Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo

Chương 11: Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (11)

Trước Sau

break

Nhưng cuối cùng, đứa bé đó lại không được thuận lợi sinh ra.

Hạ Thời Liên biết cô chắc chắn sẽ nhớ rõ ngày đó cả đời.

Hôm đó, Lâm Dương nói muốn đưa cô đi khám thai.

Nhưng lại có một cuộc gọi khẩn cấp từ công ty.

“Bảo bối, một mình em đi có được không? Nếu không thì chúng ta lùi...”

“Lâm Dương, chúng ta đã lùi lịch với bác sĩ ba lần rồi.”

Người đàn ông nghe thế thì á khẩu, một lát sau mới ấp úng: “Anh xin lỗi, công ty... anh...”

“Được rồi.” Sắc mặt Hạ Thời Liên tái nhợt, cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Em biết công ty nhiều việc, anh đi đi.”

Lâm Dương không nhúc nhích.

Hạ Thời Liên đẩy anh ta.

“Thời Liên, không thì anh...”

“Được rồi được rồi, anh mau đi đi.” Hạ Thời Liên vẫy tay ngăn lời anh ta lại: “Em bao nhiêu tuổi rồi chứ, chẳng lẽ không biết tự chăm sóc bản thân à? Hơn nữa, em cũng không muốn anh như lần trước, đến bệnh viện hai mươi phút thì nghe điện thoại tận ba mươi phút đâu.”

Lâm Dương vẫn đứng yên tại chỗ.

Hắn ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào, ngập tràn vui mừng và áy náy: “Thời Liên, cảm ơn em đã hiểu cho công việc của anh. Đời anh anh có thể cưới được em đúng là dùng hết may mắn ba đời.”

Trái tim Hạ Thời Liên nguội lạnh từng chút.

Nhưng cô vẫn mỉm cười với hắn, sau đó một mình đi tới bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy cô tới một mình thì hơi không vui: “Ơ? Lần này chồng cô vẫn không đi cùng cô à?”

Cô cường gượng.

Nhưng cũng may mắn là cục cưng khỏe mạnh.

Yên ổn phát triển trong tử ©υиɠ của cô.

Đây chính là điều an ủi lớn nhất của Hạ Thời Liên.

Nhưng Hạ Thời Liên không thể nào ngờ được những chuyện xảy ra sau đó. Cô ra khỏi bệnh viện, trời đang nắng đột nhiên đổ mưa. Xe taxi mà Hạ Thời Liên gọi mãi vẫn chưa tới, cô đứng ở ngoài cổng bệnh viện chờ, nhìn dòng người tấp nập đi lại. Đột nhiên, cô cảm thấy bụng mình đau nhói.

Cơn đau khiến cô không thể nào đứng thẳng được. Có người cũng đang đứng đợi xe bên cạnh, thấy cô như vậy thì tiến lên hỏi có cần giúp gì hay không.

Hạ Thời Liên còn chưa kịp trả lời thì một đứa trẻ từ trong bệnh viện đi ra đột nhiên tránh khỏi tay mẹ mà chạy về phía trước. Kết quả, trời mưa nên đường trơn, đứa trẻ không cẩn thận trượt ngã, nhào thẳng về phía Hạ Thời Liên.

“A Hàn!”

“Ôi trời ơi!!!”

Hạ Thời Liên không nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen như mực.

Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã nhìn thấy gương mặt tiều tụy và đôi mắt hằn đầy tơ máu của Lâm Dương.

Lâm Dương nhìn thấy cô tỉnh lại thì vô cùng kích động.

Hạ Thời Liên há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc không phát ra âm thanh.

Lâm Dương vội vàng chạy đi rót nước cho cô, đút cho cô từng ngụm nước nhỏ.

“Em uống từ từ thôi. Bác sĩ nói em hôn mê quá lâu, lúc mới tỉnh nói chuyện khó khăn cũng là chuyện bình thường.”

Hạ Thời Liên không quan tâm lời anh ta nói, uống một hơi cạn sạch, sau đó ho khụ khụ.

“Thời Liên...”

“Cục cưng... Khụ khụ... Cục cưng có sao không?”

Hạ Thời Liên nắm chặt lấy ống tay áo của Lâm Dương, nhìn anh ta chằm chằm: “Cục cưng của em đâu?”

Lâm Dương nhìn Hạ Thời Liên, không biết làm sao lại chột dạ quay đầu sang nơi khác.

Trên thực tế, làm sao Hạ Thời Liên lại không nhận ra thân thể của mình như thế nào cơ chứ? Bụng cô đột nhiên có cảm giác trống rỗng, trong lòng cô đã dâng lên một dự cảm mãnh liệt. Chỉ là, cô vẫn muốn nghe được một đáp án từ Lâm Dương.

“Cục cưng đâu? Ông xã... Anh nói đi chứ!” Cô hơi hoảng loạn.

Lâm Dương thấy cô như thế thì cũng không có cách nào tránh né. Anh ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Thời Liên.

“Thời Liên, em nghe anh nói...”

“Không!” Hạ Thời Liên đột nhiên vươn tay che kín tai mình: “Anh đừng nói nữa! Em không muốn nghe!”

Lâm Dương cũng vô cùng đau lòng, nhưng anh ta biết có trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Anh ta không quản Hạ Thời Liên đang giãy dụa, nắm chặt lấy vai cô, bắt cô phải nhìn mình.

“Thời Liên, cục cưng không có duyên với chúng ta.”

Những lời này khiến nước mắt của Hạ Thời Liên trào ra như vỡ đê.

Cô khóc thảm thiết.

Lâm Dương kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Thời Liên, anh xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Đáng lẽ anh phải đi cùng em tới bệnh viện.”

“Anh không nên tới công ty, không nên để một mình em tới bệnh viện, khiến em phải một mình đối mặt với chuyện này.”

“Thời Liên, em là một người mẹ tốt, cục cưng ở trên trời cũng biết điều đó. Tất cả mọi sai lầm đều là do anh.”

“Em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được. Thời Liên, bảo bối...”

Lâm Dương hôn lên tóc cô.

“Em đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng.”

Giọng nói của Lâm Dương chính là giọng nói mà cô yêu nhất, là giọng nói khiến cô vừa nghe đã nhất kiến chung tình. Nhưng lúc này, giọng nói đó không thể nào xoa dịu nỗi đau mất con của cô được.

Mọi chuyện từ lúc đó đã bắt đầu thay đổi.

Hạ Thời Liên nằm trên giường nhớ lại quá khứ, chậm rãi mở mắt ra.

Cô vươn tay lên xoa mặt mình.

Những giọt nữa mắt đã khô lại.

Giống như tình yêu của cô và Lâm Dương.

Tình yêu đó đã từng tồn tại, nhưng đến cuối cùng chỉ còn sót lại một dấu vết mà thôi.

Tất nhiên, còn cả cuộc hôn nhân của bọn họ.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc