Hách Liên Dung theo thói quen mới cố dậy sớm hơn một chút, độ ấm bên cạnh nhắc nhở nàng đêm qua không còn cô đơn ngủ một mình, xoay người lại ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Vị Thiếu Quân cảm thấy vừa mơ màng vừa chân thật, nghĩ lại đêm qua cũng không tốt lắm. Hách Liên Dung khẽ cười trộm rồi đặt lên môi Vị Thiếu Quân một nụ hôn, cẩn thận đứng dậy xuống giường, kéo rèm lại sợ làm phiền giấc ngủ của hắn, sau đó mới cho gọi Bích Liễu vào giúp nàng rửa mặt chải đầu.
- Bích Liễu, ngươi thấy ta búi tóc kiểu phi tinh truy nguyệt có được không?
Bích Liễu hơi cúi người nhìn Hách Liên Dung trong gương lấy làm lạ: “Thiếu phu nhân bình thường sợ búi tóc kiểu cao quá phức tạp, đồ trang sức lích kích nặng đầu, hôm nay sao lại muốn vậy?”
Từ trong gương liếc xuyên qua rèm giường, Hách Liên Dung cười ngọt ngào: “Đổi kiểu tóc để thay đổi tâm trạng.”
Bích Liễu hướng theo tầm mắt của Hách Liên Dung cũng cười theo: “Xem ra là tâm tình thay đổi nên mới muốn thử kiểu tóc mới đúng không? Kiểu phi tinh truy nguyệt có hơi nhí nhảnh đáng yêu, hiện tại thiếu phu nhân chưởng quản đương gia, nên búi kiểu nào chững chạc một chút.”
Hách Liên Dung cũng chỉ nói bừa một kiểu nên đối với ý kiến của Bích Liễu cũng không phản đối, gật gật đầu, mặc nàng ấy sáng tạo.
Chẳng mấy chốc cũng xong, Hách Liên Dung lúc này rất khác biệt với lúc trước. Một búi tóc kiểu đọa mã thanh tú mà thoải mái, trên búi tóc cài một cây trâm vàng khắc hoa khai phú quý, trên trâm rủ xuống một chuỗi ngọc bích làm giảm đi chút sự phô trương từ ngân trâm, ở giữa tóc cài một ngân miện nhỏ, chuỗi ngọc vừa tầm rủ xuống giữa vầng trán mịn màng của Hách Liên Dung, khuyên tai cũng được phối màu xanh ngọc quyền quý và chững chạc, bên trong là một bộ váy áo nhạt màu, bên ngoài khoác chiếc váy trắng ngà phối kim tuyến vừa trầm mặc vừa tinh tế. Bình thường Hách Liên Dung hay mặc váy áo nhạt màu, hiện tại lại tăng thêm vẻ kiều mị khiến Bích Liễu cứ tấm tắc khen không dứt.
Hách Liên Dung tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn, khóe môi không giấu được cũng nhếch lên vui vẻ, cứ ngắm nghía mình trong gương mãi, một hồi lâu mới phát hiện rèm giường ngủ đã mở ra từ bao giờ, Vị Thiếu Quân tỉnh từ lúc nào cũng không hay, hai mắt hơi khép hờ đầy gian xảo, chân gác trên giường còn người tựa nơi đầu giường, lười biếng cong khóe môi liếc mắt đưa tình với người con gái trong gương.
Hách Liên Dung nhấc vạt áo đứng dậy đi đến bên giường, hai tay hơi nhấc lên khoe: “Thế nào hả?”
Vị Thiếu Quân tinh tế ngắm nghía nàng, huýt một tiếng sáo sai đó mới hơi nhíu mày: “Vẫn còn thiếu một chút, cần thoa son nữa.”
Bên kia Bích Liễu đang hấp tấp tìm son, bên này Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung ngã vào trong lòng, không nói một lời quấn lấy đôi môi nàng, thỏa thích hôn cắn. Bích Liễu vội vàng xoay người sang chỗ khác, chờ lúc lâu sau mới thấy Vị Thiếu Quân cất tiếng khàn khàn: “Đẹp rồi.”
Bích Liễu liếc trộm trong gương thấy hai người kia đã tách khỏi nhau mới dám quay đầu lại thấy môi Hách Liên Dung sưng đỏ mọng lên, so với tô son còn yêu kiều diễm lệ hơn nhiều lần.
Nhìn rõ sự ám muội trong ánh mắt Bích Liễu, Hách Liên Dung hờn dỗi liếc Vị Thiếu Quân: “Sao không ngủ thêm lúc nữa đi.”
- Ta cũng muốn ngủ thêm chút nữa lắm.
Vị Thiếu Quân vươn vai xoay eo, mặt sung sướng khi xả được mối hận, lưu manh niết cằm Hách Liên Dung: “Nhưng đêm qua có tiểu yêu tinh cứ cọ sát dán chặt vào người khiến ta cả đêm mất ngủ, hôm nay còn phải đến cửa hàng với Thiếu Dương nữa, một ngày nào đó tướng công đây cũng bị nàng làm cho tinh tẫn nhân vong mất.* (Tinh tẫn nhân vong: chết vì cạn kiệt tinh lực, do phóng túng quá độ đó mà :3 )
Hách Liên Dung đỏ mặt xấu hổ, bĩu môi cấu véo hắn một hồi, vừa mới xoay người định đi liền bị Vị Thiếu Quân từ đằng sau ôm lại. Hắn mím môi cười xấu xa hỏi: “Lại nghĩ đến cái gì đen tối nữa rồi, ý ta là do tinh thần mệt mỏi, kiệt quệ mà chết thôi.”
Hách Liên Dung lại đánh lên cái tay hư hỏng của hắn vài phát: “Bỏ tay ra.”
Vị Thiếu Quân trái lại càng ôm chặt hơn, cái mũi cao nhẹ nhàng dụi dụi lên cần cổ Hách Liên Dung: “Lúc nào rảnh thì đi cùng ta, xem xong tửu lâu rồi ra ngoại thành chơi.”
-Ta cũng rất muốn đi nhưng không được.
Hách Liên Dung chỉ chỉ sổ sách trên bàn: “Ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ đống này.”
Vị Thiếu Quân mút nhẹ cổ nàng: “Đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Hách Liên Dung bất giác nhớ lại đêm qua, vừa khúc khích cười khẽ một tiếng Vị Thiếu Quân đã xoay người nàng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhéo nhéo má nàng: “Nàng lại đang suy nghĩ đen tối gì đó đúng không, đêm qua thật sự thấy nàng mệt đến bơ phờ khiến lòng ta đau như cắt vậy.”
Trong lòng Hách Liên Dung cảm thấy vô cùng ngọt ngào ấm áp: “Yên tâm, qua một đoạn thời gian sẽ tốt hơn thôi.”
Vị Thiếu Quân bất mãn lẩm bẩm một câu: “Vậy ta vẫn phải chờ rồi!”
Hách Liên Dung không giấu nổi khinh bỉ lườm hắn một cái, cãi nhau đến nửa ngày vẫn không biết là ai đầu óc đen tối hơn ai đâu.
Cầm sổ sách ôm trong người, Hách Liên Dung nhắc nhở Vị Thiếu Quân dùng bữa sáng xong hãy đi, ra đến cửa lại chợt dừng bước, thoáng ngập ngừng cất tiếng hỏi: “Thiếu Quân…thật sự chàng có từng nghĩ qua không kinh doanh tửu lâu mà làm việc khác không?”
Nét cười trên mặt Vị Thiếu Quân chợt tắt nhưng sau đó lại cười gượng: “Việc khác? Ví dụ?”
-Ví dụ như mở sòng bạc, lầu xanh chẳng hạn…
Hách Liên Dung vừa cười vừa trêu chọc hắn: “Một số việc mà chàng thích đó.”
-Được đó, ngay bây giờ ta sẽ đến các lầu xanh lớn nhất trong thành thu về các cô nương đầu bảng, đến lúc đó nàng đừng có trở mặt.
Vị Thiếu Quân nửa đùa nửa thật nói vậy, Hách Liên Dung lập tức ăn dấm chua: “Được thôi, đến lúc đó có người đêm đêm không ngủ được cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Nàng nói câu đó rồi chun mũi lè lưỡi với hắn, liền ngay lập tức mang theo Bích Liễu rời đi, đến lúc đó mặt Vị Thiếu Quân mới thật sự trầm xuống. Việc thích làm ư? Việc hắn thích làm…dường như chẳng có mấy.
Hách Liên Dung sau khi ra khỏi Thính Vũ Hiên mới có chút buồn buồn vô cớ, lại đứng ở cửa một lúc sau đó xoay người quay trở lại: “Bất luận chàng làm gì ta nhất định sẽ luôn ủng hộ chàng.”
Nét cười trên mặt Vị Thiếu Quân lại dần dần khôi phục, khẽ khàng gật đầu, đến lúc đó Hách Liên Dung mới yên tâm rời đi hẳn, bắt đầu một ngày làm việc mới đầy vất vả. Ngoài việc nghe báo cáo, kí giấy biên nhận, xem sổ sách, còn thêm một đống việc không tên mỗi ngày một khác nhau, lúc nhàn rỗi thì cũng phải giở sách ra học cách ghi chép tính toán, lại còn phải tìm hiểu giá cả hàng hóa, nhìn chung công việc của người làm đương gia vô cùng phong phú nhưng Hách Liên Dung càng lúc càng ý thức sâu sắc không hề phù hợp với bản thân mình.
Vất vả lắm trước bữa ăn tối mới có chút thời gian trống, nàng định trở về Thính Vũ Hiên nghỉ ngơi một lúc, vừa vào đến cửa viện liền nghe thấy trong sân có tiếng người nói léo xéo, liếc nhìn vào thì thấy Vị Thiếu Quân đã quay trở lại, đang chễm chệ nằm khểnh trên chiếc ghế dựa trong sân viện, Mộ Dung Phiêu Phiêu ngồi chiếc ghế bên cạnh, hai chân đong đưa qua lại: “Trên người ta lúc đó chỉ có hai mươi mấy lượng bạc.”
-Hai mươi mấy lượng bạc mà dám gọi hoa khôi đầu bảng…Não cô bị úng nước hả?
Vị Thiếu Quân dường như sắp ngủ gật đến nơi nhưng vẫn theo bản năng bồi vài câu độc mồm độc miệng.
-Não huynh mới bị úng nước!
Mộ Dung Phiêu Phiêu lấy chân đạp nhẹ người hắn một cái: “Cái cô nương đó tuy rằng đoạt được danh hiệu hoa khôi nhưng không vui vẻ chút nào hết, nhất định do bị ép buộc mới tham gia cái cuộc thi hoa khôi đó, Mộ Dung Phiêu Phiêu ta hành hiệp trượng nghĩa, nếu đã gặp được ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ nàng ấy đến cùng. Có điều đã giúp người là phải dùng đến vũ lực và hành vi nhân nghĩa, chẳng lẽ thật sự phải dùng bạc mới cứu được cô hoa khôi đó sao? Đều do cái tên Vệ Vô Hạ nhì nhằng vướng víu kia hết, tuy rằng kết quả cuối cùng cũng không tệ, huynh lại bằng lòng để nàng ấy rời đi. Thế nên huynh cũng có thể được gọi một tiếng là người tốt.”
Đôi chân nhỏ của Mộ Dung Phiêu Phiêu thích chí cứ đung đưa qua lại, híp mắt cười tự mãn: “Sau này nhất định sẽ có người nói ta và huynh đều là người tốt.”
-Cô…cô đúng là… mặt còn dày hơn cả ta.
Vị Thiếu Quân trở mình quay lưng về phía cô ta: “Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi, sau này không có việc gì đừng đến làm phiền ta nữa.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu dừng đung đưa chân, nhìn ngắm Vị Thiếu Quân nói: “Vậy lời xin lỗi của ta thì sao? Huynh có chịu chấp nhận không?”
- Xin lỗi?
-Ta từ trước đến nay ân oán phân minh, cản trở việc hành hiệp trượng nghĩa của ta là hai cái tên Vệ Vô Hạ với Vị Thiếu Dương kia, ta đánh nhầm huynh, từ đó đến giờ đều thấy rất áy náy.
- Vậy thì… một câu xin lỗi sao bù đắp được những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cô gây ra cho ta, phải cỡ hai ba nghìn lượng bạc xem ra mới thỏa đáng.
Mộ Dung Phiêu Phiêu cười híp mắt: “Huynh thật thú vị, vàng bạc thì ta không có, nhưng ta có thể nói ba nghìn câu xin lỗi với huynh. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
-Dừng…dừng dừng…
Vị Thiếu Quân liền che hai tai lại: “Cô bị thần kinh hả? Muốn niệm kinh thì lên núi mà mà niệm, ra cửa rẽ trái thứ lỗi không tiễn.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu lại cười khúc khích một trận đang muốn cợt nhả nữa chợt sắc mặt sa sầm lại, quay về phía cửa quát rống lên: “Làm gì mà lén lén lút lút như trộm thế!”