Khi tiếp nhận thông tin này trong sảnh phải có ít nhất hơn một nửa ngớ người như Hách Liên Dung, còn Vị Đông Tuyết thì gần như sắp bật khóc đến nơi, biểu hiện của những người còn lại không ngoài dự đoán cũng kiểu bà cô này sao có thể muốn thế nào là phải thế đấy vậy.
Đầu tiên thì muốn gả Mộ Dung Phiêu Phiêu cho Vệ Vô Hạ, không có kết quả. Giờ lại thăng cấp hơn, trực tiếp muốn kết làm thông gia cùng hoàng thượng.
Hách Liên Dung đã nghĩ đủ cách lòng vòng để nói giúp cho Trần gia, cuối cùng cũng bị câu vừa rồi của chị ta khiến cho nghẹn họng, nàng híp mắt nhìn Vị Thủy Liên một lúc lâu mới cười nói: “Nhị tỷ, tuyển tú nữ đâu có chuyện tự mình được báo danh? Đều là do triều đình chỉ định khuê nữ nhà quan viên, cùng lắm là người có xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhà chúng ta là thương nhân, chỉ sợ không đủ điều kiện thôi.”
“Ai nói là không đủ điều kiện? Không phải đại ca vẫn còn đang tại chức đấy thôi? Hơn nữa anh rể muội lại là mệnh quan triều đình, cũng là người quyền cao vọng trọng, đợt tuyển tú lần này để Đông Tuyết có thể tiến cung, ta đã phải hao tốn không biết bao công sức đó.”
Chẳng biết là có tốt bụng thật hay không nhưng Hách Liên Dung có thể khẳng định, Vị Thủy Liên cho dù có ý tốt cũng phải xuất phát từ lợi ích cá nhân của chị ta trước đã.
Tiến cung tuyển phi, nghĩ thì dễ, từ việc của Bạch Lan cũng không khó nhận thấy, nữ nhân nơi hậu cung không hề có cuộc sống yên tĩnh, an nhàn, với tính cách của Vị Đông Tuyết, cho dù có để muội ấy vào cung làm phi thì có sống nổi hay không cũng là cả một vấn đề nan giải chứ đừng nói đến ảo tưởng gia đình được thơm lây. Chưa nói đến chuyện việc được chọn hay không cũng không dám chắc, việc gì phải lãng phí thời gian, tiền bạc làm gì?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì Vị Thủy Liên tự mình báo danh cho Vị Đông Tuyết cũng gây ra chút khó khăn, việc cầu thân của Trần gia coi như đi tong, sao hả? Dám tranh nữ nhân với hoàng thượng ư?
Câm lặng một hồi lâu, Hách Liên Dung chỉ có thể bảo bà mối trở về, trong đầu đang nghĩ cách làm sao để rút tên của Vị Đông Tuyết khỏi danh sách tuyển tú kia.
Cách dễ nhất chính là đi cửa sau, tìm Tiễn Kim Bảo. Nơi này là thành Vân Trữ, cha của Hàn Sâm tuy không phải là viên quan có chức cao nhất nhưng tuyệt đối là người có quyền lực nhất, muốn loại ra một cái tên tú nữ không hợp lệ cũng không phải là việc khó khăn gì.
Hách Liên Dung sai khi trấn an, động viên Vị Đông Tuyết xong liền vội vã rời Vị phủ, tính ra nàng cũng đã lâu không gặp Tiễn Kim Bảo, khoảng thời gian này nàng bận, Tiễn Kim Bảo xem ra còn bận hơn mình, bận chuyển nhà đi.
Hách Liên Dung đến Hàn phủ mới biết tin Hàn đại nhân sắp được bổ nhiệm lên kinh thành, ông ta mà đi thì cả nhà đương nhiên cũng được vào kinh thành, bao gồm Hàn Sâm và cả Tiễn Kim Bảo.
Bởi Vậy Tiễn Kim Bảo trong thời gian này tận dụng mọi thời gian đi gặp đại ca của mình, tiện thể thương lượng xem có thể giúp đại ca nàng vào kinh mở rộng thế lực đen của anh ta.
“Tin vào kinh nhận chức đã đến lâu rồi, tri phủ mới nhậm chức cũng đã đến từ hai hôm trước, bởi vậy giấy tờ công văn đều do ông ta đảm nhận giải quyết. Hơn nữa nhị tỷ của cô cũng cầu cạnh tuần phủ phu nhân giúp một tay…việc tiến kinh nhậm chức của cha chồng ta cũng là nhờ bà ấy mới được. Ta…” Tiễn Kim Bao mặt nhăn mày nhó khổ sở nắm tay Hách Liên Dung: “Phải làm sao đây?”
Hách Liên Dung chán nản co vai rụt cổ: “Xem ra đúng là vận mệnh.” Lại nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Tiễn Kim Bảo, Hách Liên Dung vỗ vỗ nàng nói: “Yên tâm, ta vẫn còn cách nữa, cô cứ lo thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào kinh đi.”
“Ta đã bàn kĩ với đại ca rồi, huynh ấy không chịu rời thành Vân Trữ, thế nên ta nhất định sẽ thường xuyên quay lại đây, cô cũng không cần quá nhớ thương ta, ta sẽ thường xuyên về làm phiền cô đó.”
Nhìn hai mắt cô ấy bắt đầu đo đỏ long lanh ngấn nước, Hách Liên Dung phì cười: “Ta biết rồi.”
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng lưu luyến, kết giao với Tiễn Kim Bảo đã lâu, nay phải rời xa. Vừa hay lúc này cũng gặp được một đám bạn bè ăn chơi trác táng cùng nhau cũng đến tiễn biệt Hàn Sâm.
Phương đại thiếu vẫn nhớ rõ Hách Liên Dung đã đuổi hắn ra khỏi phủ như thế nào, nay gặp lại không khỏi có chút không được tự nhiên, có điều cho dù hắn để bụng nhưng cũng vẫn phải chủ động chào hỏi nàng.
Hách Liên Dung lại chỉ quan tâm đến chuyện khác: “Lần trước công tử vay bạc của Thiếu Quân đã trả lại cho chàng ấy chưa?”
Phương đại thiếu ngẩn người đáp: “Ta mượn bạc của hắn lúc nào vậy?”
Hách Liên Dung chau mày: “Hai mươi hôm trước đó, hai nghìn lượng.”
Phương đại thiếu ngẫm nghĩ nửa ngày sau đó còn nhờ người khác nghĩ hộ mình cũng không nhớ ra việc này.
Hách Liên Dung nhìn dáng vẻ hắn cũng không phải giả vờ, đôi mày nhíu chặt lại, Vị Thiếu Quân nói Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn thấy hắn lấy bạc của Vị Tất Tri cho vay, bởi vậy mới bị cô ta ép buộc suốt một đêm, giờ xem ra…không phải trí nhớ Phương đại thiếu không tốt mà là do Vị Thiếu Quân nói dối.
Vị Thiếu Quân vì lý do gì mà phải lừa nàng? Có điều gì khiến hắn phải giấu diếm hơn cả việc dây dưa với một nữ nhân suốt cả đêm?
“Tẩu tử?”
Hách Liên Dung khôi phục lại bình tĩnh, cười cười với Phương đại thiếu: “Có lẽ là do ta nhớ nhầm, thật ngại quá.”
Phương đại thiếu xua tay nói: “Huynh đệ chúng ta vay mượn nhau tiền là chuyện bình thường, đúng rồi, gần đây Thiếu Quân đang làm gì vậy?”
“Chàng ấy đang làm kinh doanh, mấy ngày trước đã rời nhà đi rồi.”
Nghe được đáp án này Phương đại thiếu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ có hơi cảm thán vỗ vỗ vai Hàn Sâm: “Thiếu Quân lấy vợ phải kinh doanh buôn bán, ông lấy vợ thì phải làm quan, hoàn toàn lạnh nhạt, bỏ rơi bọn này.”
Hàn Sâm phì cười: “Cái này thì có liên quan gì đến việc lấy vợ, ông cũng lấy vợ rồi, đã làm gì chưa?”
“Phương đại thiếu lấy vợ để quản vợ bé, nếu không hậu viện nhà hắn lục đục không yên.”
Cả nhóm công tử ăn chơi trác táng hi hi ha ha cười nhạo Phương đại thiếu, nhưng hắn lại lần đầu tiên không cười đùa huyên náo cùng đồng bọn ngược lại còn thở dài một tiếng, dáng vẻ đau thương buồn bã.
“Thật ra… các cậu có thể làm một trận cá cược.” Hách Liên Dung vốn đã định đi nghe bọn họ nói vậy lại dừng bước chân: “Các cậu ngày thường hay đua thuyền đua chó, hôm nay thử lấy bản thân mình ra đánh cược xem sao, nhà các cậu đều có sẵn cơ ngơi bề thế, nếu muốn tiếp tục phát triển hơn nữa, thử ra hạn trong vòng hai năm, cuối cùng so xem ai kiếm được nhiều tiền nhất là người thắng cuộc.”
Nghe đến cá cược mấy vị thiếu gia liền cảm thấy hứng thú nhưng nghĩ đến thời hạn hai năm thì toàn bộ đều lắc đầu: “Hai năm, lâu quá.”
“Vậy thì nhận thua thôi.” Hách Liên Dung thực ra cũng không hứng thú giáo dục cải tạo mấy cậu ấm này, cố gắng không bật cười bước ra khỏi cửa: “Người thua thì bị viết trên mặt chữ rùa đen, phải đi khắp phố trong vòng ba ngày.”
Hách Liên Dung vừa dứt lời liền bước ra khỏi cửa để lại đám cậu ấm đứng trong sân viện nhìn nhau thương lượng, Phương đại thiếu đột nhiên vỗ tay bốp một cái: “Ý kiến này cũng khá hay!”
Lại nói Hách Liên Dung sau khi ra khỏi Hàn phủ, đi dạo hai vòng trên phố cuối cùng cũng gặp được người mình muốn tìm.
Vệ Vô Hạ ở lại thành Vân Trữ cũng khá lâu, cả ngày chẳng biết làm những việc gì, có lúc thấy hắn rất bận, có lúc thì nhàn muốn chết, lúc rảnh rất hay dạo phố nhưng chỉ ngắm đồ chứ không mua, nên không được mấy sạp bán hàng nhỏ hoan nghênh.
Hách Liên Dung biết được điều này là do Vị Đông Tuyết kể cho, một lần Vị Đông Tuyết cùng Nghiêm Yên dạo phố, tình cờ gặp được Vệ Vô Hạ đang ngẩn ngơ xem đồ ở một sạp hàng ven đường, hai người bọn họ còn tưởng hắn quên tiền, tốt bụng muốn cho hắn mượn bạc ai ngờ Vệ Vô Hạ nói hắn chỉ xem thôi, thậm chí còn nhấn mạnh mãi hắn chỉ thích xem thôi, không muốn mua.
Lúc Hách Liên Dung tìm được Vệ Vô Hạ là khi hắn đang mải mê ngắm nhìn một miếng ngọc thạch ở một quán ven đường, ông chủ sạp hàng nói đến khô mồm Vệ Vô Hạ vẫn làm bộ như thánh cuối cùng đặt miếng ngọc lại chỗ cũ, buông một câu “không mua” sau đó quay người rời đi.
Thật đáng ghét, tên này tuyệt đối là có bóng ma tâm lý trong lòng.
“Tẩu tử?”
Hách Liên Dung gượng cười, lên tiếng chào hỏi hắn: “Đang xem gì vậy?”
Vệ Vô Hạ cười cười: “Tẩu tử đi theo ta lâu như vậy đương nhiên phải biết ta đang xem gì chứ.”
Hách Liên Dung bực mình nói lại: “Công tử biết ta đi theo sau lâu như vậy mà giờ mới quay lại gọi ta một câu.”
Vệ Vô Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ: “Ta chỉ là không dám chắc tẩu tử muốn đi dạo phố một mình hay là muốn có người cùng đi.”
Đối đáp với Vệ Vô Hạ tuyệt đối là một việc hại não, Hách Liên Dung liền đi ngay vào vấn đề chính: “Ta đến tìm công tử có việc.”
Vệ Vô Hạ hơi dừng bước chân, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Tẩu tử có việc gì cần tại hạ trợ giúp đây?”
“Chuyện của Đông Tuyết.”
Hách Liên Dung vào đề, Vệ vô Hạ một hồi lâu vẫn không trả lời, cuối cùng mới chịu mở miệng, vẻ mặt vô cùng phân vân tư lự: “Nhị tiểu thư đã ngỏ lời trước với tại hạ, muốn nhờ tại hạ bằng mọi giá giúp tứ tiểu thư có cơ hội vào kinh thành tham gia tuyển tú.”
“Tuyệt đối không được.”
Giọng điệu kiên quyết khẳng định của Hách Liên Dung khiến Vệ Vô Hạ có hơi hiếu kỳ: “Tham tuyển tú nữ là giấc mơ của không biết bao nhiêu nữ tử, tẩu tử sao lại phủ định mạnh mẽ như vậy? Lẽ nào tiến cung làm phi không bằng lấy một nhà bán sách nho nhỏ kia sao?”
“Không phải là không bằng là là vạn phần không bằng!” Hách Liên Dung nhìn hắn có chút trầm ngâm nói: “Chí ít gả cho một nhà bán sách không lo bị kẻ khác bán đứng, có một số người có người thân ở trong cung, hắn ở ngoài nay giúp một người, mai giúp người khác tiến cử đến bên cạnh làm đồng minh, nếu hoàng thượng để mắt đến người bên cạnh đến lúc đó khóc cũng không kịp.”
Vệ Vô Hạ cười một lúc lâu: “Tẩu tử nói một số người là ám chỉ tại hạ?”
Hách Liên Dung bĩu môi: “Ta chỉ muốn nói Thục phi nương nương thật đáng thương.”
“Long sủng ngắn ngủi, Thục phi nương nương hẳn là hiểu rõ đạo lý này, ân sủng của hoàng thượng chẳng lẽ chỉ có một người có thể độc sủng được mãi hay sao? Thay vì thêm nhiều kẻ địch không bằng kết thêm vài người bạn, chẳng hạn như…Lan tần nương nương.”
Hách Liên Dung vốn không hiểu lắm câu này của hắn nhưng suy nghĩ một lúc mới chau mày hỏi lại: “Lan tần?”
Vệ Vô Hạ cười cười cũng không nói nhiều, mắt Hách Liên Dung chợt sáng rỡ: “Bạch Lan đã được phong tần rồi sao?”
Vệ Vô Hạ cũng không trả lời, tiếp tục dạo bước trên phố, một hồi lâu sau mới bật cười: “Tại hạ lần đầu tiên gặp tẩu tử cũng thấy vui thích như lúc này, có thể đem đến tin tức tốt đẹp cho tẩu tử là niềm vinh hạnh cho ta.”
.
Tâm tình kích động của Hách Liên Dung muốn dừng cũng không dừng được, bước chân cũng nhanh nhẹn, thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi Vệ Vô Hạ tràn đầy ý cười thích thú: “Tẩu thật kì lạ, chuyện của người khác cũng có thể vui vẻ đến thế sao?”
“Chuyện của người khác ta đương nhiên không quan tâm, nhưng Bạch Lan không phải người ngoài, bởi vậy ta cũng vui thay cho nàng.” Hách Liên Dung cười híp mắt nhìn hắn: “Nói mới nhớ ta vẫn chưa cảm ơn sự giúp đỡ của công tử, nếu không nhờ có ngươi, chuyện của Bạch Lan đâu được thuận lợi suôn sẻ đến vậy.”
Nụ cười trên môi Vệ Vô Hạ hơi thu lại, nhìn Hách Liên Dung nhàn nhạt nói: “Ta mới là người cần cám ơn tẩu tử.”