Khi Âu Hân và Lý Nhạc Lăng đến đã thấy Diệp Tố Mai đứng ở cửa vẫy tay rồi.
Lý Nhạc Lăng nhìn hai cô gái chạy ôm nhau " thắm thiết " thì giật giật khoé miệng. Cậu có quyền nghi ngờ giới tính của hai cô gái này.
Lý Nhạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh rồi giục Âu Hân và Tố Mai mau vào không muộn.
Sau hai tiếng đồng hồ tay Lý Nhạc Lăng đã sắp xách không nổi đồ nữa rồi. Vậy mà hai cô gái đi trước vẫn kéo nhau vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Tố Mai chốc chốc lại quay xuống nhìn Lý Nhạc Lăng khó khăn xách đồ tỏ ra ái ngại, cô giật giật tay Âu Hân.
- Âu Hân, chúng ta cũng mua nhiều quá rồi. Cũng trưa rồi chúng ta vào quán nào đấy ăn rồi mình về.
Âu Hân quay sang nhìn cô bạn mình rồi quay xuống nhìn Lý Nhạc Lăng khổ sở xách đồ thì giấu nụ cười trong lòng.
- Vậy lên tầng nhà hàng chúng ta ăn trưa. Ăn xong mua đồ tiếp, mình vẫn chưa mua đủ.
- CÁI GÌ?!
Lý Nhạc Lăng nghe Âu Hân nói muốn đi mua tiếp mà há hốc mồm. Cái túi được ngậm trong mồm cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Âu Hân nhìn Lý Nhạc Lăng, chớp mắt ngây thơ hỏi:
- Lý thiếu tiếc tiền sao? Là anh nói muốn trả ơn tôi mà?
Âu Hân đã dùng lý do Lý Nhạc Lăng nợ cô một ân tình và giờ muốn trả mới có thể khiến Tố Mai thoải mái chọn đồ.
- Bà cô của tôi ơi, nhưng cô nhìn xem tôi còn chỗ nào xách đồ nữa không? Hôm khác chúng ta mua tiếp, giờ đi ăn.
- Không. Nếu vậy Lý thiếu cứ xách đồ xuống xe trước rồi nên ăn trưa sau, chúng tôi sẽ đợi. Xong chúng ta lại đi mua đồ tiếp. Vậy nha.
Âu Hân nói xong thì kéo Tố Mai chạy bay mất. Công nhận một điều chọc tên thiếu gia này khiến Âu Hân cười không ngậm được mồm.
Âu Hân và Tố Mai đi lên tầng cuối của trung tâm thương mại, nơi đây có rất nhiều nhà hàng với đa dạng món ăn. Nói thật là cô quen thuộc với nơi này nhưng chưa từng ăn ở đây bởi mỗi lần đến đây đều với thân phận là chân xách đồ cho hai vị tiểu thư họ Hạ và Hạ phu nhân.
Âu Hân chép miệng rồi mở cửa một nhà hàng kéo tay Tố Mai đi vào. Cô vô tình đụng vào một người thân hình cao to mặc chiếc áo khoác da.
- Xin lỗi, xin lỗi!!
Âu Hân quay lại cúi xin lỗi. Người kia nhìn lướt qua cô không nói gì đi ra ngoài.
Âu Hân nhìn xuống tay phải của mình.
Thứ mà bàn tay này của cô vừa chạm vào thắt lưng người đó lúc đụng nhau chính là....súng. Âu Hân đưa mắt nhìn ra ngoài thì không thấy người đàn ông đó đâu nữa.
Trong lòng cô đột nhiên đấy lên một linh cảm không tốt.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Tố Mai đã lôi cô ngồi xuống một cái bàn.
Cô mỉm cười đưa menu cho Tố Mai chọn, mắt vẫn hướng ra ngoài qua tấm kính trắng.
Tiếng nói của Tố Mai cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của Âu Hân. Cô mỉm cười lắc đầu.
- Không có gì! Cậu chọn được món chưa.
- Gọi xong rồi. Đợi Lý thiếu lên là vừa lúc ăn. Mà Lý thiếu nợ cậu ân tình gì vậy?
- Lý thiếu là bạn thân của Kì Hạo. Ân tình đó cũng chẳng có gì to tát. Mà cái vụ cậu đăng ký cho mình tham gia cuộc thi đó. Cậu nói rõ mình nghe xem nào.
- Thì mình nói rồi đó. Vương Thiên Nguyên nói với mình là cậu muốn tham gia vì cậu cũng đang là hoa khôi của học viện nên tham gia vẫn bình thường. Mình có gọi cho cậu nhưng toàn thuê bao nên mình đăng ký luôn. Mới ba ngày trước chốt danh sách rồi nên không gạch tên được nữa.
Ba ngày trước chốt danh sách?
Khôn phải mới hai ngày trước Vương Thiên Nguyên mới thông báo việc này cho cô sao?
Âu Hân tức giận, hai mắt nảy lửa.
Vương Thiên Nguyên chết tiệt.
Đợi đi rồi cô thề sẽ cho cậu ta một trận.
- Chưa ăn à? May quá tôi lên kịp.
Lý Nhạc Lăng cười cười rút ghế ra ngồi. Khi cậu vừa đặt mông xuống ghế thì bên ngoài nhốn nháo hết lên, mọi người la hét ầm ĩ.
- Có chuyện gì vậy?
Âu Hân và Tố Mai đồng thanh lên tiếng rồi nhìn ra ngoài. Mọi người đang xôn nhau chạy tán loạn.
- Xuất hiện thật rồi sao?
Tiếng nói của Lý Nhạc Lăng hướng ánh mắt cô đi chuyển. Âu Hân nhìn chằm chằm vào cậu.
- Xuất hiện cái gì?
Tố Mai thắc mắc hỏi lại.
Âu Hân xô ghế chạy ra ngoài, Tố Mai thấy vậy cũng chạy theo và cuối cùng là Lý Nhạc Lăng bình tĩnh đứng dậy đi sau.
Vừa mở cửa ra thì Âu Hân phát hoảng. Xung quanh có rất nhiều người mặc cùng một bộ quần áo, nhìn cũng giống quân phục nhưng là màu xanh vàng không phải màu xanh lá đậm giống quân phục của quân đội. Bọn họ tay đều cầm súng tiểu liên, dắt ở thắt lưng là súng ngắn.
Âu Hân bước chậm bước chân di chuyển mép lan can nhìn xuống dưới thì càng trấn động. Thật sự có rất nhiều người như vậy. Nhìn như một đoàn quân vậy.
- Âu... Âu Hân..... Chuyện.... chuyện gì vậy?
Giọng Tố Mai lạc hẳn đi vì sợ hỏi cô. Âu Hân lấy lại bình tĩnh quay lại nhìn Tố Mai đang hoảng sợ mặt trắng bệch.
- Mình cũng không biết. Nhưng theo mình thấy thì họ không phải người của quân đội.
Âu Hân đưa mắt nhìn xung quanh định hỏi Lý Nhạc Lăng thì lại không thấy cậu ta đâu.
Cùng lúc đó một tiếng quát rất to vang lên.
- Tất cả chúng mày tập trung hết ra hành lang này cho tao.
Tiếng quát của một người đàn ông khiến Âu Hân nhận ra người đàn ông đó là người cô vừa đụng vào lúc nãy.
Linh cảm của cô.... hóa ra là đúng.
Đột nhiên một bàn tay nắm chặt cổ tay cô kéo lùi vào trong một góc khuất của lối rẽ.
- Lý... thiếu.....
Giọng nói run run của Tố Mai cho cô biết người đó là Lý Nhạc Lăng.
- Lý Nhạc Lăng, cậu biết chuyện này?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nhạc Lăng mà Âu Hân phải gằn giọng.