- Những binh lính này, tố chất tốt xấu lẫn lộn, có ít người còn phải học kỹ năng bơi lội cơ bản. Nhưng mà chỉ cần người nào chịu khổ huấn luyện thì rất có tiền đồ. Kỳ thật những kỹ năng huấn luyện này ngược lại không có gì. Ta chỉ sợ thời điểm huấn luyện thể năng sẽ có thêm người chịu không nổi.
Vạn Lôi nói ra:
- Đại suất, đã đi tới bước này thì huynh đệ lưu lại đều có dũng khí, chịu khổ tốt. Đại suất na bài huấn luyện thế nào thì cứ nói đi.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Từ ngày mai trở đi, mỗi sáng sớm võ trang đầy đủ chạy việt dã trên mười dặm rồi trở về ăn điểm tâm. Sau đó là huấn luyện vượt chướng ngại vật, mỗi người mười lần. Trừ những thứ này thì buổi sáng còn phải tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa và cách bắn tên cơ bnar. Buổi chiều lại ra bờ sông tập bơi lội, bơi qua con sông này năm lần. Trở lại quân trại bắt đầu tập hít đất, nâng tạ đá, nằm cử tạ tăng thể lực. Sau đó lại tiến hành huấn luyện vượt chướng ngại vật và chạy mười dặm. Kỳ thật trong đó ta còn tỉnh lược phần huấn luyện tên nỏ cùng kỹ xảo chiến đấu, mười tám món binh khí, tri thức đặc chủng. Bởi vì hiện tại mọi người còn chưa ổn định. Những tuyệt kỹ này không được tùy tiện truyền ra ngoài.
Chúng tướng nghe xong đều mở to mắt, trong nội tâm xuất hiện cảm giác ác hàn.
Điền Trân cả gan nói ra:
- Đại suất, chiếu theo phương pháp huấn luyện này ta sợ những huynh đệ kia có rất nhiều người bị loại. Hơn ba nghìn người chỉ còn lại bốn mươi người, thật đúng là đãi cát tìm vàng a.
Tần Tiêu khẽ cười cười:
- Vàng lưu trong cát là tốt nhất. Ta nói rồi, thà thiếu chứ không nhận đồ bỏ đi. Cho dù chỉ còn lại một người vượt qua tiến hành huấn luyện đặc chủng thì cũng sẽ tiếp tục. Từ ngày mai trở đi mỗi hạng nhất huấn luyện ta sẽ cùng tham gia với mọi người. Các huynh đệ nên xuất tinh thần mười phần đi, đừng bị binh sĩ bỏ lại phía sau.
Chúng tướng đứng dậy, chắp tay cùng kêu lên:
- Vâng, đại suất!
Ngày hôm sau sấm sét vang dội, trời đổ mưa to. Lũ định kỳ của sông Vị Thủy dâng trào, trời mưa to nên tầm nhìn không tốt lắm.
Tần Tiêu tự mình đầu lĩnh mặc áo giáp cầm theo đao thương dẫn theo hơn bốn mươi người bắt đầu chạy việt dã.
Đừng nhìn trời mưa mát mẻ. Nhưng trời đổ mưa càng làm giáp và quần áo trở nên nặng hơn, hơn nữa dưới chân còn lầy lội, rất khó đi qua. Một đường này còn mệt mỏi hơn vài phần. Điểm tâm qua đi nghỉ ngơi không đến nửa canh giờ lại bắt đầu huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Một ngày trôi qua rốt cục có người không chịu nổi nửa đường bỏ cuộc tìm tới Tần Tiêu lĩnh phí tăng ca mấy ngày nay.
Ba ngày kể cả bọn Điền Trân thì chỉ còn lại ba mươi người.
Bảy ngày sau vẫn là ba mươi người.
Ba mươi nam nhân làm bằng sắt.
Tần Tiêu đem những tướng sĩ còn lại tập hợp cùng một chỗ.
Một rương vàng được mang lên trước mặt, dưới ánh mặt trời vàng chiếu sáng chói mắt, làm cho hai mắt mọi người hoa lên.
Tần Tiêu nói ra:
- Các huynh đệ, đây là ba ngàn lượng vàng xem như khen thưởng thêm vào, Tần Tiêu mang tặng cho các huynh đệ. Các ngươi hoàn toàn xứng đáng là tinh anh, thiết hán tử, nam nhân tâm huyết! Từ hôm nay trở đi các huynh đệ sẽ là thành viên tham gia bộ đội đặc chủng chân chính, thứ các ngươi học là tuyệt kỹ chân chính, trở thành chiến thần bách chiến bách thắng!
Trải qua bảy ngày khổ luyện địa ngục thì ba mươi người còn lại vô cùng cường hoành, tâm thần như sắt đúc thành. Lúc này đều đứng nghiêm chỉnh, rống lớn nói:
- Thề chết theo đại suất!
Tần Tiêu cũng không biết bọn họ lúc nào đưa ra khẩu hiệu này. Nhưng mà cảm tình của nam nhân thường thường kỳ quái như thế. Những ngày này Tần Tiêu cùng huấn luyện với bọn họ, đồng cam cộng khổ, bọn họ cũng hình thành tình cảm sâu sắc.
Làm cho Tần Tiêu rất cảm động rất hưng phấn là, hiện giờ hắn nhớ tới quân doanh thế kỷ hai mươi mốt, những người trước mắt này cho hắn cảm giác giống như gặp các người bạn năm xưa.
Tần Tiêu lên tinh thần, lớn tiếng nói:
- Hảo huynh đệ!
Chúng tướng sĩ cùng kêu lên:
- Đồng sanh cộng tử!
- Hảo nam nhi!
- Bách chiến bách thắng!
Trên mặt Tần Tiêu lần đầu tiên bước vào quân doanh bộ đội đặc chủng vui vẻ nhất.
- Điền Tướng quân, Vạn tướng quân!
- Có mạt tướng!
Nhị tướng ngay ngắn đi ra khỏi hàng, thân thể như trường thương đứng trước mặt Tần Tiêu.
- Phân vàng, mỗi người một trăm lượng. Đêm nay chúng ta làm tiệc tối, uống rượu ăn thịt ngon, đều lấy ra, nên chúc mừng một phen, mọi người không say không về. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện kỹ năng bộ đội đặc chủng chân chính.
Mười ngày huấn luyện thể năng chấm dứt.
Các tướng sĩ đặc chủng doanh đều trải qua một giờ nghỉ ngơi. Hưởng thụ bữa tiệc tối hiếm hoi bao nhiêu ngày qua, tốp năm tốp ba ngồi tán loạn ở chung quanh quân doanh, hoặc là mát xa cho nhau, hoặc nói chuyện phiếm vô nghĩa, hoặc là nắm dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Tần Tiêu kêu Điền Trân và mấy tướng quân khác tới, mang rương trang bị được cất trong soái trướng ra ngoài đặt giữa quân doanh. Các binh sĩ vừa thấy ‘ vũ khí bí mật ’ của bộ đội đặc chủng rốt cục cũng hiện ra, nhao nhao hiếu kỳ vây tới, vẻ mặt hưng phấn.
Trống trận nổi lên ba mươi người lập tức tập hợp hoàn tất.
Tần Tiêu nói ra:
- Các huynh đệ, từ hôm nay trở đi sẽ tiến hành huấn luyện độc môn của bộ đội đặc chủng. Đây là một ít trang bị dành cho mọi người. Điền Trân, Vạn Lôi, Hình Trường Phong, ba đội trưởng các ngươi mang theo những thứ này phát cho các huynh đệ.
Áo ba lỗ xanh lá, quần chuyên dụng, thắt lưng da trâu, ủng da, còn có mã tấu hình thù kỳ dị, còn có túi đeo phi đao bên hông. Hấp dẫn nhất các tướng sĩ nhất chính là thiết nỏ thiết kế nhỏ gọn.
Nhìn qua trang bị bọn người Điền Trân phân phát, Tần Tiêu vừa nói:
- Từ hôm nay trở đi đây chính là trang bị đặc thù độc nhất vô nhị của đặc chủng doanh chúng ta, là biểu tượng thân phận và thực lực của các ngươi. Quân phục, quân hài, mỗi người ba bộ, mã tấu mỗi người hai thanh, phi đao mười hai miếng, thiết nỏ một cái. Những thứ này chính là tiền vốn bảo vệ tính mạng của mình cùng bằng hữu và giết địch. Ai cũng không được để mất hoặc khoe khoang trước mặt người khác, nếu không quân pháp nghiêm trị. Nghe rõ chưa?
- Rõ!
- Vậy thì tốt, hiện tại toàn bộ thay đổi trang bị mới bị!
Sau một hồi ồn ào thì ba mươi tướng sĩ, mừng rỡ thay đổi trang bị mới, sau đó ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt kiêu ngạo và vinh quang.
Tần Tiêu chậm rãi đi qua những binh sĩ mặc trang phục của thế kỷ hai mươi mốt, lúc thì hắn chỉnh quần áo và dây lưng cho mọi người, thậm chí là ngồi xổm người xuống dạy bọn họ cách buộc giày. Mã tấu thì càng ổn.
Trong nội tâm Tần Tiêu đã run sợ và nội tâm náo động. Tuy những binh sĩ này đều để tóc dài, xem ra có chút không được tự nhiên. Nhưng mà trừ những chuyện này thì cảm giác đã hoàn toàn giống các chiến hữu trong quân đội năm xưa. Những người này cao thấp không kém nhau, giày quân dụng, ăn mặc đều thập phần hợp thể, cường độ cơ bắp nở nang, làn da màu cổ đồng, thoạt nhìn dung mạo không hấp dẫn.