- Tần Tiêu, tại kinh làm quan, không thể so với tại địa phương Giang Nam làm Tuần Liệp Kiểm Thị (tuần tra kiểm soát). Lợi hại trong đó, bản thân ngươi tự thể nghiệm đi, ba ngày nghỉ tới ngươi hảo hảo an trí. Ba ngày sau khi tảo triều, trẫm chính thức tuyên chỉ ban thưởng, đến lúc đó ngươi chính thức đến đông cung đi nhậm chức. Trong khoảng thời gian này, chính ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút. Tốt rồi, ngươi đi đi.
Tần Tiêu chắp tay trở ra:
- Vi thần cáo lui....
- Trẫm cũng phải hồi cung. Uyển nhi, ngươi thuận đường dẫn Tần Tiêu ra ngoài, để cho hắn thể nghiệm chức Đại tướng quân cấm suất hoàng thành, đồng thời để hắn quen tình hình trong nội cung. Sau đó, ngươi lại tới Tử Chấn Điện hầu ta.
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng lĩnh mệnh đi theo đằng sau Tần Tiêu ra khỏi Thái Dịch Đình.
Trên đường, Tần Tiêu cười hỏi:
- Ta có phần thưởng, nàng đắc ý cái gì?
- Đây còn không phải là công lao của ta sao.
Thượng Quan Uyển Nhi cười hì hì nói:
- Nói như thế nào, ngươi cũng là ‘ người của ta ’ rồi, ta đương nhiên muốn chiếu cố ngươi! Những thứ không nói khác, Tần phủ ở Kim Quang Môn ta chiếm một nửa.
- Hả?
Tần Tiêu cười nói:
- Theo nàng nói như vậy thì bản thân ta không phải giống như là ăn cơm bao sao?
- Ăn cơm bao (trai bao)?
Trong ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi toát ra hai cái dấu chấm hỏi (??):
- Có nghĩa là gì?
- Khục. . . Ý tứ chính là, ta chỉ có thể ăn, không nấu được, nấu cơm nhão lắm.
Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc khó hiểu hỏi tiếp:
- Trả lời kiểu gì thế? Được rồi, đầu tiên ta nói trước, ở trong Tần phủ cần phải tùy thời sắp xếp một gian tốt nhất cho ta. Ta một có cơ hội xuất cung, phải đi chỗ ngươi chơi, hì hì! Nằm gần chợ phía Tây, chắc chắn rất náo nhiệt.
Tần Tiêu cười nói:
- Đây không phải là xảo trá sao?
- Không phải!
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Căn bản chính là cản đường ăn cướp dưới ban ngày ban mặt.
- Được rồi!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Chúc mừng nàng, ăn cướp thành công. Hoan nghênh nàng tùy thời đến chơi, được chưa?
Hai người tiếp tục đi, bất tri bất giá đã ra khỏi Hàm Nguyên Điện đến ngự kiều trước cửa Đan Phượng. Một người cỡi ngựa đi qua bên cạnh hai người, quay đầu lại nói:
- Thượng Quan đại nhân, đây là ai mà nói chuyện hợp ý với nàng thế?
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hành lễ cúi đầu:
- Uyển Nhi bái kiến Vũ tướng quân. . . Vị này là Đông Cung Tả Vệ Suất chủ suất Đại tướng quân, Ngự Sử Trung Tùng Tần Tiêu. Uyển nhi phụng chỉ lĩnh hắn xuất cung.
Tần Tiêu thấy Thượng Quan Uyển Nhi tất cung tất kính với người hắn thì biết rõ lai lịch của hắn không nhỏ, Tần Tiêu vội vàng hành lễ:
- Bái kiến Vũ tướng quân.
- Ồ! Là Tần Tiêu sao? Rất nổi danh đó, ta đã nghe qua tên của ngươi.
Lập tức Vũ tướng quân khoan thai cầm roi ngựa nhẹ nhàng vỗ yên ngựa hoa lệ chẳng thèm ngó tới nói:
- Tả Vệ Suất Chủ Suất, chính Tứ phẩm sao? Đều là thuộc hạ của bổn tướng, đến Tả Kim bái ký, mới tới đừng có không quy củ. Bổn tướng bận rộn mọi việc, đi trước một bước.
Dứt lời, hắn lắc lắc roi ngựa, cũng không quay đầu lại.
Tần Tiêu thấy rõ Vũ tướng quân thấp bé nhẹ cân, ti hí như mắt chuột, hắn ta cưỡi tuấn mã cao lớn hùng tráng. Người mặc giáp màu sắc hoa lệ, thật đúng là có hình thức của vượn đội mũ người. Đến Kim Ngô Trượng Viện để bái ký? Không cần nghĩ, người này khẳng định là Tả Kim Ngô Đại Tương Quân chỉ huy Thiên Kỵ Bắc Nha, Vũ Lâm Vệ đại tướng quân Võ Ngụy Tông.
Thượng Quan Uyển Nhi lặng lẽ giơ tay lên chỉ về Võ Ngụy Tông phía trước nói:
- Hắn chính là Võ Ngụy Tông, chất nhi của hoàng đế bệ hạ, hiện tại là Đại tướng quân Bắc Nha hoàng gia ngự suất. Tần Tiêu, ngươi nhưng ngàn vạn đừng đắc tội hắn. Hắn là nổi danh bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, trở mặt như trở bàn tay.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Đa tạ Uyển nhi, Vũ tướng quân chính là đối thủ một mất một còn của Vệ vương Lý Trọng Tuấn sao? Ta nghe nói Vệ vương hiện tại chỉ huy nam nha binh Vệ suất, cùng Bắc Nha Đại tướng quân này chơi trò ám đấu.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng khoát tay:
- Ngươi ngàn vạn đừng làm rộn, người ta là hoàng thân quốc thích, ngươi chẳng có chỗ dựa thì đừng gây chuyện. nhỡ may có chuyện thì người gặp nạn khẳng định chỉ có thể là ngươi!
Tần Tiêu cười nói:
-Hiểu rồi, ta tiếp thu, cùng quân nói chuyện một buổi hơn đọc sách . Thượng Quan đại nhân, ty chức nên cảm kích nàng như thế nào đây?
- Không nói sao, ngươi đều là người của ta rồi, ta chiếu cố ngươi là chuyện nên làm. Ngươi bây giờ thăng quan phát tài, đừng quên lão chủ nhân như ta đây.
- Uyển nhi!
- Cái gì?
- Ta phát hiện ...
Tần Tiêu nhịn cười, ra vẻ nghiêm trang nói:
- Nàng ngoại trừ tài hoa hơn người, thi văn xưng tuyệt, nguyên lai cũng rất thành thạo a.
- ...
Thượng Quan Uyển Nhi không nói được lời nào, nàng vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Vâng, bổn đại nhân, yêu nhất chính là tán chuyện linh tinh. Ngươi còn không biết sao? Hiện tại thì phải giật nhẹ a, tám mươi triệu lạng bạc của ngươi xử lý thế nào đây? Ngươi sẽ không thật sự cầm lấy đi cứu dân tế bần chứ?
Tần Tiêu cười hắc hắc nói:
- Hoàng đế bệ hạ nói rồi, ta đi cứu dân tế bần không phải là lo bò trắng răng sao? Số tiền này, Tần Tiêu tạm thời thay trời bảo quản a!
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười trộm:
- Ngươi lại nói lung tung rồi. Kỳ thật, số tiền kia, ta đã sử dụng một ít rồi.
- Hả?
- Hì hì!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Lúc trở lại Ngạc Châu, cùng Vệ vương nói chuyện phiếm, hắn lúc ấy nói số tiền kia sớm muộn là của ngươi. Trước đó vài ngày hộ bộ trống ra tòa nhà trạch tử (nhà hoặc biệt viện), ta vốn định chính mình lấy ra dùng. Dù sao ta cũng là nữ quan trong cung, ở bên ngoài mua trạch tử sợ có người chỉ trích, vì vậy trước mặt hoàng đế bệ hạ thay ngươi làm một cái nhân tình rồi đặt chỗ trước. Sau đó hai ngày này, bổn đại nhân chút ít nhàn rỗi, chạy đến chợ phía Tây, giúp ngươi mướn chút ít nô bộc nha hoàn và đồ dùng hàng ngày. Hì hì, về phần số tiền đó đương nhiên là từ tiền của phi nghĩa đào ra, Thượng Quan đại nhân ta thanh liêm không bớt một đồng nào.
Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:
- Thì ra là thế. . . Uyển nhi, nàng về rất nhanh a, sao ta lại có cảm giác nàng giống như bà quản gia nhà ta nhỏ?
- Ngươi thật to gan, Tần Tiêu!
Thượng Quan Uyển Nhi ra vẻ tức giận mắng:
- Bổn đại nhân phụ trách cuộc sống hàng ngày của hoàng đế, hầu lão nhân gia nàng dùng mực phê tấu chương đấy, ngươi lại còn nói ta, là quản gia của ngươi? Bất quá ngươi yên tâm, những lời này bổn đại nhân trước tha thứ không báo cho hoàng đế, bất quá để báo đáp lại, tường viện ở phía tây trong Tần phủ phải giữ lại cho ta.
Tần Tiêu lắc lắc đầu:
- Thật đúng là cướp bóc. . . Hơn nữa, là cướp bóc có dự mưu, có mục đích!!!