Joserp lo lắng lên tiếng nhưng nhận lại cái lắc đầu của Đồng Thái Dĩ.
- Cứ bình tĩnh. Còn bé chắc không sao đâu. Chúng ta cứ đợi thêm một chút. Bọn chúng không phải nhỏ, giờ vào đó có thể ngây nguy hiểm cho nhiều người trong đó. Tiểu Hân.... Cứ coi như đây là một thử thách thực tế dành cho nó. Cũng lớn rồi.
- Nhưng mà chú....
- Lý Nhạc Lăng?!?
Joserp định nói thêm vài lời thì lại bị ngắt lại. Mọi người đều đưa mắt nhìn ra sau thì thấy Vương Kì Hạo, đằng sau là một đoàn người mặc quân phục.
Lý Nhạc Lăng như chột dạ lùi lại vài bước.
Vương Kì Hạo đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo đi lại. Đôi mắt màu hổ phách ấy như muốn giam Lý Nhạc Lăng đứng chôn chân tại chỗ.
- Âu Hân đâu??
Giọng nói nghe rất nhẹ nhàng của Vương Kì Hạo không làm Lý Nhạc Lăng bớt sợ mà chân tay anh càng run hơn.
Cậu đã là bạn của Vương Kì Hạo từ khi còn nhỏ, phải biết rằng Vương Kì Hạo nhỏ nhẹ như vậy là đang cực kỳ tức giận.
Lý Nhạc Lăng vội đặt Tố Mai nằm xuống chạy lại ngồi xuống ôm chặt hai chân Vương Kì Hạo. Nước mắt cậu bắt đầu chảy ra.
- Hạo, mau cứu Âu Hân đi. Mình đáng ra nên khuyên kịch liệt cô ấy tới đây. Chỉ là.... huhuhu, cô ấy không nghe, cứ muốn tới đây bằng được. Cậu cũng biết mình không thể nói ra được nên đành phải đi cùng tới đây để bảo vệ. Nhưng mà hồi nãy, đang chạy thì bị thất lạc .....huhuhu
Nói tới đây thì Lý Nhạc Lăng khóc nghẹn ngào.
Trán Vương Kì Hạo nổi lên mấy tầng gân xanh vì tức giận. Anh đang định đá Lý Nhạc Lăng ra cho cậu ta một trận thì Trương Hạ hốt hoảng chạy tới.
- Đại... Đại thiếu soái.... Lưu Tưởng..... gửi cho ngài một đoạn video... Thiếu.... Thiếu phu nhân..
Trương Hạ sau khi nhận được video thì chạy mải tới đây, vừa nói vừa thở dốc.
Vương Kì Hạo giật lấy máy tính từ tay Trương Hạ mở video ra. Mọi người ở đó thấy lạ cũng lại xem.
Hình ảnh chân thực sắc nét, âm thanh rõ ràng. Từ cảnh Âu Hân bị bóp cổ, bị tát đập vào mắt Vương Kì Hạo khiến gân xanh trên trán anh càng hiện rõ. Gương mặt anh bốc chốc trở lên tràn đầy sát khí hơn bao giờ hết.
Đồng Thái Dĩ đứng ngay cạnh anh thì giận run người. Hồi nãy ông trấn an Joserp bao nhiêu thì bây giờ ông giận đến run người bấy nhiêu. Ông không nghĩ là bọn chúng lại hành động như vậy.
Con gái bảo bối của ông, dù ông có huấn luyện cô như thế nào cũng không tới mức gây ra vết thương. Ông nhìn rõ trên cổ cô năm nốt ngón tay hiện rõ, trên trán cô máu chảy xuống. Ông xót.
Joserp cũng giận tới cuộn chặt tay thành nắm đấm.
- Hiện tại đoạn video này đã được gửi trực tiếp cho chính phủ. Và đăng tải lan rộng trên kênh tin tức quốc gia. Người dân đang rất xôn xao lo lắng. Lưu Tưởng còn gửi lời tới nói sẽ phá hủy Cổ Lạc Thành thành một đống đổ nát.
Trương Hạ trước tình hình mọi người như vậy vẫn nghiêm túc báo cáo tình hình.
- Chú, chúng ta bắt buộc phải tấn công vào, nếu không Tiểu Hân sẽ gặp nguy hiểm.
Joserp cúi gập người xin nhận lệnh tấn công từ Đồng lão gia. Đồng lão gia đưa mắt nhìn sang Vương Kì Hạo vẫn đang chăm chú xem đoạn video, không trả lời.
Vương Kì Hạo sau vài phút mới dời khỏi đoạn video. Đôi mắt màu hổ phách giờ đây đã hằn vài tia máu.
- Trương Hạ, bằng mọi cách vào được Đế Hoa mà không bị phát hiện. Cho máy bay tấn công tầng thượng trung tâm trước đi.
Vương Kì Hạo sau khi ban lệnh thì quay người rời đi.
Trương Hạ cũng rời khỏi ngay sau đó đi truyền lệnh.
Lý Nhạc Lăng cũng bế Tố Mai lên rời đi.
Tại khu đất trống chỉ còn lại Joserp lòng nóng như lửa đốt đợi Đồng Thái Dĩ đồng ý. Đồng Thái Dĩ thì quay sang nhìn tòa trung tâm, đôi mắt ông bình thản như không, không đáp lại một lời nào của Joserp.
- --++++
Nói đến Âu Hân sau vài giờ ngất đi thì cũng tỉnh lại. Cô đưa mắt nhìn xung quanh thì là một gian phòng không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ nhưng trống không. Cả căn phòng sơn trắng chỉ có Âu Hân bị trói ngồi trên ghế.
Âu Hân vừa cử động một chút thì lưng đau nhức.
Không biết Lưu Tưởng lấy sức lực ở đâu mà có thể quăng cô mạnh như vậy. Chắc không phải gãy vài cái xương rồi đó chứ?
Cô lại cử động đến miệng thì cảm giác đau xót khiến cô tỉnh cả choáng.
Đau! Khắp người đều đau!
Nhất là mặt cô. Cô cảm thấy như gương mặt cô đang sưng vù lên vậy.
Giờ không phải lúc kêu đau, cô phải thoát khỏi đây trước đã.
Âu Hân nghĩ là làm, cô xoay chiếc nhẫn, lưỡi dao nhỏ sắc bén hiện ra. Cô đang định dùng cứa dây thừng đang trói chặt tay cô vào ghế thì lại nghe thấy tiếng cạch cửa. Cô vội xoay chiếc nhẫn lại như cũ rồi giả vờ nhắm mắt lại như cũ.
Lưu Tưởng cũng Dã Mạnh và một tên lính bưng một thau nước đi vào.
Thân hình cao to của Lưu Đức đứng trước mạnh cô, lạnh lẽo ra lệnh.
- Làm đi.
Ngay sau đó, một tiếng rào vang lên. Âu Hân mở trừng mắt ra nhìn.
Ôi má ơi! Nguyên một thau nước hất vào mặt cô. Nhưng nước trong thau không phải nước lọc mà là.... nước muối.
Âu Hân cạm nhận được vị mặn ở đầu lưỡi. Cả cái đau xót ngấm đến tận xương tủy khi nước muối đó ngấm vào vết thương trên miệng và trên trán cô.