- Không phải. Cùng là một đám với nhau. Nhưng lại có chút mâu thuẫn, thậm chí là trạng thái bất tương dung.
Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
- Vốn Võ Ý Tông người này tâm tư đố kỵ rất mạnh, lòng dạ lại hẹp hòi. Đều là tôn tử Võ gia nhưng Võ Tam Tư cao cư tướng vị quyền nghiêng vua và dân, mà hắn chỉ ngồi ở vị trí râu ria không đáng nói, vì vậy trong nội tâm rất không công bằng. Gần hai năm qua hắn đầu nhập vào Trương Dịch Chi, chính là muốn có địa vị ngang với Võ Tam Tư. Trước đó không lâu hắn được trao chức tướng quân, chấp chưởng bắc nha Ngự Lâm quân, đảm nhiệm Thiên Kỵ chứ không phải Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân, thân kiêm mấy chức, hiện tại ngay cả Võ Tam Tư cũng không dám xem nhẹ hắn. Vì vậy khí diễm thập phần hung hăng càn quấy. Ngươi vừa vặn đi vào sờ rủi ro của hắn, ngươi nói hắn buông tha cho ngươi sao?
- A! Thì ra là như vậy!
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ sâu xa một hồi, nói ra:
- Uyển Nhi, ngươi nói lần này Võ Ý Tông làm ra chuyện này xuất phát từ tâm lý thế nào? Ta chưa từng đắc tội qua hắn. Làm khó cũng bởi vì ta lớn lên đẹp trai đúng không? Nguyên nhân này quá vụng về rồi.
- Ngươi nha, đúng là xú mỹ.
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười rộ lên, nói:
- Nhưng mà Võ Ý Tông người này bề ngoài hèn mọn bỉ ổi, trong nội tâm thì chính là bao cỏ, làm gì có kế sách gì. Trong đầu chỉ là một đống đậu hủ, nếu như có thể linh quang như vậy cũng không trở thành phải đầu nhập vào Trương Dịch Chi mới lăn lộn tới bộ dáng bây giờ?
Trong lòng Tần Tiêu sáng ngời:
- Uyển Nhi, ý của ngươi lần này nghĩ ra độc chiêu hại ta cũng không phải ý của Võ Ý Tông? Hẳn là chủ ý của Trương Dịch Chi yêu nhân kia?
- Ngươi nhỏ giọng một chút!
Vừa nói đến ‘ Trương Dịch Chi yêu nhân kia ’, Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút la hoảng lên.
- Nói lớn tiếng như vậy, rơi vào tay lỗ tai của hắn ngươi xong đời rồi! Tuy ta không rõ có phải là chủ ý của hắn hay không, nhưng mà rất có thể Trương Dịch Chi tinh thông rắp tâm, đa mưu túc trí, Trương Xương Tông ngang ngược, vênh váo hung hăng. Hai huynh đệ này không nhìn ai vào trong mắt. Chính ngươi hồi tưởng lại đã đắc tội chúng ở chỗ nào? Nếu thật sự có thì ta khuyên ngươi nên từ quan về nhà làm ruộng đi, ôm đống tài sản chồng chất kia hảo hảo làm thổ tài chủ, có lẽ có thể an nhàn suốt quảng đời còn lại.
- Ta biết rõ hiện tại bất kể là thái tử, người Lý gia hay là Võ Tam Tư đều cúi đầu nghe theo huynh đệ Trương gia, không dám làm trái. Nhưng mà ta còn không tin một đôi yêu nhân còn có thể một tay che trời, đảo lộn càn khôn? Chắc chắn một ngày nào đó sương mù sẽ tán đi!
Thượng Quan Uyển Nhi khó thở nhảy dựng lên, kề sát người Tần Tiêu, thấp giọng mắng:
- Ngươi... Ngươi đúng là đầu gỗ mà, không khai khiếu được sao! Ta đau khổ nói cho ngươi cả buổi ngươi lại nói chuyện giật gân rồi! Ngươi phải hiểu được rõ ràng ngươi mới có mấy cân lượng? Hai năm trước con trai trưởng Lý Trọng Nhuận và con gái Lý Tiên Huệ sủng ái nhất còn có Võ Duyên Cơ, cũng bởi vì câu nói ‘ huynh đệ Trương Dịch Chi ngoài tứ chi còn gì trong nội cung? ’, đã bị Vũ Hoàng hạ lệnh loạn bổng đánh chết. Nếu không phải ta nhắc nhở ‘ hoàng tự không thể dùng trượng hình ’, ba người này sợ là thi cốt không được đầy đủ rồi. Người ta hoàng tộc tử tôn đắc tội huynh đệ Trương gia còn có kết cục này. Ngươi là nhân vật nào? Hậu nhân Tần Quỳnh, đệ tử Địch Nhân Kiệt, Võ Trạng Nguyên và chút công lao thì lớn lắm sao? Ngươi thật sự là! Tức chết ta!
Thượng Quan Uyển Nhi cơ hồ hổn hển. Thời điểm Tần Tiêu nói câu này bị tức giận không thèm nhìn qua Tần Tiêu.
Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: cái gì nha, không ngờ là Lý Tiên Huệ, không cẩn thận nhìn qua Võ Tắc Thiên cùng Trương Dịch Chi quan hệ mới bị hạ lệnh phải xử tử... Nhưng mà đối ngoại thì nói như vậy. Hình như cách nói này bởi vì chuyện này Võ gia cùng Lý gia mâu thuẫn với huynh đệ Trương gia, từ nay về sau đã không thể điều hòa. Võ Thừa Tự và ái tử Võ Đình Cơ u buồn thành tật. Không bao lâu thì ô hô a tai. Còn Thượng Quan Uyển Nhi này làm sao lại để ý tới an nguy sinh tử? Hẳn là phượng tê ngô đồng sao? Xem ra ta nhân phẩm tốt, lớn lên đẹp trai nên biến thành ngô đồng cho phượng đậu a!
Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng vịn vai nàng, thấp giọng nói:
- Tốt, ta sai còn không được sao. Ngươi đừng nóng giận. Ta cũng không nói nữa, ta sẽ không khờ tới mức làm chim đầu đàn mặc người ngắm giết. Ta chính là loại kẻ đần sao?
Thượng Quan Uyển Nhi xoay người lại. Thuận thế dựa vào ngực của Tần Tiêu trên lồng ngực, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi quả thật hiểu được khổ tâm của ta, ta cũng cảm thấy mỹ mãn. Trong nội cung quả nhiên là một ngày sống cũng không nỏi, ta...
Lời nói một nửa Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy mình mới nói hớ.
Sinh sinh dừng lại.
Tần Tiêu lại nghe rõ ràng, hỏi:
- Uyển Nhi, ngươi mới vừa nói cái gì. Vì cái gì ‘ ở trong nội cung quả nhiên một ngày cũng sông không nổi ’?
Thượng Quan Uyển Nhi đi hai bước. Cúi đầu nhìn qua nước chảy dưới tiểu đình, lắc đầu:
- Không có gì, chẳng qua là chán sinh hoạt trong nội cung rồi.
Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc, đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi:
- Không đúng. Ngươi nhất định là có chuyện gạt ta. Dùng tính tình của ngươi quả quyết sẽ không hạ quyết tâm lớn như vậy, muốn tránh sinh hoạt trong nội cung thời gian ngắn. Nhất định là có chuyện gì xảy ra dúng không?
Thượng Quan Uyển Nhi đã buồn bã tức giận nhìn qua Tần Tiêu vài lần, thấp thấp giọng mắng:
- Đầu óc của ngươi đúng là chết rồi mà, đầu gỗ. Làm gì hỏi như vậy? Ngươi hẳn là không rõ những chuyện này không nên hỏi sao?
Tần Tiêu nắm chặt lấy hai vai của Thượng Quan Uyển Nhi, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng:
- Nói cho ta biết, Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một cái, sâu kín nói ra:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi không được xúc động làm bậy.
- Nói đi.
- Uyển Nhi làm tùy tùng của hoàng đế, tuy nói nữ cung không cần phải phụ trách ẩm thực cho bệ hạ như cung nga và cuộc sống thường ngày, nhưng qua nhiều năm như vậy hoàng đế hình như đã quen được Uyển Nhi hầu hạ. Vì vậy thường xuyên ở bên người nàng bất ly thân. Thậm chí thời điểm hoàng đế và huynh đệ Trương gia Nhị giao hoan cá nước cũng không tận lực lảng tránh... Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông bởi vậy cho rằng Uyển Nhi là thủy tính dương hoa (*dâm loàn), thường xuyên nói đùa giỡn, thậm chí còn muốn động thủ động cước... Ta... Ta cũng chỉ nén giận mà thôi, cho nên chủ động xin bệ hạ muốn đi Giang Nam. Không nghĩ tới sau khi trở về hai huynh đệ bọn chúng vẫn có hành vi như trước! Ta chịu không nổi mới kiên trì chạy đi tìm hoàng đế xin phép nghỉ, xuất cung giải sầu...