Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 252: Quân lệnh như sơn (2)

Trước Sau

break
Sau khi đại quân ra khỏi thành thì một đường đi tới đông bắc Vị Thủy. Đi từ lúc mặt trời vừa mọc tới giữa trưa nên sáng sớm mát mẻ biến mất, binh sĩ lúc này cũng đang khôi phục nghỉ ngơi, trên người đổ mồ hôi ẩm ướt. Những áo giáp bằng lông mịn chế thành trên người lúc này mặc trên người giống như cái lồng hấp, khổ không thể tả. Đại quân đi thì bụi tung mù mịt, mặt mũi tràn đầy khói bụi, trên mặt biến thành đen kịt.

Tần Tiêu xung trận ngựa lên trước, đi ở đằng trước, trong nội tâm nói thầm: ha ha, hiện tại bắt đầu chịu khổ rồi! Cả ngày chỉ tập ở võ đài Tả Vệ Suất nên thời điểm sáng sớm làm gì đi ra ngoài tản bộ, làm gì được nắng nóng tẩy lễ cơ chứ? Người tham gia quân ngũ còn trắng hơn đàn bà trong khuê phòng thì còn nói làm gì?

Đi gần hai canh giờ, mặt trời lên đỉnh nên áo giáp của binh sĩ như cái lồng nướng, mặt đất bốc từng cơn khói trắng, ngay cả ngựa cũng bắt đầu mệt mỏi. Binh sĩ lúc này có người bắt đầu phàn nàn rồi, nói cái gì thời tiết nóng như thế, cũng nên chọn nơi có bóng cây mà đi, hết lần này tới lần khác lại đi ở nơi trụi lủi, phơi nắng sắp chín người rồi.

Điền Trân thúc ngựa tiến lên vài bước, chắp tay nói:

- Đại suất, thời tiết nóng như vậy có phải nên nghỉ ngơi một chút không?

Tần Tiêu cười nói:

- Như thế nào? Ngay cả Điền Tướng quân cũng không chịu nổi? Bây giờ mới bắt đầu! Truyền lệnh xuống mọi người tăng tốc đi tới, ở phía trước chính là Vị Thủy, dựng hai cầu nổi cho đại quân qua sông!

Điền Trân có chút giật mình, không dám cãi cọ rách việc, xuống dưới truyền lệnh.

Cũng không lâu lắm đã có binh sĩ chịu không nổi, cỡi áo giáp đội lên trên đầu, che đậy nắng độc, lập tức có người nhao nhao mô phỏng. Tần Tiêu thúc ngựa đi qua, một roi quất xuống, quất khôi giáp trên đỉnh đầu của quân sĩ, cả giận nói:

- Lớn mật! Ai cho các ngươi cỡi khôi giáp! Mặc vào cho ta!

Tên lính này bối rối quỳ xuống, khẩn cầu:

- Đại suất, nắng độc thế này tiểu nhân phơi nắng không chịu nổi.

Tần Tiêu nhíu mày, cả giận nói:

- Nếu lúc này là chiến trường thì tùy thời có khả năng gặp địch, nếu như địch nhân lúc này đánh tới thì sẽ cho ngươi thời gian mặc khôi giáp sao? Điền Tướng quân, truyền lệnh xuốn người nào tự cởi khôi giáp phạt ba mươi quân trượng!

Lời vừa nói ra mọi người đều xôn xao. Quân sĩ cỡi áo giáp đã mặc vào, cũng không dám lỗ mãng nữa. So với ba mươi quân trượng thì chút nóng này còn tốt hơn.

Chân đạp đất vàng, tai nghe sóng dữ, đã tới Vị Thủy.

Vị Thủy là một nhánh sông chủ yếu của Hoàng Hà, từ cao nguyên hoàng thổ chảy xuống, lúc này đang là thời điểm có lũ định kỳ tràn đầy bùn cát nước sông lao nhanh, vàng óng một mảnh.

Các binh sĩ khát khô cả cổ nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm: nước này làm sao uống đây?

Không đợi quân sĩ nói cái gì, Tần Tiêu lại hạ quân lệnh xuống: trước giờ Mùi thì phải làm xong hai cây cầu gỗ, toàn quân qua bờ bên kia, nếu chậm trễ thì toàn quân bị phạt.

Chúng quân sĩ không ngừng kêu khổ, lúc này mới bắt đầu hối hận, đi lên thuyền tặc rồi. Nhưng mà bây giờ không thể lãnh đạm được, đành phải toàn bộ chạy tới cánh rừng bên cạnh chặt đốn củi, bắt đầu dựng cầu nổi, ngay cả Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân cũng không dám nghỉ ngơi, đều chạy đi đốn cây.

Tần Tiêu ngồi ở trên ngựa, nhìn qua mô đất cao Cao Lăng và sơn mạch ở xa xa, trong nội tâm âm thầm cao hứng: đây là nơi thao luyện dã chiến thật tốt! Có nước, có núi, địa hình lại phức tạp. Trước mắt là bờ sông Vị Thủy nên hắn cố ý chọn nơi này, hai bờ sông có khe rãnh như bến đò, tuy mặt sông không phải rất rộng và nước sông cũng không sâu, nhưng mà từ tốc độ nước chảy muốn dựng cầu nổi cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đúng lúc này một gã tiểu binh chạy tới trước ngựa Tần Tiêu quỳ nói:

- Khởi bẩm đại suất, có mấy huynh đệ bị cảm nắng té xỉu.

Tần Tiêu nhìn không mặt sông không rời mắt, trầm giọng nói:

- Loại chuyện này cũng tới tấu sao? Trong quân có quân y, nên xử lý thế nào thì xử lý đi. Té xỉu, cứu tỉnh, tỉnh lại nói tiếp!

Tên quân sĩ này mặt toàn tro bụi, chắp tay ứng một tiếng, xám xịt rơi đi.

Trong mũi Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng: công tử quân! Những người này nếu trải qua huấn luyện bộ đội đặc chủng của thế kỷ hai mươi mốt vài ngày còn không biết có chết một nửa hay không đây?

Trong rừng cây xa xa có tiếng chặt gỗ ầm ầm, tiếng cây đổ vang lên liên tiếp, các binh sĩ cùng kêu lên. Cũng không lâu lắm một cây gỗ lớn tròn đã đưa tới bờ sông, dùng vỏ và nhánh cây buộc lại với nhau, lại dựng cọc cố định, làm thành bè gỗ, có cây được vót nhọn rồi trồng xuống mặt sông, một ít binh sĩ cảm nắng được mang tới chỗ quân y trong rừng cây, quân y lại nấu thuốc giải nóng cho bọn họ uống, nghỉ ngơi không bao lâu cũng không dám lãnh đạm nữa, tốt xấu gì cũng nên làm chút việc nhẹ.

Hơn ba nghìn người trừ Tần Tiêu thì không ai nhàn rỗi.

Kỳ thật Tần Tiêu cũng không có lười nhác, tìm cọc gỗ ngồi xuống, mở sách ra bắt dầu thiết kế cách huấn luyện. Sau đó lại đi lên bè ghi chép kinh nghiệm kỹ càng, xem như một nhật khí quân trình.

Bên bờ Hà Bắc, một binh sĩ toàn thân đầy mồ hôi, cuối cùng một búa đánh xuống đi, cố định xong cọc gỗ thì hơn ba nghìn người cùng hoan hô lên!

Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp cùng mừng rỡ chạy tới trước mặt của Tần Tiêu, quỳ một chân trên đất, chắp tay tại chào theo tiêu chuẩn quân sĩ Đại Đường, cùng kêu lên:

- Đại suất, hai tòa cầu nổi đã làm xong, thỉnh đại suất hạ lệnh!

Tần Tiêu nhìn một qua mặt trời tính toán thời gian, thời gian hiện giờ là hai giờ buổi chiều, vừa vặn không có vượt qua quy định.

Hành quân ở bên ngoài không quá thuận tiện sử dụng thường dụng đồng hồ nước, cho nên chỉ có thể nhìn ‘ bóng mặt trời ’ mà nắm chắc thời gian.

Trong nội tâm của Tần Tiêu cũng cảm thấy vui mừng, nhiệm vụ giao đầu tiên xem như hoàn thành viên mãn. Tần Tiêu trở mình lên ngựa, lớn tiếng nói:

- Kỵ binh đi đầu, đồ quân nhu kế tiếp, lần lượt vượt qua sông. Trước giờ Mùi toàn quân phải qua bờ bắc, tiến lên.

Các binh sĩ giày vò hồi lâu nhìn qua thành quả lao động của mình ngược lại cảm thấy lên tinh thần, cùng kêu lên đáp lại, bắt dầu vượt sông Vị Thủy.

Cứ như vậy một chi đội mũ mệt mỏi đầy tiếng oán than dậy đất cũng hùng dũng vượt qua cầu gỗ mình làm, qua sông Vị Thủy, đi lên bờ bắc.

Bờ bắc phần lớn là đồi núi cao, so với bờ nam thì cao hơn.

Đại quân chỉnh đốn hoàn tất Tần Tiêu lại ra lệnh.

- Hủy cầu!

- Ah!

Lời này vừa ra mọi người xôn xao.

Tần Tiêu ra lệnh đáng tin:

- Mỗi đội phân một người ra hủy cầu, hai người đi nấu cơm, những người khác thì kiến tao doanh trại, không được sai sót!

Thời nhà Đường quân đội biên chế dùng ‘ hỏa ’ làm đơn vị nhỏ nhất, mỗi hỏa mười người, mỗi năm hỏa thành một hội và một đội trưởng. Trên cơ bản quân lệnh hạ đạt là do chủ suât tới tướng quân đưa ra, tướng quân đến Đô úy, sau đó lại xuống dưới đội trưởng. Hành động cũng phân làm như vậy.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc