"Anh..."
Lãnh Phong đẩy cửa vào, kinh ngạc nhìn Kiều Hạm đang đứng trước tủ quần áo, lúc này cô quay lưng về phía anh, chiếc váy voan màu tím mỏng đến mức gần như trong suốt, vòng eo thon thả, đôi mông tròn trịa, đôi chân trần đều lộ ra hết, anh không thể rời mắt.
Kiều Hạm cứng đờ hai giây mới phản ứng lại, mình không che phía sau, lúc này mới vội vàng quay người lại đối mặt với anh, hai tay nắm chặt chiếc khăn tắm trước ngực, cắn răng giải thích: "Cái này quá mỏng, em đổi cái khác..."
"..."
Lãnh Phong không nói gì, anh đóng cửa phòng ngủ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Kiều Hạm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Anh chỉ đi đến thư phòng để đặt một tài liệu, trở về đã thấy cô "Không mảnh vải che thân" xuất hiện, tối nay lại bắt anh lấy đồ ngủ, lại để lộ cánh tay, lại táo bạo như vậy... Đây là đang quyến rũ anh sao?
Bất kể có phải quyến rũ hay không, nhìn cơ thể phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ của người vợ mới cưới trước mắt, anh thừa nhận, bây giờ anh - chỉ muốn lên cô.
Lãnh Phong đã tắm trước cô, bây giờ anh mặc đồ ngủ bằng lụa, bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày khi mặc quân phục, thêm vài phần dịu dàng.
Còn một điểm khác biệt so với bình thường, đó là ánh mắt của anh ta. Đây là ánh mắt mà cô chưa từng thấy trong mắt anh ta trước đây — như thể có thứ gì đó đang sôi sục, như thể chiếc khăn che trên người cô bây giờ cũng trở nên trong suốt vậy.
Sự thay đổi trong ánh mắt của Lãnh Phong khiến Kiều Hạm hiểu rằng vừa nãy anh ta đã nhìn thấy hết những gì phía sau lưng cô!
Khi Kiều Hạm không biết phải làm sao, bị Lãnh Phong ép đến sát tường tủ quần áo thì anh ta cất giọng âm trầm đầy quyến rũ bên tai cô: "Không cần đổi, dù sao... cũng sẽ sớm cởi thôi."
Kiều Hạm toàn bộ trần trụi bị Lãnh Phong đè lên giường lớn, đôi môi nóng bỏng của anh ta đang mυ"ŧ chặt một đầu nhũ hoa màu hồng nhạt của cô, hút lấy một cách mạnh mẽ.
Chưa từng có ai nhìn thấy hay chạm vào đầu nhũ hoa này, nó rất mềm mại và nhạy cảm. Ban đầu Kiều Hạm còn có thể chịu đựng nhưng càng về sau, anh ta hút ngày càng mạnh, đầu nhũ hoa mềm mại bị hút đến mức đau đớn, Kiều Hạm kêu lên vì đau: "Ầm — a..."
Lãnh Phong buông miệng, ngước nhìn Kiều Hạm nhíu mày, cô thì thầm: "Đau..."
Khi Lãnh Phong nhìn xuống, anh ta thấy đầu nhũ hoa vừa nãy còn màu hồng nhạt của cô giờ đã bị hút thành màu hồng đậm, sưng tấy và dựng đứng như một nụ hoa non, còn dính đầy nước bọt của anh ta, khiến anh ta cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Anh ta cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ hoa còn lại, lần này Lãnh Phong nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi liếʍ nhẹ đầu nhũ hoa nhạy cảm.
Cặp ngực của cô không quá đầy đặn nhưng rất vững chãi, giống như những chiếc bánh bao sữa trắng mới ra lò, khi được vuốt ve cảm thấy tròn trịa và mềm mại, điều này khiến anh ta khá hài lòng. Hơn nữa, cặp nhũ hoa nhỏ này tạo cho anh ta cảm giác... như đang phạm tội với một cô gái vị thành niên chưa phát triển đầy đủ, điều đó khiến anh ta càng thêm phấn khích.
Những ngón tay thon dài vuốt ve và chơi đùa với cặp nhũ hoa nhỏ, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ xát vào đầu nhũ hoa đang dựng đứng, Lãnh Phong thấy Kiều Hạm không còn kêu đau nữa, mà ánh mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ, ngoan ngoãn để anh ta chơi đùa, anh ta liền hỏi: "Thích à?"