Vị Thiếu Quân nhíu chặt mày, “Thấy thế nào cũng là giao dịch mà ngươi chịu thiệt lớn, ngươi lại có âm mưu gì?”
Vệ Vô Hạ cười cười, cũng không trả lời, chỉ nói: “Lại nói dù sao ta cũng là hậu nhân Vị gia, Vị Tất Biết cũng không coi là rơi vào tay ngoại nhân, các ngươi suy nghĩ đi.” Nói xong hắn chắp tay, xoay người đi khỏi đại sảnh.
“Này…”
Thanh âm Vị Thiếu Quân vang lên, đồng thời cũng có người ngăn lại đường đi của Vệ Vô Hạ.
Vệ Vô Hạ cúi thấp người, “Lão phu nhân khỏe chứ? Thiếu Quân còn nói ngài sẽ không đến, không nghĩ ngay tại phía sau.”
Cả người lão phu nhân cũng phát run, đôi môi run run nửa ngày, mới có thể phun ra một lời nói rõ ràng, “Ngươi là… Người là…”
“Ta là tôn tử của Bình nương.” Vệ Vô Hạ nhìn thẳng vào ánh mắt lão phu nhân, “Ta còn nghĩ rằng lão phu nhân đã sớm đoán ra rồi chứ.”
“Ta đoán được…” Sắc mặt lão phu nhân nháy mắt trở nên bụi bại, “Nhưng ta vẫn luôn không muốn tin tưởng…”
Vệ Vô Hạ mỉm cười, quay đầu lại nói với Vị Thiếu Quân: “Cho các ngươi thời gian một buổi tối suy nghĩ.”
“Không cần lo lắng.” Vị Thiếu Dương không biết khi nào đã đứng cạnh cửa, tay đỡ lấy lão phu nhân đang lảo đảo. “Chúng ta đồng ý.”
“Tốt lắm.” Vệ Vô Hạ khẽ gật đầu. “Ngươi lập tức chuẩn bị một đại hội giám bảo (giám định bảo vật) để ngoại nhân đều biết đến, đồ cổ Vị Tất Tri một cái cũng không thiếu, lời đồn này tự nhiên sẽ biến mất.”
“Ta muốn biết ngươi làm thế nào lấy được hai chiếc chìa khóa khác của khố phòng.” Đây là điều Vị Thiếu Dương vẫn canh cánh trong lòng. Thái độ làm người của Vị Thiếu Huyên đơn thuần dễ lừa gạt, nhưng hai vị nguyên lão khác đều là những nhân vật khôn khéo tuyệt đỉnh, sao có thể khinh xuất như vậy bị lừa mất chìa khóa.
Vệ Vô Hạ không từ chối vấn đề này. “Tất nhiên là mua được.”
Sắc mặt Vị Thiếu Dương trầm xuống. “Ta tin tưởng bọn hắn luôn trung thành và tận tâm với Vị Tất Tri.”
“Bọn họ quả thật trung tâm, nhưng người nhà bọn họ trung tâm sao. Nghĩ muốn đạt được điều gì thì chỉ cần cố gắng, ắt sẽ đạt thành. Như vậy,” Vệ Vô Hạ cười cười, “Đợi ngày may ký kết xong hiệp ước, xin mời các ngươi dọn ra khỏi tòa nhà này, vật tùy thân có thể mang theo, những thứ khác thì không được.”
Hắn vui đùa, nhưng những người ở đây cũng chẳng cười được, nhưng lời nói của Vệ Vô Hạ còn chưa nói xong, “Lão phu nhân… Ta hy vọng ngài có thể lưu lại.”
Vị Thiếu Dương lập tức che trước mặt lão phu nhân, “Ngươi muốn gì?”
Vệ Vô Hạ nhún nhún vai, “Ta chỉ muốn nghe lão phu nhân nói lại chuyện năm đó thôi, nghe xem… nhị thúc ta như thế nào an nhàn sung sướng mà sinh ra, lớn lên, như thế nào thuận buồm xuôi gió tiếp quản Vị Tất Tri, như thế nào phụ từ tử hiếu, hãm hại người khác.”
“Vệ Vô Hạ, người đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Vị Thiếu Quân đi từ trong sảnh ra, “Người chỉ là một lão thái bà, ngươi sao phải làm khó người? Muốn nghe chuyện xưa phải không? Ta ở lại, ta nói ngươi nghe!”
Sau khi Vệ Vô Hạ nở nụ cười, “Ta thực sự rất thích tính cách của Vị huynh, nhưng ta đối với nam nhân không có hứng thú.”
“Nếu ngươi cứ kiên trì như vậy thì giao dịch bị hủy.” Vị Thiếu Dương kiên định nói, “Tình hình Vị Tất Tri đã kém đến không thể kém hơn, ta sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không nhất định phải cứu vãn bằng mọi giá.”
Vệ Vô Hạ nâng cao mi, “Ngươi không hối hận?”
“Thiếu Dương…” Lão phu nhân rốt cuộc lộ ra chút cảm xúc, nắm chặt phật châu trong tay, thở thật dài, “Cứ theo lời hắn đi.”
“Bà nội!”
Vị Thiếu Dương cùng Vị Thiếu Quân đồng thời lên tiếng, lão phu nhân khoát khoát tay, “Vị Tất Tri là tâm huyết của ông nội cháu khi còn sống, ta cũng đã nhín thấy cha cháu vì nó mà trả giá rất nhiều, cũng cực vất vả, không thể cứ bị hủy như vậy, hắn cũng là hậu nhân Vị gia, giao cho hắn, so với hủy trên tay ngoại nhân tốt hơn nhiều.”
“Bà nội hồ đồ quá!” Vị thiếu lập tức nhảy dựng lên, “Bà cho rằng hắn có hứng thú với bà nghĩa là thích bà sao? Hắn muốn tra tấn bà a! Nắm tóc cậy móng, phải tàn nhẫn bao nhiêu thì tàn nhẫn bấy nhiêu!”
“Bà nội, chúng cháu tuyệt đối sẽ không để bà ở lại.” Vị Thiếu Quân bên kia đều nói những chuyện tận đẩu tận đâu, Vị Thiếu Dương bên này lại nói lời nói đầy chính nghĩa, nhưng lại không có chút cảm giác không hòa hợp nào.
“Cứ theo lời ta mà làm!” Lão phu nhân đột nhiên quát một tiếng, ngăn lại thanh âm của hai người xong mới nhắm mắt lại, chậm rãi lần phật châu trong tay, “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn gặp ác mộng, vẫn nhớ tới Bình nương, nghĩ tới đứa nhỏ đáng thương kia, cho nên ta mới ngày ngày tụng kinh, cầu tâm bình an, nhưng bóng dáng bọn họ vẫn cứ đuổi theo ta, khiến ta đêm không thể ngủ, cuộc sống hàng ngày cũng không bình an. Hiện tại tốt rồi, cuối cùng cũng đuổi tới, ta có thể giải thoát rồi.”
Lời nói của lão phu nhân khiến cho Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương im lặng, nụ cười của Vệ Vô Hạ nhạt đi một chút, “Ta đối với chuyện hành hạ lão nhân gia không có hứng thú, thế nhưng ta vẫn cần lão phu nhân ở lại, nếu các ngươi lo lắng, có thể tìm người ở lại với nàng. Không bằng… Nghiêm cô nương đi?” Vệ Vô Hạ hơi hơi nâng mi, “Suy nghĩ chút đi.”
Vốn Nghiêm Yên thật ra là một lựa chọn thích hợp, nhưng Vệ Vô Hạ vừa nói như vậy, thì liền trở thành không thích hợp.
Rõ ràng có ý xấu a! Ngày Nghiêm Yên tham gia tuyển tú đã gần kề, tuy rằng mọi người đều khuyên can, nhưng tựa hồ nàng đã quyết, cho nên sau đây càng không thể gặp chuyện không may.
“Ta ở lại.” Đến buổi tối, Hách Liên dung luôn cân nhắc mãi, rốt cuộc mở miệng, “Nương bởi vì nguyên nhân thân phận không tiện ở lại, Yên biểu muỗi cũng không thể, vốn ta cùng đại tẩu đều có thể, nhưng đại tẩu đang mang thai, cho nên ta là lựa chọn tốt nhất.”
Hồ thị cùng Dương thị cũng có cùng nguyên nhân giống Nghiêm thị không thể ở lại, dù sao, thời gian này, quả phụ cũng rất khó khăn, còn lại Vị Xuân Bình, Vị Đông Tuyết lại càng không thuộc đối tượng có thể lựa chọn.
“Ta ở lại còn có thể giúp các ngươi lưu ý động tĩnh của hắn, ta có chung suy nghĩ với Thiếu Quân, hắn trở về lần này, nhất định có mục đích.”
‘Chẳng lẽ là vì món bảo bối kia?” Dương thị khẩn trương nói: “Thiếu Quân, ngươi rốt cuộc có biết thứ đó ở đâu không? Nếu biết, nói cho hắn, so với việc mất nhà tốt hơn nhiều!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân đau đầu, xoa xoa trán, “Mộ Dung Bao Công, nhị tỷ rốt cuộc nói thế nào? Dựa vào đâu tỷ ấy cho rằng ta biết cái đó ở đâu? Ta ngay cả đó là cái gì cũng không biết.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu không nâng mắt, “Tỷ ấy nói khi lâm chung, công công từng trăn chối lại, đặc biệt gọi huynh vào trong phòng, tất nhiên là nói về chuyện này.”
Vị Thiếu Quân cào quai hàm, suy nghĩ thật lâu, gật đầu nói: “Đúng rồi a, cha nói với mọi người cái gì? Trông nom Vị Tất Tri, đúng không? Lại còn cường điệu nói cho Thiếu Dương một lần, vẫn là trông nom Vị Tất Tri, đúng không? Cuối cùng gọi ta vào phòng, cũng vẫn là những chữ này, chẳng qua nói hai lần, trông nom Vị Tất Tri, trông nom Vị Tất Tri!” Vẻ mặt Vị thiếu mờ mịt, “Sao nào? Là ám hiệu gì sao?”
Hắn vừa nói như vậy mọi người cũng mờ hồ, lại không một ai mở miệng hoài nghi hắn không nói thật, điều này khiến Hách Liên Dung cực kỳ vui mừng.
Tuy rằng còn không biết mục đích của Vệ Vô Hạ, nhưng Hách Liên Dung ở lại cùng lão phu nhân là chuyện đã định. Sáng sơm hôm sau, Vị thiếu từ sớm đã dậy phát động mọi người chuyển nhà, khiến Hách Liên Dung rất kỳ quái, Vị thiếu cùng Vị Thiếu Dương quen biết không ít người, cho nên tìm được chỗ ở tạm thời cho mọi người thật dễ dàng, nhưng hắn không có lý do gì tích cực như vậy, trừ khi, hắn có tính toán khác.