- Ghi nhớ tên này, cho mọi người vào đây, ký tên làm chứng.
Lúc này Lý Trọng Tuấn vừa đi không lâu dã mang một đội nhân mã chạy vào, lớn tiếng nói:
- Nam nha nghe Ngự Sử ủy thác đem mọi người trong công đường mang đi, tất cả đều mang đến Ngự Sử đài!
Mấy ngự y trong đó sợ hãi nhìn nhau, bối rối trương nói:
- Đại nhân, chúng ta nguyện ý ký tên đồng ý làm chứng... Nhưng mà Ngự Sử đài không đi được không?
Trên tay Võ Tắc Thiên nắm Ngự Sử đài, đây là nơi tốt sao? Chỗ đó thủ đoạn tra tấn người còn lão luyện hơn cả nha môn đấy, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Cho dù là đàn ông thiết huyết đi vào phần lớn tình nguyện chết cũng không muốn bị tra tấn, hoặc là lập tức cung khai. Tuy những năm gần đây Võ Tắc Thiên cũng giết một số ác quan làm cho dân chúng phẫn nộ, Ngự Sử hung hăng càn quấy có xu thế suy tàn, nhưng mà chút ít hình cụ và hình phạt vẫn có! Thủ đoạn làm người ta sống không được chết không xong còn nhiều.
Tần Tiêu vẻ mặt sương lạnh, lẫm lẫm nói:
- Nếu không muốn đi Ngự Sử đài cũng tốt, đều tới đây ký tên đồng ý lên phần thẩm tra án, làm chứng cho bổn quan. Nhưng mà ngươi...
Tần Tiêu đem tên nha dịch thi hình kéo từ mặt đất lên, dùng sức ném cho binh sĩ nam nha:
- Không đi không được!
Kỳ thật trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng, hắn chỉ là một tiểu nha dịch, chỉ là tiểu nhân vật trong tay kẻ khác mà thôi, độc thủ chính thức sau lưng chính là Vũ Ý Tông. Sau đó chính là Bùi Tụng Hành xưa nay dùng công chính mà trứ danh Trường An!
Nhưng mà loại chuyện này cho dù nội tâm rất rõ ràng, người bên ngoài có rõ ràng cũng không có chứng cớ, cũng không làm gì người ta. Tần Tiêu đành phải nắm lấy điểm yếu trước mắt bắt nha dịch này trước rồi nói sau.
Lúc này Phùng Niên Tân đã cầm bản ghi chép đưa cho bọn nha dịch ký tên, Bùi Tụng Hành cũng không muốn làm gì, cũng ký tên vào trong đó.
Tần Tiêu tâm tình hậm hực, trầm giọng nói:
- Đi thôi Bùi đại nhân, đến Ngự Sử đài chúng ta lại nói chuyện! Người ở nơi này cũng phải đi.
- A!
Bọn nha dịch kêu lên, nói:
- Đại nhân, chúng ta đã đồng ý làm chứng thì không cần đi mà!
- Đây là vì tính mạng của các ngươi mà suy nghĩ. Không muốn mất mạng thì theo ta tới Ngự Sử đài. Bổn quan cam đoan chỉ cần các ngươi không làm xằng làm bậy, nhất định không làm khó dễ các ngươi.
Lý Trọng Tuấn cho thủ hạ mang theo bọn nha dịch này ngay ngắn đưa đi, mặc dù không có buộc chặt nhưng cũng phải giao nộp binh khí. Hiện tại bọn họ không dám nháo sự với Lý Trọng Tuấn, bởi vì có Ngự Sử thay triều đình làm việc, mà những tên vệ binh này ngày thường đều là hung thần ác sát, ngày bình thường trên chiến trường giết người như rạ, lúc này hung hãn không thôi, đem những nha dịch này sai khiến rất dễ bảo, ngay cả động cũng không dám lộn xộn. Những nha dịch này bị dây thừng trói lại, hai binh sĩ tả mang theo nên không cách nào bỏ trốn.
Bùi Tụng Hành lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lạnh mắt nhìn tất cả.
Tần Tiêu quay đầu nhìn qua Bùi Tụng Hành:
- Bùi đại nhân, nếu đã là quan viên cùng thẩm tra án thì cũng cùng ta đi tới Ngự Sử một chuyến a!
- Tốt.
Bùi Tụng Hành vẫn bộ mặt bình tĩnh, nói:
- Bổn quan cam tâm tình nguyện phụng bồi.
Tần Tiêu cười lạnh nói:
- Như vậy, xin mời, Bùi đại nhân!
Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn lôi kéo một nhóm người đi ra khỏi huyện nha được vài bước thì cũng không biết từ chỗ nào có một đoàn người chạy tới, cưỡi ngựa cao to, cầm trong tay trường thương, khoác trên vai võ trang đầy đủ, đem bọn người Tần Tiêu vây vào giữa.
Lý Trọng Tuấn giận dữ:
- Lớn mật! Binh tôm tướng cua nơi nào lại dám ngăn cản đường của bổn vương! Muốn tạo phản phải không!
- Ơ, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Vệ Vương điện hạ.
Một đám kỵ binh sau lưng truyền tới âm thanh huyên náo, Võ Ngụy Tông cưỡi ngựa đi tới.
- Không ngờ nha, thì ra là nam nha đại tướng quân, thật sự là thất kính, thất kính nha!
Lý Trọng Tuấn bĩu môi, khinh thường nói:
- Là ngươi? Không ở bắc nha mà chạy đến huyện nha Trường An làm cái gì? Bổn vương đang hiệp trợ Tần đại nhân ban sai, ngươi vô lễ ngăn cản hẳn là muốn tạo phản phải không?
- Dọa, tạo phản? Chụp mũ tốt!
Võ Ngụy Tông đề cao thanh âm, thét lên một tiếng.
- Ta thấy tạo phản trong miệng của các ngươi chính là Tần Tiêu, ngươi thật sự là ăn tim gấu gan báo, ngay cả Hoàng Gia Vệ Suất cũng dàm tùy ý ra đòn hiểm, đem người đang sống đánh chết! Ta thấy ngươi căn bản đang coi rẻ vương pháp, coi rẻ triều đình, coi rẻ hoàng đế!
Tần Tiêu bất động thanh sắc nhìn qua Lý Trọng Tuấn cùng Võ Ngụy Tông hai người đấu pháp, Võ Ngụy Tông lúc này là chụp bô ỉa lên đầu của mình, cười lạnh:
- Võ tướng quân, bổn quan phụng thánh dụ làm việc, đang trong quá trình tra án có án mạng. Ngự Sử ban sai trừ hoàng đế thì người ngoài không được cản trở. Quy củ này Võ tướng quân không hiểu sao? Hiện tại ngươi công nhiên mang binh vây ta lại chớ không phải là muốn ý đồ bất chính giết người diệt khẩu sao?
- Hừ, tốt cho miệng lưỡi xảo biện.
Võ Ngụy Tông kêu lên.
- Bị đánh chết là thuộc hạ của bổn thương. Bổn tướng chẳng lẽ không có quyền lực lên tiếng sao? Tần Tiêu, nói cho ngươi biết a, ngươi xong đời rồi! Ngươi lập tức có thể cút ra khỏi hoàng thành, đến Lĩnh Nam mà đào đá đấy, cả đời cũng mơ tưởng lại quay về triều đình.
- Chúng ta đi! Không đáng dây dưa với chó rơi xuống nước, hao tổn giá trị con người Thiên Ky Vệ Sĩ chúng ta.
Lý Trọng Tuấn nghiến răng, oán hận nói:
- Cẩu tặc, một ngày nào đó lão tử sẽ lấy cái đầu trên cổ của ngươi, ném cho chuột ăn.
- Điện hạ, không cần phải chấp nhất loại cẩu tặc này, chỉ làm mình tức giận mà thôi. Không có lợi nhất.
Tần Tiêu nhàn nhạt nói ra.
- Chúng ta nên làm chính sự đi.
Lý Trọng Tuấn gật gật đầu:
- Nói cũng phải, Chó cắn ta một cái, chẳng lẽ ta còn phải cắn ngược con chó sao? Nhưng mà làm bổn vương tức giận thì đến lúc đó chém đầu chó là được.
Tần Tiêu cười cười, giục ngựa đi lên phía trước, trong nội tâm kỳ thật còn tức giận hơn cả Lý Trọng Tuấn nhiều lắm: Võ Ngụy Tông, ngươi là quy nô hèn hạ vô sỉ đáng chết! Hôm nay oán cừu đã kết. Ta không cần biết ngươi là cháu ruột của hoàng đế, hồng nhân cái gì đó. Một ngày nào đó lão tử không tha cho ngươi đâu!
Tần Tiêu dẫn theo một nhóm người tiến vào hoàng cung, đến Ngự Sử đài không tránh khỏi bạo động nhỏ. Phàm là quan viên lớn nhỏ gặp được nhao nhao ghé mắt nhìn qua, chỉ trỏ vào thi thể nghị luận.
Tương Vương Lý Đán cũng bị giật mình. Hắn nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tần Tiêu, ngươi sao không cẩn thận thế, ngươi đánh chết người? Đây chính là Thiên Kỵ Vệ Suất, cũng không phải chuyện đùa đâu! Phiến toái lớn đấy!
Tần Tiêu nói một tiếng:
- Tương Vương yên tâm. Tần Tiêu làm việc gì sẽ tự mình gánh chịu. Người này bị đánh chết hoàn toàn có người cố ý hãm hại Tần Tiêu. Hiện tại có ghi chép thẩm tra và một đám nhân chứng.