“Thiếu Quân, chàng đã ngủ chưa?” Hách Liên Dung nỗ lực vài lần mới bước đến cửa phòng Vị Thiếu Quân, lần này tự mình chủ động nên cảm thấy có chút khó khăn.
“Liên Dung, ta mệt quá, nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Không khí ngày hôm nay liệu có thích hợp hay không? Tâm tình hắn như thế nào? Mình cũng còn chưa tắm đây! Đúng là đã sai lại càng thêm sai! Hay là về tắm táp thoải mái đã rồi lại gõ cửa sau…hả? Hắn nói cái gì? Bàn tay gõ cửa của Hách Liên Dung dừng giữa không trung, đến một hồi lâu sau vẫn chưa thu lại, cuối cùng cũng chỉ vò đầu bứt tai một lúc rồi lại u u mê mê trở về phòng mình.
Như thế này có tính là nàng bị cự tuyệt hay không?
…
Có lẽ là vậy đó.
Cả ngay hôm sau Hách Liên Dung không có chút tinh thần nào hết, cứ nghĩ mãi về chuyện tối qua. Có phải do nàng trì hoãn quá nhiều lần khiến trong lòng Vị Thiếu Quân sinh ra bóng ma trở ngại tâm lý? Tuyệt đối là có khả năng này.
Cần khắc phục! Khắc phục ngay a!
“Đệ muội? Muội không nghe ta nói hay sao?” Vị Thủy Liên liếc nhìn Hách Liên Dung đang thất thần mà co chút bất mãn: “Bảo muội nói với Thiếu Quân đuổi tên Vệ Vô Hạ kia đi, muội đã nói chưa? Mới sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng Phiêu Phiêu đâu, đối với một cô nương đài các như muội ấy, danh dự là quan trọng nhất.”
“Nếu cô ta biết coi trọng danh dự của mình thì đã không cả ngày lăn lộn khắp nơi bên ngoài thực hiện giấc mơ đại hiệp của mình.” Hách Liên Dung bực dọc tự mình lẩm bẩm một câu, trước khi Vị Thủy Liên định lên tiếng lần nữa liền giành lấy nói trước: “Muội chỉ nhớ mỗi chuyện nhị tỷ nói tuần phủ phu nhân sắp đến, mải lo an bài chu đáo, mấy việc khác đều quên sạch luôn.”
Nhắc đến việc này là Vị Thủy Liên càng thêm lo lắng: “Sáng nay tuần phủ phu nhân chuyển lời đến nói hai ngày tới sẽ đến, muội phải mau mau chuẩn bị chu đáo, cai này không chỉ vì tương lai của anh rể muội, nếu Thiếu Quân tiến bộ nhất định sẽ để nó gia nhập quan trường, không phải tốt hơn rất nhiều so với việc kinh thương* hay sao?” (*kinh thương: buôn bán, kinh doanh)
Chị ta nói vậy thì Hách Liên Dung cũng chỉ biết nghe vậy, tuyệt nhiên không buồn để tâm đến, nàng cũng thừa biết Vị Thủy Liên chỉ thuận mồm nói vậy nên cũng chỉ đáp lấy lệ, đi theo Vị Thủy Liên chuẩn bị mọi thứ tiếp đón tuần phủ phu nhân, nghe chị ta chỉ đạo mọi thứ, chỗ nào cần đổi lại, chỗ nào cần sửa sang gì đó đều để Vị quản gia ghi lại hết.
Lão phu nhân đối với việc khua chiêng gõ chống như vậy hiển nhiên không hài lòng cho lắm, lén cho gọi Hách Liên Dung đến nói vài câu. Hách Liên Dung cũng chỉ ậm ừ vâng lời, dù sao đến cuối cùng làm cái gì không làm cái gì cũng đều do nàng định đoạt, cứ cho trùng tu lại vài chỗ quan trọng là xong. Vị Xuân Bình mấy hôm nay cũng bám dính lấy nàng, tỏ ý muốn giúp đỡ một tay, nói thì nhiều mà làm thì chẳng ra đâu vào đâu. Vậy nhưng đến bữa cơm tối chị ta vẫn hớn hở khoe công trạng của mình với lão phu nhân, thể hiện mình đảm đang, tháo vát cỡ nào, đồng thời không quên bóng gió phê bình những chỗ thiếu sót của một số người. Ví dụ như ai đó rõ ràng đã gả đi rồi còn suốt ngày mặt dày mày dạn về tham gia chuyện nhà mẹ đẻ, chồng thì hú hí với nha hoàn vậy nhưng vẫn ngày ngày tự cao tự đại khoe mặt trước đám đông.
Theo như những gì Hách Liên Dung được biết thì cái người gia cảnh khó khăn lại cẩu thả, kém cỏi là Vị Thu Cúc cũng đã phải quay lại nhà chồng, còn cái người gia đình cũng khó khăn nhưng lại đảm đang, tháo vát là Vị Xuân Bình đây thì khỏi cần nói. Lão phu nhân cũng không đáp lại câu nào, có lẽ bà cảm thấy cái nhà này cũng đủ loạn rồi, chẳng có lý do gì để lũ cháu gái đã gả đi hết này cứ lần lượt về đây tiếm quyền cả. Vị Thu Cúc thì đã ở đủ rồi, nếu không vì nể mặt đại phu nhân thì đã sớm gửi trả lại nhà chồng từ lâu.
Nói tóm lại đương gia khó làm, thân thích nhiều chưa chắc đã tốt. Nhất là mấy cái kiểu thân thích nhưng chẳng có chút máu mủ ruột thịt nào như Mộ Dung Phiêu Phiêu. Nàng tự nghỉ ngơi hai ngày nay cũng quên béng mất bản yêu sách chi chít chữ của cô ta.
Hách Liên Dung làm bộ trước mặt mọi người làm rơi ra tờ yêu sách đó, thế là từ lão phu nhân đến Dương thị lần lượt truyền tay nhau xem. Sau đó nàng cũng giả bộ nói đôi lời khách khí kiểu như “ đang tìm cách giải quyết a”, “thật ngại quá, cô chịu khó chút nha”, “tất cả những đồ đó sẽ nhanh chóng được chuyển đến a”…Dương thị cũng nhanh nhảu phối hợp, cầm tờ giấy trên tay bĩu môi: “Lão gia lúc còn sống yêu cầu về đồ đạc cũng chẳng đến mức soi mói bắt bẻ thế này!”
Kết quả…tan rã trong không vui.
Có lẽ do tan rã trong không vui nên người khác thì không sao chứ ánh mắt Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn nàng càng thêm vài phần chán ghét lẫn xem thường.
“Bớt giở mấy cái trò mèo này ra trước mắt ta đi, tự cho là mình thông minh, thực chất càng khiến người ta căm ghét!”
“Mộ Dung cô nương!” Dừng lại trên con đường nhỏ trong hoa viên, nhìn bốn phía xung quanh không thấy bóng ai, Hách Liên Dung đột nhiên trở nên kích động, quay ngoắt người lườm Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Cô không tự cảm thấy mình đang sống trong thế giới của riêng mình hay sao? Cô nói ta giả tạo, nói ta độc ác, đáng ghét, cô dám nói rõ ràng tất cả những việc ta đã làm trước mặt mọi người hay không? Để mọi người phán xét xem ta xử phạt nha hoàn đó như vậy là đúng hay sai?”
“Thôi đi! Có làm như vậy thì cô cũng dùng nhưng lời lẽ giả dối, xảo trá khiến mọi người tin cô thôi, còn ta vẫn tin lẽ phải ở lòng người, cô để Bình tẩu kia làm giám sát thì cũng coi như cho qua đi, nhưng lại vì chút cơm thừa canh cặn mà trừ tiền lương những tận mười ngày của Nhị Tâm, cô có biết mẹ và em trai muội ấy chỉ dựa vào chút tiền ít ỏi đó sống qua ngày hay không? Cố rốt cuộc có chút lương tâm nào không hả?”
Hách Liên Dung cười khẩy đáp: “Tôi đương nhiên không có lương tâm như cô rồi, còn hao tổn tâm trí điều cho bằng được Nhị Tâm đến Lâm Hạ các chỗ mình ở làm nha hoàn nhị đẳng, tiền tiêu hàng tháng đương nhiên cũng nhiều hơn một chút.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu liền vênh mặt lên, vô cùng dương dương tự đắc, Hách Liên Dung gật gật đầu, sau đó lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Mộ Dung Phiêu Phiêu lườm nàng, ra vẻ không thèm nói, Hách Liên Dung bật cười đáp tiếp: “Không phải chứ? Điều người ta đến Lâm Hạ các làm nha hoàn nhị đẳng xong liền không quan tâm nữa ư? Ta cá mấy ngày nay cô cũng chưa gặp lại cô bé đó đúng không? Nếu không chắc cô sẽ biết được cô bé ấy bị đại nha hoàn tâm phúc của cô cắt xén một tháng tiền lương để làm lễ ra mắt, ngay cả chút tiền còn lại của hai mươi ngày trong tháng cũng không có. Còn nữa, Lâm Hạ các sau khi chị dâu cô xuất giá thì để không, chỉ khi có khách đến mới dùng để tiếp đón, mấy lão bà phục dịch ở đó vốn lười biếng, hách dịch, cho dù là nha hoàn nhị đẳng cũng chẳng ai muốn đến đó làm những công việc lao dịch khổ sai, trước đó không có ai sai bảo đương nhiên phải tự mình làm, giờ đột nhiên được đấng tối cao ban cho một nha hoàn nhỏ tuổi… rồi sao nữa? Căn phòng kia đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Quần áo đã phơi giặt, gấp gọn tử tế chưa? Đáng thương nhất vẫn là Nhị Tâm, trước đây còn có thời gian về nhà thăm mẹ thăm em, nhờ phúc của cô, Nhị Tâm ban đêm có được ngủ yên giấc hay không cũng khó nói!”
“Cô…Ai thèm nghe cô nói linh tinh!” Mặc dù giọng nói của Mộ Dung Phiêu Phiêu không nhỏ nhưng đã lộ rõ sự căng thẳng, bối rối: “Bích Hương là người hiểu đạo lý, đối với Nhị Tâm không hề tỏ ra cao ngạo, hách dịch chút nào, còn đồng ý với ta sẽ chăm sóc cho muội ấy, ta không cho phép cô nói xấu cô ấy!”
Hách Liên Dung hơi nhíu mày, dùng giọng nói không thể tin nổi đáp lại: “Cô…ta vốn cho rằng đầu cô bị chính nghĩa lấp đầy, không ngờ cô lại ngây thơ đến như vậy! Cô lúc nào cũng nói ta bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo, vậy cô có hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ đó không? Haiz, hóa ra nhận thức của cô với mọi thứ lại giới hạn kiểu bề ngoài người ta đối tốt với cô thì chính là người tốt? Ta…” Hách Liên Dung cười nhạo vài tiếng, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục đối đáp với cô ta thì cũng bị lây bệnh hâm mất: “Nói thế đủ rồi, chỗ này của cô có vấn đề.” Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình: “Về sau cô muốn gây khó dễ cho ta cũng được, muốn bôi nhọ, nói xấu ta cũng chẳng sao, tùy cô thôi, ta cũng chẳng thèm tính toán so đo với cô làm gì, ta đảm bảo đó!”