mặt, càng thêm ra sức xoa bóp. Từ Tiểu Nguyệt thả lỏng toàn thân một lúc, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại, cư nhiên cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lý Tiên Huệ nghiêng đầu nhìn Tần Tiêu một cái, đau lòng đỡ hắn ôm vào trong ngực, thấp giọng ấp úng nói:
-Lão cộng…. người đã vất vả nhiều rồi….
Tần Tiêu phảng phất như đang nói mớ vậy:
-Không có gì hết, chính là nghĩ tới chuyện sinh vài đứa con là cảm thấy sợ rồi. nhất là nghĩ tới quá trình tạo ra ấy.
-Lại nữa rồi!
Lý Tiên Huệ vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn một cái:
-Được rồi, tắm nhanh lên rồi về ngủ một giấc đi. Ta không thể điên cùng với ngươi được, trong nhà vẫn còn khách nhân đây này.
Lúc Tần Tiêu tỉnh giấc, trợn mắt nhìn kỹ thì cư nhiên trời đã tối mịch rồi, trên cái bàn ở giữa phòng có đốt một ngọn đèn, không khỏi thở dài một hơi:
-Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, lại cứ thế mà ngủ quên mất, đúng là đáng tiếc! ngay cả quá trình vận động sản xuất con cái cũng không hưởng thụ được.
Nhảy xuống giường, ngáp một cái thật dài rồi duỗi thắt lưng cho bớt mỏi, khí lực toàn thân thập phần dồi dào, tinh lực dư thừa!
Tần Tiêu mặc quần áo chỉnh tề, đi ra đại đường, cư nhiên chẳng có bóng một người nào, không khỏi buồn bực nói: