- Ý của ngươi là Mặc Hạ sẽ không đưa con gái tới, giày vò như vậy chỉ là thuật che mắt, vì cái gọi là tỏ vẻ ‘ thành ý ’?
Tần Tiêu nhíu mày, cười cười:
- Vô cùng có khả năng.
Lý Trọng Tuấn chậm rãi gật gật đầu:
- Chiếu theo lời ngươi nói đúng là rất có đạo lý. Xem ra ta thật bị váng đầu chút ít. Dùng tính tình của Mặc Hạ kia thì sao có thể chủ động đưa con gái tới Đại Chu làm con tin chứ? Nếu hắn không xâm lược. Khơi mào một ít chiến sự thì trên thảo nguyên mênh mông kia căn bản đủ làm hắn lạnh răng rồi, lại nói mua đồ còn không sảng khoái bằng đoạt đồ nha.
Tần Tiêu thấy Lý Trọng Tuấn lại bắt đầu lải nhải, trong nội tâm lại cười lên.
Lý Trọng Tuấn một mình lải nhải một hồi thấy Tần Tiêu không có đáp lời, mới tỉnh ngộ lại. Thản nhiên cười nói:
- Nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nói không chừng lão tiểu tử kia đầu óc choáng váng. Thực thật sự đem con gái gả tới thì sao? Đến lúc đó, Tần huynh đệ. Chuyện này ngươi phải giúp ta giải quyết. Dù nói thế nào ta hiện tại cũng là anh vợ của ngươi nha.
Tần Tiêu nghe hắn nói chuyện không chút che lắp thì vội vàng dựng thẳng ngón tay, nói nhỏ:
- Nhỏ giọng một chút đi! Nơi này chính là đông cung!
Lý Trọng Tuấn tới trước mặt Tần Tiêu, vỗ vai hắn, nói:
- Ngươi đúng là, tiểu tử! Vụng trộm đem em gái của ta xử lý xong rồi còn không có thư từ qua lại! Nếu không phải ta đi tới chỗ của ngươi nhìn thấy Tiên Nhi đổi búi tóc phu nhân, ta còn không biết đấy! Nha đầu kia ta đã sớm nói qua rồi, Tiên Nhi rất kiêu ngạo! Nhưng mà hôn sự ngươi xử lý thế nào?
Tần Tiêu cười hắc hắc, nói:
- Thật xấu hổ, một tháng trước chúng ta đã xử lý hôn sự trong yên lặng rồi. Ngươi cũng biết, hoàng đế cùng thái tử đều có ý muốn ta lấy một em gái khác của ngươi. Thái Bình quận chúa Lý Khỏa Nhi, lúc ấy ta đã cự tuyệt! Hôn sự này ta không dám làm đường hoàng. Hôn sự xử lý sau đi! Tối nay ngươi đi tới phủ của ta uống vài ly rượu mừng nhé!
Lý Trọng Tuấn buông tay ra ngồi lại, căm giận chỉ vào Tần Tiêu. Thấp giọng mắng:
- Xú tiểu tử, có chút bổn sự! Ngươi mới quen Tiên Nhi bao nhiêu ngày? Nhưng mà ngươi quyết định đúng đấy, ngươi không cưới tiểu tiện nhân Lý Khỏa Nhi kia là đúng! Tiểu tiện nhân này tuy là cùng mẹ sinh ra với Tiên Nhi, bề ngoài có bảy phần giống nhau, nhưng mà tính tình cách biệt một trời một vực. Điêu ngoa tùy hứng không nói đạo lý. Đừng nhìn nàng hiện tại mới mười lăm mười sáu tuổi, nếu không phải có Vũ Hoàng uy hiếp, nàng đã làm ông trời rồi! Trong thiên hạ trừ Vũ Hoàng thì nàng không sợ người nào! Thái tử cùng Thái Tử Phi sủng ái nàng không cần phải nói!
Tần Tiêu nói thầm trong lòng: xem ra Lý Trọng Tuấn cùng Lý Khỏa Nhi không hợp nhãn! Lịch sử Đại Đường cũng ghi rõ hai cực phẩm ác phụ. Lý Khỏa Nhi cùng mẹ ruột của nàng đã đem Đại Đường giày vò vài năm!
Tần Tiêu nói ra:
- Điện hạ, nếu đã là thân sinh thì tuổi cua nàng còn nhỏ, ngươi nên nhịn một chút đi. Không nhìn thấy thì không tức giận. Lại nói mấy ngày nay ngươi rất tốt lành nha! Ha ha!
Nói chuyện không bao lâu với Lý Trọng Tuấn thì nội cung phái người tới giục, muốn bọn người Tần Tiêu tiến cung, đến Túc Vũ đình kiến giá. Đúng lúc Lý Trọng Tuấn cũng ở nơi đây, thái giám truyền chỉ cũng đỡ phải chạy một đoạn nữa, đem lệnh của hoàng đế bảo hắn vào cùng.
Mọi người sửa sang y phục một hồi đồng loạt tiến cung, đến Túc Vũ đình.
Võ Tắc Thiên thì ngồi trên long ỷ cao, hai bên có tùy tùng đứng cạnh, một bên là sứ thần Đột Quyết, đừng một bên là Trương Giản Chi, Diêu Sùng cùng Võ Tam Tư mấy quan to, các loại rượu ngon món ngon cũng được bày ra.
Tần Tiêu, Lý Trọng Tuấn, Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân bốn người tiến lên lạy hoàng đế, sau đó được ban ngồi.
Tần Tiêu đưa mắt đánh giá sứ thần Đột Quyết râu quai nón, mái tóc kết thành từng búi dài tới cổ, trời rất nóng cũng mang mũ da. Trong đó có một gia hỏa cường tráng cao lớn, cơ bắp toàn thân như nổ tung, râu tóc màu đen, vẻ mặt vẻ hung hãn.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: hai nước nghị sự còn gọi Tả Vệ Suất phó suất nho nhỏ như ta tới làm gì?
Thời điểm đang nghi hoặc Võ Tắc Thiên mở miệng, nói:
- Di Lực Tham Hãn, vị tướng quân vừa mới tới kia chính là võ trạng nguyên Tần Tiêu đầu tiên của Đại Chu mà ngươi muốn gặp; bên cạnh hắn theo thứ tự là bảng nhãn và thám hoa Lý Tự Nghiệp, Điền Trân.
Trong sứ thần Đột Quyết có một người đàn ông hơn bốn mươi cao lớn đứng lên, đi vào trung ương yến hội, xoay người hành lễ, ngữ điệu đông cứng nói ra:
- Đa tạ hoàng đế bệ hạ! Đàn ông Đột Quyết chúng ta sùng bái nhất là dũng sĩ, thấy võ trạng nguyên của Đại Chu vương triều đúng là tam sinh hữu hạnh!
Tần Tiêu ngồi ở trên ghế nhìn thấy Di Lực Tham Hãn cùng đám Đột Quyết nhìn qua hắn, chắp chắp tay mỉm cười đáp lễ.
Di Lực Tham Hãn dò xét Tần Tiêu một hồi, tiếp tục nói:
- Lần này đi cùng thần còn có Đột Quyết đệ nhất dũng sĩ Lực Hạ Đạt. Thần, thỉnh bệ hạ cho phép Lực Hạ Đạt cùng võ trang nguyên Tần tướng quân của Đại Chu luận võ một hồi.
Di Lực Tham Hãn nói với âm tiết đông cứng, một người đàn ông Đột Quyết trên ghế quỳ rạp xuống, nói:
- Lực Hạ Đạt thỉnh hoàng đế bệ hạ cho phép! Nguyện vọng cả đời của Lực Hạ Đạt là tìm dũng sĩ đánh bại ta! Lực Hạ Đạt hy vọng người này chính là võ trạng nguyên của Đại Chu!
Trên mặt Võ Tắc Thiên tối tăm phiến muộn và tức giận: Lực Hạ Đạt này cực kỳ vô lễ thô lỗ, thật sự là người thiếu văn minh, không hiểu lễ nghi!
Di Lực Tham Hãn cảm giác có chút khác thường thì nói:
- Bệ hạ thứ tội! Lực Hạ Đạt là kẻ mãng phu, không hiểu được lễ nghi của Đại Chu vương triều...
- Quý sứ không cần đa lễ, người không biết vô tội. Tần Tiêu!
Tần Tiêu đi ra, chắp tay vái chào:
- Có thần!
Võ Tắc Thiên mỉm cười gật gật đầu, nhìn qua bộ dáng của Tần Tiêu thì rất hài lòng, nói ra:
- Di Lực Tham Hãn cùng Lực Hạ Đạt đưa ra thỉnh cầu luận võ, ngươi nguyện ý tiếp khiêu chiến hay không?
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên nói:
- Tướng sĩ Đại Chu chúng ta chưa bao giờ sợ khiêu chiến. Thần nguyện ý tiếp nhận!
- Tốt
Võ Tắc Thiên mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Tần Tiêu, trẫm chuẩn y cho ngươi và Lực Hạ Đạt chiến một trận. Nhưng phải nhớ là người ta là khách ở xa, nên điểm tới là ngừng, không nên làm thất lễ.
Di Lực Tham Hãn cùng Lực Hạ Đạt ở bên cạnh đáp ứng một tiếng, thật sự có chút khó chịu, Lực Hạ Đạt càng không nhịn được, lại quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, Lực Hạ Đạt không muốn Tần tướng quân nhượng chiêu. Nguyện ý chiến một trận với Tần tướng quân, sinh tử tất cả do thiên mệnh!