Hách Liên Dung cảm thấy bản thân có thể là vì quá mệt mỏi, đứng dậy gọi Bích Liễu chuẩn bị đồ tắm rửa, muốn tắm một cái cho thật tốt, gột sạch mệt mỏi là có thể ngủ yên.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh phiền toái không phải tắm rửa là có thể gột sạch được, lại chịu đựng đau đớn mát xa cho chính mình, cũng lại vô dụng, đang suy tính muốn hay không đi ra ngoài dạo một vòng, Bích Liễu lại mang tin tức lão phu nhân triệu tập mọi người đến.
Vị lão phu nhân này đúng là tinh lực hơn người, nhanh như vậy liền bổ sung đủ năng lượng? Hách Liên Dung đúng là không bì được, ngược lại mệt muốn chết. Tới đại sảnh, trừ bỏ Vị Thiếu Quân đang nằm trên giường đau ốm và Vị Thiếu Dương phải đến Vị Tất Tri, toàn bộ người trong Vị phủ đều ngồi ngay ngắn, Hách Liên Dung vốn tưởng sẽ gặp phải một đám gà gật, không ngờ tất cả mọi người đều có tinh thần như vậy. Nhất là Nghiêm thị, trong mắt một chút tơ máu cũng không có, còn ánh mắt Ngô thị thì lại không được phấn chấn như vậy nhưng vẫn vô cùng chỉnh tề, không hiện liên một tia rối loạn, trên khuôn mặt còn ẩn ẩn chút vẻ biết điều.
“Khoảng thời gian này trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện…” Lão phu nhân chậm rãi nhìn quét một vòng, cẩn thận nhìn qua mỗi người, thở dài một tiếng: “Ta thật không có tâm trạng nào, muốn đi Tuyên Pháp tự ít hôm, nghe Trí Năng đại sư giảng kinh, định sáng mai lên đường.”
Nghiêm thị nói: “Nương, sáng mai lên đường, liệu có phải hơi vội vàng không? Dù thế nào cũng để Thiếu Dương báo cho vị bằng hữa kia còn tiếp đón chu đáo, hỏi Trí Năng đại sư có thời gian rảnh không…”
Lão phu nhân nói: “Ta đã phái người nói với Thiếu Dương, hơn nữa lần này ta đến cũng chỉ vì tĩnh tâm, nếu đã vô duyên với đại sư cũng đành chịu. Hôm nay gọi các ngươi đến là có vài chuyện muốn giao phó.” Đang nói đến đó, Ngô thị đột nhiên đứng dậy: “Bà nội, tôn tức(=cháu dâu )cũng có điều muốn nói.” Dường như đã có chuẩn bị trước, Ngô thị cho người trình lên hai cái rương nhỏ: “Đây là những vật đương gia Vị phủ nắm giữ, ấn tín, khế thư, chìa khóa đều đủ cả, Thục Cần biết trước khi oan khuất được rửa sạch lòng người khó phục, xin bà nội thu hồi chức quyền đương gia của Thục Cần.”
Ngô thị cũng hiểu được dù nàng có thể chứng mình mình trong sạch hay không thì địa vị đương gia của nàng cũng khó giữ, nếu bị Nghiêm thị lên án công khai đoạt quyền, không bằng chính mình chủ động nhường chức, để lão phu nhân có cách an bài khác, cứ như vậy có thể vừa ý Nghiêm thị, hơn nữa cũng không bị mất mặt, tương lai bất kể ai làm đương gia, nàng vẫn có thể tiếp tục yên ổn sống trong Vị phủ. (Biết điều chưa, spoil là sau này bà í hơi bị biết điều với chồng nha, cute cực)
Nghiêm thị thản nhiên nhìn Ngô thị, như là đã hiểu chủ ý của nàng ta, nhẹ nhàng cười cũng không nói gì nhiều. Lão phu nhân cũng không kinh ngạc trước hành động giao ra chức vị đương gia của Ngô thị, lại tỏ có chút mệt mỏi nói: “Cháu đã thấy mệt mỏi không muốn làm đương gia ta cũng có thể hiểu được, có điều không cần đổ hết mọi việc lên chuyện Từ đường, chuyện này, ta không mong có người nhắc lại. Tất cả mọi người, đã rõ chưa?”
Lời của lão phu nhân khiến mọi người đều kinh ngạc, sao lại không đề cập đến việc xử lý chuyện Từ đường nữa? Vị Thủy Liên nhíu mày, đang định mở miệng lại bị Nghiêm thị dùng ánh mắt ngăn lại.
Lão phu nhân đúng là muốn xử lý qua loa cho xong chuyện Từ đường, nàng không tin tưởng Vị Đình Ngọc cũng không tin tưởng Ngô thị, thậm chí còn hoài nghi cả người khác, điều duy nhất có thể khẳng định, chủ mưu việc này đích thị là người của Vị gia, đại khái là như vậy, cho nên lão phu nhân không muốn xử lý cũng như làm to chuyện hơn. Người ta một khi đã đến cái tuổi thất thập cổ lai hi còn theo đuổi cái gì nữa? Điều mong đợi đơn giản chỉ là gia hòa vạn sự hưng mà thôi.
Lão phu nhân vỗ nhẹ cái hộp nhỏ có chìa khóa đương gia, hơi do dự: “Về phần mấy thứ này…”
Ngô thị có chút hi vọng vào sự chần chờ của lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Nhị đệ muội là người cẩn trọng, Thục Cần nguyện toàn tâm hiệp trợ để nàng đảm nhận vị trí đương gia.”
Ôi chao? Hách Liên Dung lập tức ngửi được mùi không ổn ở đây, dù cho lời đó của Ngô thị xuất phát từ thật lòng hay có ý đồ gì khác, nếu lão phu nhân thực sự an bài vị trí đương gia lên đầu nàng, vậy chính mình lại phải đối đầu với Nghiêm thị, chỉ sợ càng thêm rắc rối.
Lão phu nhân không nói gì, tựa hồ đang lo lắng, sắc mặt Nghiêm thị hơi trầm xuống nhưng không nhìn kĩ cũng chẳng dễ phát hiện.
Ngô thị đương nhiên hi vọng sự tình lèo lái theo hướng mình đề xuất, bất luận là ai tiếp nhận vị trí đương gia đều đối với nàng có lợi hơn so với Nghiêm thị đảm nhận. Sau một lúc cẩn thận suy nghĩ, lão phu nhân mới mở miệng nói: “Trước vẫn nên giao cho nương ngươi đi…”
Ngô thị hiện rõ vẻ thất vọng, chỉ đành ‘vâng’ một tiếng, Nghiêm thị không nói gì chỉ thở phào nhẹ nhõm, khóe môi mới hơi nhếch lên cười đắc ý lại nghe thấy lão phu nhân tiếp tục phân phó : « Từ hôm nay việc Vị phủ cứ để nương ngươi tạm thời tiếp nhận. »
Ý cười cứng đơ trên miệng Nghiêm thị, cẩn thận cân nhắc ý tứ của lão phu nhân, ‘tạm thời tiếp nhận’, chỉ là đương gia tạm thời, vậy về sau thì sao?
“Thục Cần, cháu cũng nhân lúc trong khoảng thời gian này mà bình tĩnh lại.” Lão phu nhân làm như không nhận thấy thái độ đăm chiêu của Nghiêm thị, lại nói tiếp với Ngô thị: “Chúng ta đều là người một nhà, không có việc gì là không qua được. Chờ chúng ta trở về, mọi chuyện không hay qua đi rồi thương lượng tiếp chuyện này cũng không muộn.”
Lời này của lão phu nhân mang lại cho Ngô thị ít hy vọng, dù sao nàng có thể an ổn ngồi trên vị trí đương gia nhiều năm như vậy, tình cảm với lão phu nhân không chỉ ngày một ngày hai.
Nghiêm thị đánh giá vẻ mặt đã phục hồi lại hi vọng của Ngô thị, cười ảm đạm: “Phương Như, đi Tuyên Pháp tự đường xá xa xôi, muội trên đường phải chăm sóc nương thật tốt, mang đồ vật đầy đủ chút, thà mang nhiều thứ không cần thiết cũng không để thiếu nhỡ có lúc cần dùng đến.”
Hồ thị vội vàng lên tiếng vâng dạ, Nghiêm thị lại nói: “Chút nữa muội cùng Thanh cô chọn vài nha hoàn chân tay nhanh nhẹn đi theo, thiếu cái gì cứ nói với Thanh cô.”
Hiển nhiên Nghiêm thị đã bắt đầu thể hiện chức trách đại đương gia của nàng, Hồ thị vừa định lên tiếng vâng dạ, lão phu nhân đã đáp lại: “Lầ này đi Tuyên Pháp tự, đồ vật chuẩn bị chỉnh tề, đầy đủ là được, nha hoàn chỉ đem theo Bích Vinh bên người ta, không mang theo nhiều người làm gì cho phiền toái. Ngoài ra, ngoại trừ Phương Như, ta muốn đưa Thiếu Quân đi cùng, chuyện trùng tu Từ đường cứ giao cho Thiếu Dương làm đi.”
Nghiêm thị vâng dạ, đương nhiên không có được sự tích cực như ban đầu, Từ đường bị hỏa thiêu, bảo bối không có bên trong thì thôi, nếu có thì cũng hóa tro từ lâu, mặc kệ là khả năng nào xảy ra, lúc trước mục đích thay Vị Thiếu Dương tranh giành việc tu sửa Từ đường cũng đã thất bại, hiện tại nhắc lại việc này đương nhiên sẽ thấy không thoải mái trong lòng.
Hồ thị suy tư nói: “Nương, thân thể của Nhị thiếu liệu có chịu được bôn ba?”
Lão phu nhân khoát tay: “Thân thể hắn không có gì trở ngại, chỉ làm bị tâm ma quấy phá thôi, ta muốn đưa hắn đến tự ở một thời gian, thanh tĩnh lại tâm tư.”
Hồ thị tuy rằng lo lắng nhưng cũng đành gật đầu, lão phu nhân lại nói: “A Dung, cháu cũng đi, trên đường còn chăm sóc Thiếu Quân.”
A Dung…Mọi người ngơ ngác nửa ngày mới cùng chiếu tướng đến người Hách Liên Dung, là nàng sao?
Hách Liên Dung cũng mơ mơ hồ hồ, từ trước tới giờ lão phu nhân có gọi nàng cũng chỉ kêu ‘Nhị tôn tức’, từ khi nào bắt đầu gọi nhũ danh của nàng? Hơn nữa bao nhiêu người không mang theo lại cố tình muốn dẫn nàng đi? Chẳng lẽ để bồi thường cho lần trước nàng không được đi Tuyên Pháp tự?
Mặc dù Hách Liên Dung nghi hoặc nhưng tạm thời với việc rời Vị phủ nàng cũng không có dị nghị gì, còn phần chiếu cố Vị Thiếu Quân ư…Nàng đương nhiên phải cảm tạ việc hắn bị bệnh nàng mới có dịp đi theo ra bên ngoài, cho nên chiếu cố thì chiếu cố vậy, hơn nữa với bệnh cảm lạnh nho nhỏ, chỉ cần hai ngày là khỏi rồi. Điều mấu chốt là nàng không bị cuốn vào vòng tranh đấu gay gắt giữa Nghiêm thị với Ngô thị, có thể rời Vị phủ hưởng sự tĩnh lặng tạm thời, thật sự là quá tốt.
Trên đường trở về Thính Vũ Hiên, tinh thần Hách Liên Dung càng thêm phấn chấn, giục Bích Liễu nhanh chóng trở về sắp xếp hành lý cho nàng. Bích Liễu thấy dáng vẻ khấn khởi của nàng không khỏi cười nói: “Thiếu phu nhân cùng lão phu nhân đi ra ngoài nhất định phải hòa hợp, cơ hội khó có được.”
Hách Liên Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu nghiêm túc, theo như thế cục hôm nay, xem ra người có quyền lực nhất ở Vị gia vẫn là lão phu nhân, nếu có quan hệ tốt với bà về sau mấy chuyện ngưu quỷ xà thần cũng sẽ không dây dưa nhiều đến mình. ( Ngưu quỷ xà thần: chỉ những việc hoặc người xấu xa, không hay ho, tốt đẹp gì.)
Bích Liễu thấy vậy tưởng rằng nàng đã nghĩ thông suốt, hoàn toàn không biết điều hai người họ nghĩ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ý của Bích Liễu là Hách Liên Dung nên nắm bắt lấy cơ hội này, đợi đến lúc trở về liền tranh thủ giàng được địa vị đương gia.
Dù nói thế nào thì chuyến đi này đều khiến hai ngươi vô cùng vui vẻ, lúc gần về đến Thính Vũ Hiên, một nha hoàn lục y bước đến nghênh đón, là nha hoàn lo việc rửa mặt cho Hách Liên Dung. Sau khi nhìn thấy Hách Liên Dung thì sắc mặt nàng ta vui vẻ chào đón: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đã tỉnh, nô tì muốn đi báo cho người cùng lão phu nhân.”
Bích Liễu thở nhẹ một cái: “Nhanh đi báo cho lão phu nhân.”
Nha hoàn kia chuẩn bị đi, Hách Liên Dung vội vàng kéo nàng: “Đừng vội báo với lão phu nhân, về xem trước đã.”
Tiểu nha đầu không hiểu nhưng cũng đành theo nàng trở lại, Bích Liễu cũng thấy hơi kì lạ, lại thấy nét ưu tư trên khuôn mặt Hách Liên Dung, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng cho Vị Thiếu Quân, an ủi hai câu, Hách Liên Dung cũng chỉ thuận miệng đáp lại. Đợi đến lúc vào Thính Vũ Hiên, Hách Liên Dung lập tức vọt tới phòng Vị Thiếu Quân, nhìn đi nhìn lại thấy hắn vẫn nhắm tịt hai mắt: “Tỉnh chỗ nào vậy?”
Tiểu nha đầu kia cũng đến nhìn lại: “Vừa mới rồi đích xác là thiếu gia có mở mắt, sốt cũng hạ đi nhiều.”
Hách Liên Dung nghe vậy thì dùng tay chạm lên trán Vị Thiếu Quân, quả nhiên, nhiệt độ đã bình thường trở lại, xem ra nói hắn tỉnh là thật, hiện tại có lẽ lại thiếp đi.
Sao lại có thể nhanh như vậy!
Nhìn Hách Liên Dung càng lúc nhíu mày càng chặt, Bích Liễu thấy vô cùng ngạc nhiên, trước để tiểu nha hoàn kia đi ra ngoài rồi mới hỏi: “Thiếu phu nhân sao vậy?”
Hách Liên Dung mím môi, hơi chột dạ nói: “Ngươi nói…nếu buổi tối tiếp tục hồi phục, ngày mai liền khỏi hẳn, bà nội còn có thể cho ta cùng đi tuyên pháp tự sao?”
Bích Liễu sửng sốt đến nửa ngày, đột nhiên bật cười: “Hóa ra thiếu phu nhân lo lắng chuyện này.”
Hách Liên Dung ngượng ngùng: “Bà nội cho ta đi cùng để chăm sóc hắn, nếu hắn khỏe rồi sẽ không cần đến ta chăm sóc, đương nhiên không cần ta đi nữa.” Hách Liên Dung càng nói càng nản lòng, cuối cùng hít sâu một hơi, lại tiến đến gần Vị Thiếu Quân nhìn chằm chằm hắn nửa ngày: “Kính nhờ ngươi chậm khỏe đi cho ta nhờ.”
Bích Liễu cố nén cười nói: “Thiếu phu nhân sao còn chưa thông suốt? Nếu lão phu nhân muốn có người chăm sóc nhị thiếu gia, đâu cần nhất định phải để thiếu phu nhân tự mình đi theo, lão phu nhân nếu đã chỉ đích danh thiếu phu nhân đi theo, khẳng định là có dụng ý khác.”
Là như vậy sao? Hách Liên Dung tuy đã nghĩ thông nhưng vẫn chưa yên tâm, dù sao cơ hội ra ngoài lần này cũng khó mà có được.
Thấy Hách Liên Dung vẫn còn âu sầu, Bích Liễu liền xua nàng về phòng ngủ, ngủ sớm một chút sẽ không nghĩ lung tung nữa, Hách Liên Dung vốn định để Bích Liễu trước ngừng cho hắn uống thuốc, ít nhất để hắn bệnh cho đến trước khi xuất phát ngày mai, nhưng ngẫm lại sợ bị Bích Liễu khinh bỉ, hơn nữa làm vậy cũng hơi thiếu đạo đức nên không dám nói ra.
Một ngày không được ngủ đủ giấc, thoáng cái đã đến trưa, Hách Liên Dung vốn cũng không trụ được nữa nên về giường ngủ, vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến nửa đêm.
Nàng bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, nàng mơ thấy Vị Thiếu Quân đứng trước xe ngựa, vui vẻ kéo xe ngựa cùng lão phu nhân đi du lịch, để nàng ở lại Vị phủ xem Ngô thị cùng Ngô thị tranh đấu vị trí đương gia, hai bên đều lôi kéo nàng về phía mình hỗ trợ, nàng nói không giúp ai hết, Vị Đình Ngọc liền bay đến phía sau nàng nói vậy thì ngươi giúp ta đi, hai chúng ta cùng đốt phòng ở đi…(= =)
Thật là đáng sợ.
Hách Liên Dung nhảy xuống giường, lẩm nhẩm nhất định không thể để ác mộng trở thành sự thật, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, ngó phải ngó trái, thấy không gặp nha hoàn trực đêm, đại khái là nhàn hạ nên đi ngủ sớm đi, đúng là trời cũng giúp nàng.
Ra khỏi cửa, rẽ trái, phòng thứ nhất.
Hách Liên Dung nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cánh cửa kêu ‘két’ lên một tiếng trong bóng tối yên tĩnh có vẻ hơi chói tai. Hách Liên Dung bịt tai giả bộ không nghe thấy, lò dò vào phòng.
Tiếng hít thở của Vị Thiếu Quân so với buổi sáng còn đều đặn hơn, như thể khoe với nàng hắn khỏe rồi.
“Ngươi hại ta nhiều lần như vậy, hôm nay coi như giúp ta một lần đi.” Hách Liên Dung vừa khẽ lầm bầm vừa kéo ít chăn của Vị Thiếu Quân ra, nghĩ nghĩ lại thấy chưa đủ liền vứt chăn sang một bên, còn cẩn thận cởi bỏ dây buộc áo của hắn.
Người khác trong đêm mây mờ trăng khuyết ( nguyên văn là nguyệt hắc trăng cao) giết người còn nàng mây mờ trăng khuyết thoát y (để nguyên văn luôn cho JQ). Mở rộng quần áo Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung còn đang do dự có nên động chạm gì đến quần của hắn hay không đột nhiên phát hiện bên sườn trái của hắn có cái gì đó, nương theo ánh trăng bên ngoài chiếu vào không quá rõ ràng. Nghĩ lại hắn đã từng nói phần eo rất đau (*mắt lóe sáng* có mợ nào là fan của đam mỹ k?), Hách Liên Dung cúi người định xem rõ hơn một chút, thình lình Vị Thiếu Quân xoay người một cái, giấu thắt lưng bên trái xuống phía dưới.
Hách Liên Dung muốn lật hắn ra, đầu ngón tay lại chạm phải phần da thịt mềm mại, dưới ánh trăng mông lung, trung y của Vị Thiếu Quân lộn xộn khoác trên người, lộ ra mảng ngực trắng nõn, lại vì xoay người nên áo tuột ra khỏi vai, đường bả vai rất tròn, xương quai xanh thon dài, đường cong tuyệt đẹp của chiếc cổ kết hợp cùng khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, đôi mắt khẽ nhắm, lông mi xinh đẹp, dáng vẻ ngủ say không chút phòng vệ khiến Hách Liên Dung cúi đầu mắng thành tiếng: “Thèm vào! Đúng là đồ tiểu thụ!” :D
Hách Liên Dung cuối cùng cũng buông tha cho ý định động chạm đến cái quần của hắn, lại chạy đi mở toang cửa sổ ra, cũng cố tình không đóng cửa, ôm chăn của Vị Thiếu Quân chuồn ra khỏi phòng.
Hẳn cũng không khác mấy, tuy rằng đã đến mùa nhảy múa dã ngoại (= ý chỉ tiết trời ấm áp), nhưng nếu bị trúng gió hẳn cũng không dễ chịu gì. Dù sao cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ hơi không khỏe là tốt rồi, Hách Liên Dung rất hài lòng với kế hoạch của mình.
Ngay chớp mắt sau khi Hách Liên Dung bước ra khỏi cửa, Vị Thiếu Quân vừa mới còn như đang ngủ say đột nhiên mở mắt, chậm rãi ngồi dậy buộc chặt lại quần áo, tức giận mắng thầm một câu: “Độc nhất lòng dạ đàn bà!”
Ngồi yên một lúc, Vị Thiếu Quân lại áp tay lên trán thử nhiệt độ, bĩu môi đứng dậy đi ra ngoài.