Vị Xuân Bình bĩu môi nói: “Cái cô em chồng của muội như thế nào thì muội cũng tự biết rồi đó, có phải là người thành thật gì đâu. Được nửa đường thì đuổi kịp ta nói muốn cùng ta đến Vị phủ, suốt chặng đường chê ta đi chậm, lại còn đòi này đòi kia, cô ta cũng không mang bạc theo, toàn dùng bạc của ta tiêu pha tốn kém.”
Vị Thủy Liên nghe những lời ca thán này cũng không đủ kiên nhẫn nữa liền nói chen vào: “Ta không quỵt bạc của tỷ đâu, muội ấy tiêu bao nhiêu ta sẽ trả lại hết cho tỷ được chưa, mau nói con bé đâu rồi? Muội ấy trốn nhà đi, đại ca con bé lo cuống hết cả lên.”
-Vậy muội cũng đừng gấp loạn lên như vậy chứ. Năm ngày trước con bé đó trộm của ta hai mươi hai lượng bạc, bỏ mặc ta tự mình đi trước rồi, nói là muốn đến thành Vân Trữ thăm đường, ta còn cho rằng cô ta đã đến đây từ lâu lắm rồi mà.
-Cái gì!
Mặt Vị Thủy Liên tái nhợt kinh hãi, vừa buồn bực vừa phẫn nộ, chỉ là không biết chị ta bực mình phẫn nộ vì lo cho cô em chồng kia hay do tức Vị Xuân Bình trông người không cẩn thận.
-Muội yên tâm, con bé ấy không có thân thích gì trong thành Vân Trữ này, cuối cùng cũng phải tìm về với muội thôi.
-Muội ấy là một tiểu cô nương lang thang một mình bên ngoài sao ta có thể yên tâm được chứ?
Vị Thủy Liên thật muốn điên lên mất, ngồi một chỗ cũng không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức bay đi tìm người.
-Vậy cũng không thể oán trách ta như vậy chứ.
Vị Xuân Bình lẩm bẩm một câu, không bằng lòng với thái độ của Vị Thủy Liên những cũng không dám thái độ ra mặt, dùng tay quạt quạt gió: “Bà nội, lúc nào đến giờ ăn cơm đây? Cháu từ sáng đến giờ chưa được ăn gì hết.”
Vị Thủy Liên hừ một tiếng, không thèm để ý đến Vị Xuân Bình nữa, quay sang nói cùng Hách Liên Dung: “Đệ muội*, muội thử phái vài người đi tìm khắp trong ngoài thành xem thử, Phiêu Phiêu còn nhỏ, không biết chừng lại gặp phải điều gì bất trắc.” (Đệ muội: em dâu)
Hách Liên Dung nghe vậy cũng đành gật đầu: “Vậy nhị tỉ vẽ bức họa, muội cho người đi tìm thử xem sao.”
Vị Xuân Bình nghe hai người họ nói chuyện với nhau như vậy thì không khỏi có chút ngạc nhiên bất ngờ, liền quay ngay sang lão phu nhân ngồi bên cạnh không kiêng nể gì ai thốt lên một câu: “Cái gì? Hiện tại tất cả mọi việc trong nhà đều do nhị đệ muội quản lý sao?”
Vị Thủy Liên cười cười, nét mặt hiện rõ vẻ khinh thường: “Đúng vậy, về sau đừng mong đợi gì Thục Cần kia nữa, hiện tại do A Dung làm đương gia.”
Vị Xuân Bình như không thể hiểu nổi, ghé sát bên cạnh lão phu nhân hỏi: “Sao lại vậy chứ? Có phải Thục Cần phạm lỗi gì nghiêm trọng lắm ư? Cháu đã sớm biết cô ta không phải người có thể đảm nhận vị trí đương gia mà, bà thấy cháu nói có chuẩn không?”
Nàng ta nói câu đó đúng lúc Ngô thị từ ngoài cửa bước vào, nếu nói cô ta không nghe được những lời này ai mà tin chứ, nhưng Ngô thị vẫn tỏ vẻ như không nghe thấy, vô cùng khách khí với Vị Xuân Bình: “Đại tỷ trên đường đã vất vả rồi, lần này nhất định phải ở đây lâu một chút.”
Vị Xuân Bình nhìn cô ta cười cười, cũng không có ý định đứng dậy, ánh mắt đảo đến bên người Hách Liên Dung: “Đệ muội, ta không ăn được hành, muội nói với phòng bếp một tiếng kẻo lát nữa ăn cơm lại phiền phức.”
Hách Liên Dung vâng một tiếng, lại hỏi thêm xem Vị Xuân Bình có kiêng khem những gì khác không, sau đó liền sai Bích Liễu đi báo cho phòng bếp. Vị Xuân Bình vô cùng hài lòng với thái độ của Hách Liên Dung: “Nhị đệ muội thật chu đáo, cái nhà này sớm nên để muội quản lí rồi.”
Lời này lại khiến Hách Liên Dung có chút ngại ngùng, thứ nhất do nàng cũng chẳng có năng khiếu hay kinh nghiệm làm đương gia gì, hơn nữa Ngô thị vẫn còn ngồi đây, vội khẽ liếc nhìn Ngô thị, chỉ sợ nàng ta tự ái.
Ngô thị ngược lại chỉ cười cười với Hách Liên Dung: “Đệ muội, tối qua về vấn đề vải vóc màn trướng dường như có chỗ còn chưa nắm rõ, lát nữa ta sẽ giảng giải tỉ mỉ lần nữa cho muội.”
Hách Liên Dung mặc dù đã tìm được thầy nhưng trước mắt cũng không tiện từ chối, cũng cười đáp lễ lại. Lại qua lúc nữa, Nghiêm thị, Vị Đông Tuyết cùng vài người nữa cũng lục tục kéo đến gặp mặt chào hỏi với Vị Xuân Bình những cũng không nói nhiều gì, phải tới khi Dương thị đến Vị Xuân Bình mới như tìm được tri kỉ, từ trang sức vòng vèo đến chuyện nữ công gia chánh, không có đề tài nào hai vị này không am hiểu tường tận còn hơn cả chuyên gia, động đến vấn đề nào là ba hoa không dứt khiến Vị Thủy Liên tức đến độ cũng chẳng thèm chào hỏi ai liền cứ thế đùng đùng ra khỏi phòng.
Vị Thủy Liên chưa đi được bao lâu lại có thêm người nữa đến, hóa ra là Vệ Vô Hạ.
Vệ Vô Hạ thân mật cười chào: “Nghe nói đại tiểu thư quay về phủ thăm người thân, tại hạ làm khách ở phủ lẽ ra nên sớm đến chào hỏi.”
Sau đó liền hành lễ với Vị Xuân Bình, hai mắt chạm nhau, Vị Xuân Bình cứ nhìn chằm chằm Vệ Vô Hạ mà tấm tắc khen: “Vệ công tử đúng là nhân tài hiếm thấy, không biết gia đình thuộc chốn kinh thương hay quan trường.”
Vệ Vô Hạ khiêm tốn trả lời, Vị Xuân Bình lại hỏi tiếp: “Trong nhà công tử có mấy người? Đã có hôn ước gì chưa?”
Vệ Vô Hạ xấu hổ lúng túng một lúc mới đáp lời: “Trong nhà tại hạ có bà nội, mẫu thân và tỷ tỷ, bởi vì quanh năm bôn ba bên ngoài nên vẫn chưa lập thê thiếp gì.”
-Được, được.
Vị Thủy Liên càng nhìn càng ưng ý, quay sang nói với lão phu nhân: “Bà nội, bà xem Vệ công tử luận về tướng mạo hay nhân phẩm đều xuất sắc hơn người, trong nhà cũng chưa lập thê thiếp gì, không phải cùng với Đông Tuyết nhà ta hợp thành trời sinh một đôi hay sao?”
Mặt Vị Đông Tuyết lập tức đỏ bừng: “Đại tỷ…”
Lão phu nhân đối với việc này lại tỏ ra vô cùng vui mừng: “Sao bà không sớm nghĩ đến chứ…”
Vệ Vô Hạ nghe vậy vội đáp: “Lão phu nhân, tiểu thư của Vị phủ tại hạ không dám trèo cao.”
Điều này vượt ngoài dự đoán của Hách Liên Dung, không phải kì quái vì Vệ Vô Hạ ngay lập tức từ chối mà vì trong thái độ cấp bách của hắn có chút gì đó bất an, khác biệt với vẻ ung dung tiêu sái thường thấy trước đây.
Vị Xuân Bình tỏ vẻ thấu hiểu lòng người liền gỡ rối: “Nhưng công tử có ưng ý Đông Tuyết nhà ta không?”
Mặt Vị Đông Tuyết lúc này càng đỏ, không nói được câu nào, Hách Liên Dung ngồi bên cạnh hơi nhíu mày liền vội tiếp lời: “Đại tỷ, Đông Tuyết còn nhỏ, trong nhà cũng chưa ai nghĩ đến chuyện này, tỷ đột nhiên đề cập đến nhỡ chẳng may khiến Vô Hạ lúng túng khó xử thì chúng ta cũng khó ăn nói.’
Vị Xuân Bình hơi bĩu môi, mặc dù không tán thành lời Hách Liên Dung nói nhưng cũng không tiếp tục gán ghép đôi này nữa, lại chỉ vào Nghiêm Yên cười nói: “Nếu như không phải Yên nhi cùng Thiếu Dương từ nhỏ quấn quýt không rời thì Vệ công tử cùng Nghiêm Yên cũng đẹp đôi đấy chứ.”
Hách Liên Dung không còn biết nói gì nữa, xem ra chức nghiệp bà mai này cũng phải có tư chất trời ban, Vị Xuân Bình không còn gì phải nghi ngờ nữa đúng là thiên phú bẩm sinh.
Nghiêm Tuyết ngược lại không tỏ ra lúng túng như Vị Đông Tuyết, nhẹ nhàng cười đáp lại: “Đã phiền đại biểu tỷ phải lo lắng cho muội rồi.”
Sự thoải mái tự nhiên của Nghiêm Yên, trái ngược hoàn toàn với sự thẹn thùng của Đông Tuyết lại hấp dẫn ánh nhìn của Vệ Vô Hạ, Nghiêm Yên cảm nhận được ánh nhìn của hắn thì ngẩng cao đầu nhìn lại, đồng thời cười nhẹ, lập tức giải tỏa không ít lúng túng ngại ngùng trong căn phòng này.
Có điều lão phu nhân được Vị Xuân Bình khơi dậy hứng trí dường như vẫn đang muốn vì các cô cháu gái chưa xuất giá mà hao tổn tâm lực, Hách Liên Dung sợ lão phu nhân nhất thời tâm huyết dâng trào mà quyết định hôn sự cho Vị Đông Tuyết , vậy thì không xong mất, bèn lập tức kiếm chuyện phân tán tâm tư của lão phu nhân: “Đúng rồi bà nội, Thiếu Quân nói chàng muốn tiếp tục việc kinh doanh tửu lâu, chàng đã nói chuyện này cũng bà chưa?”
Quả nhiên lão phu nhân hứng thú với việc của Thiếu Quân hơn Đông Tuyết, vừa nghe vậy mặt mày đã vui mừng hớn hở: “Thật không? Vậy thì tốt quá rồi, tối nay ta nói với Thiếu Dương để nó đưa ít bạc cho Thiếu Quân.” Lão phu nhân nói xong liền quay sang khoe với Vị Xuân Bình: “Thiếu Quân hiện tại cũng đã có tiền đồ sáng sủa rồi, muốn tự gây dựng sự nghiệp kinh doanh buôn bán của riêng nó.”
Lão phu nhân bận khoe khoang với Vị Xuân Bình, Hách Liên Dung vộ nháy mắt ra hiệu cho Vị Đông Tuyết chuồn sớm, khi Vị Đông Tuyết thành công lặng lẽ rời khỏi phòng nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôn sự của Vị Đông Tuyết không thể trì hoãn được nữa, phải nhanh chóng bảo Vị Thiếu Quân đi thăm dò ý tứ Trần Bình Thường kia mới được.
Lại ngồi thêm một lúc nữa Hách Liên Dung đứng dậy tìm cớ chuồn đi, để lại Vị Xuân Bình cùng Dương thị ba hoa tán dóc cạnh lão phu nhân. Vệ Vô Hạ cũng cùng lúc rời đi, cười khổ cùng nàng: “Đại tiểu thư Vị phủ quả nhiên nhiệt tình xông xáo.”
Hách Liên Dung cũng đồng tình thông cảm cho hắn: “Ta cũng là lần đầu được lĩnh giáo, nhưng nhiệt tình thái quá cũng không phải việc xấu gì.”
Vệ Vô Hạ gật gật đầu, hiếu kì hỏi: “Vừa rồi tẩu tử lo lắng cho hôn sự của tứ tiểu thư như vậy, thật khiến cho ta kinh ngạc, liệu có phải… tẩu tử cho rằng ta không xứng với tứ tiểu thư đúng không?”
-Với điều kiện của công tử có gì phải sợ không xứng với bất cứ nữ nhân nào? Nhưng Đông Tuyết là ngoại lệ duy nhất.”
Vệ Vô Hạ khẽ dẩu môi, sau đó cười rất mờ ám: “Cái đó còn chưa chắc. Phụ nữ đã có chồng tại hạ cũng không thể lấy được.”
Hách Liên Dung hơi sửng sốt rồi phì cười trêu ghẹo hắn: “Cái đó còn phải xem công tử có nguyện ý hay không nữa.” Nói xong lại thấy có chỗ không phải, hiện tại vẫn là cổ đại, lại cũng không thoáng như Tây Việt, câu đùa kiểu này vẫn là không nên nói ra.
Vệ Vô Hạ cũng không tiếp tục vấn đề này, lại lái sang vấn đề khác: “Có phải trong lòng tứ tiểu thư đã có người khác rồi hay không?”
-Chuyện này liên quan đến danh tiết nữ nhi, khôg thể bàn tán lung tung được.
Hách Liên Dung nói câu này với hắn xong cũng không muốn tiếp tục đề tài trai gái yêu đương này nữa đang muốn tìm cớ rời đi thì Vệ Vô Hạ lại lên tiếng: “Tẩu tử, tại hạ vẫn còn chuyện chưa rõ. Tại hạ được biết Vị phủ nổi tiếng về đồ cổ, sáng nay lại thấy Vị huynh đối với ngọc cổ vô cùng am hiểu hứng thú, vậy sao huynh ấy lại muốn kinh doanh tửu lâu? Không phải hơi chệch hướng so với tài năng của huynh ấy hay sao?”