Âu Hân vừa đặt chân lên tầng thì kinh ngạc tột độ. Nền nhà xác người nằm là liệt, máu đỏ chảy đầy sàn.
Nhìn cảnh tượng này Âu Hân cũng đoán được " trận chiến " ở đây " khốc liệt như thế nào. Kể ra phải là cô thấy kinh ngạc về việc Dịch Cẩn và Tề Phi chỉ trong thời gian ngắn mà bọn chúng đã chết la liệt thì đúng là rất nguy hiểm.
Âu Hân nhìn dọc hành lang này không thấy một bóng người, tiếng súng cũng không còn. Đột nhiên cô nghe tiếng động lớn ở trên liền ngẩng đầu lên. Đúng lúc cô hạ đầu xuống thì một bóng người từ trên rơi xuống trước mắt cô. Âu Hân chạy lại gần lan can nhìn xuống thì thấy ngay bên dưới sảnh tầng 1 đến tầm chục người như vậy. Vậy là cô lại tức tốc chạy lên thêm một tầng nữa.
Vừa chạy lên đến nơi thì thấy Dịch Cẩn dùng một tay bẻ gãy cổ một tên. Âu Hân chạm vào đôi mắt đen của Dịch Cẩn còn thấy được nét cười.
Quá tàn ác! Giết người nhưng nụ cười vẫn hiện trên gương mặt. Dù bọn chúng đáng chết nhưng Âu Hân cô chính là lần đầu tiên chứng kiến một " trận chiến oanh liệt " như này nên có phần hơi không tiếp thu được. Mùi máu tanh thoảng nhẹ trong không khí khiến cô thấy bụng mình cuộn cuộn như muốn tống thứ gì ra. Âu Hân bịt nhẹ mũi rồi bỏ ra, sau đó hít vào thở a vài lần cho quen mùi này.
Dịch Cẩn quay ra thấy cô thì ánh mắt hiện lên lo lắng, sau đó lại khôi phục như cũ. Là gương mặt trầm tính, bình thản.
- Đồng tiểu thư, Vương đại thiếu soái đâu? Sao cô lại lên đây một mình?
- Tôi không sao. Kì Hạo đang giải quyết riêng với Lưu Tưởng, tôi đứng đó cũng thấy chán nên chạy nên đây. Đã tìm thấy phòng máy tính chưa?
- Tôi đưa cô đến chỗ Tề Phi. Bom đã được kích hoạt rồi, cậu ấy đang ở đó, dùng máy tính chủ để phá toàn bộ hệ thống bom nổ. Cô vào trong đấy, có ai lọt được vào thì giải quyết, giúp Tề tập trung.
- Một mình anh ở ngoài sao được. Tôi có thể giúp, đảm bảo không ai có thể vào được.
- Không được.
Thấy Dịch Cẩn gắt lên làm Âu Hân hơi giật mình.
Dịch Cẩn nhận ra mình để lộ cảm xúc, liền ậm ờ sửa lời.
- Ý... Tôi không phải vậy. Dù sao cô cũng là con gái, lại là Đại thiếu phu nhân của Vương gia, cô vẫn nên vào trong phòng. Như vậy an toàn hơn. Tôi lo được hết, hơn nữa.... hình như người của Đại thiếu soái cũng vào được trong này rồi.
Nghe tiếng chạy rầm rầm ở trên, Dịch Cẩn không nhiều lời nữa trực tiếp nắm chặt tay Âu Hân kéo vào phòng máy tính.
Tề Phi nghe tiếng mở cửa cảnh giác ngẩng lên nhìn.
- Tề, Đồng tiểu thư sẽ ở đây giúp cậu.
Dịch Cẩn nói nhanh rồi vội đóng cửa nhưng Âu Hân nhanh chóng nắm được cánh tay anh chàng kéo lên. Âu Hân cũng chẳng nhiều lời chỉ đặt khẩu Glock 17 vào tay Dịch Cẩn nói một câu.
- Cho anh.
Dịch Cẩn im lặng giây lát nhìn Âu Hân đang nở nụ cười, rồi nhìn xuống bông hoa mẫu đơn trên tay cầm súng.
Âu Hân ngồi trên chiếc ghế cạnh Tề Phi nhìn màn hình máy tính hiện lên hàng loạt các chữ và số rồi mấy đường vàng xanh đỏ nhấp nháy mà không hiểu gì.
Tề Phi lúc này lại cực nghiêm túc ngồi đi chuyển chuột và bàn phím.
Âu Hân để ý sắc mặt Tề Phi hình như không tốt liền đoán ra chắc việc phá hệ thống này có gặp vấn đề khó khăn.
Âu Hân cũng không hỏi gì mà chỉ đứng dậy đi đến cửa ghé sát tai vào cửa để nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không. Chả là nãy giờ cô không hề nghe thấy bất kì tiếng động gì kể cả tiếng súng cũng chẳng nghe thấy. Thấy lạ nên Âu Hân cứ đứng cạnh cửa đăm chiêu mãi. Cái việc cứ ngồi yên như này không phải tính cách của cô.
- Phòng này cách âm nên không nghe được gì đâu.
Tề Phi mắt vẫn nhìn màn hình máy tính, nói một câu với cô gái đang đứng không yên kia.
Âu Hân chép miệng một tiếng rồi lại ngồi xuống ghế.
- Tề thiếu gặp khó khăn gì sao?
Âu Hân cũng chẳng làm ngơ nữa mà nhẹ nhàng hỏi. Cô đưa tay ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, mắt lại chán nản nhìn màn hình máy tính.
- Gặp một chút vấn đề. Nhưng không sao, từ giờ đến lúc thời gian quả bom nơi đầu tiên nổ còn hơn nửa tiếng nữa. Tôi mà không phá được quả bom khổng lồ lần này thì chỉ có nước đào huyệt rồi xuống nằm.
Trước câu nói vui của Tề Phi Âu Hân cũng cười nhẹ. Trong lòng cũng thấy đỡ căng thẳng hơn một chút.
Một tiếng uỳnh gây sự chú ý cho Âu Hân khiến cô rời mắt đến cửa.
Sau tiếng uỳnh lớn lại là không gian yên tĩnh. Âu Hân đẩy ghế đứng dậy chạy ra mở cửa thì thấy trước cửa có hai tên nằm gục xuống. Bên cạnh là Dịch Cẩn đứng tựa vào tường thở nặng nề.
Mái tóc chải gọn gàng của Dịch Cẩn giờ đây rối tung lên, mặt đầy mồ hôi. Như có linh cảm Âu Hân di chuyển mắt nhìn khắp người Dịch Cẩn thì thấy phần áo sơ mi màu xanh ở bụng nhuốm máu. Cô hốt hoảng đỡ lấy Dịch Cẩn, tay cô run run đặt vào vết thương của Dịch Cẩn với phản xạ là để ngăn máu.
Không hiểu sao lúc này trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an khó, lo lắng khó có thể diễn tả.
- Dịch Cẩn.... Dịch Cẩn.... Dịch...
- Tôi không sao.
Dịch Cẩn sau vài lần gọi của Âu Hân mới khó khăn trả lời.