Diệc Phong và Hiểu Huỳnh không đi dạo ven hồ trong công viên.
Bởi ven hồ chỗ nào cũng đông người,không có không gian riêng tư, Hiểu Huỳnh cũng chửng hiểu tại sao cô lạimuốn kiếm chỗ riêng tư, nên suốt dọc đường đi cứ lẩm bẩm rồi lại cùng Diệc Phong lang thang trên phố. Trên đường phố cũng đông người, các quầy hàng bán đầy hai bên đường, Hiểu Huỳnh hồ hởi chọn mua một chiếc trâm có gắn nụ hoa tường vi, chọn bông hồngđể cài ngực áo, một dây đeo chìa khóa gắn con báo gấm xinh xắn ở một quầy bán đồ trang sức.
"Sau này, ngày nghỉ và ngày tết nhất định không ra ngoài nữa."
Trong đêm, nhìn dòng người rồng rắn trên đường, Hiểu Huỳnh vừa cúi đầu chọn đồ vừa phàn nàn: "Người đông thế này, các quán ăn tha hồ hét giá, muốn ăn bữa ngon cũng không được, tết Trung thu mà lại chỉ được ăn mỗi bát vằn thắn bên đường".
Tay cầm đống đồ, lại còn ôm con gấu Bắc Cực to bằng nửa người, Diệc Phong ngáp một cái, uể oải đứng đợi cô. Hôm nay Hiểu Huỳnh hùng hổ kéo anh ra phố, lại vòi vĩnh bắt anh mua tặng con gấu, bây giờ lại phàn nàn không nên ra ngoài.
"Nhìn này, thích không?"
Nhặt lên hai sợi dây chuyền bằng dây da vải màu đen, Hiểu Huỳnh vui vẻ ngoái đầu hỏi anh, đó là cặp dây chuyền tình nhân, hai nửa ghép lại thành một hình trái tim.
"Tùy."
Diệc Phong lại ngáp.
"Tùy cái gì! Mua cho anh đấy!", Hiểu Huỳnh lườm anh nói, "Anh đã tặng quà trung thu cho em, em cũng nên có quà tặng anhchứ, cái này hay đấy". Hi hi, hơn nữa lại rẻ, hai chiếc mới có hai mươi lăm đồng.
"Tôi không thích!"
Diệc Phong từ chối thẳng thừng.
Mặc cả với chủ hàng, cuối cùng ngã giá mười tám đồng. Hiểu Huỳnh đắc ý đeo cho mình trước, sau đó ra hiệu bảo Diệc Phong cúi đầu để cô đeo giúp.
"Đừng có mơ!"
Dứt khoát nói rõ lập trường, Diệc Phong cảnh giác lùi lại một bước.
"Mau đeo vào!", nhìn bộ dạng như gặp kẻ thù của anh, cô trề môi, "Tưởng em đang bày tỏ tình yêu với anh sao, chẳng qua là vì Bách Thảo ngốc nghếch mà thôi! Anh không biết, trông cô bạn có vẻ ngốc nghếch như vậy nhưng thật ra rất thông minh nhạy cảm, ngộ nhỡ phát hiện em và anh chỉ đang diễn kịch, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt với Sơ Nguyên sư huynh! Dây chuyền này em và anh mỗi người đao một cái, khiến Bách Thảotưởng mọi chuyện đã đâu vào đấy. Hi hi, như vậy, cho dù sau này chúng ta \'chia tay\', Bách Thảocũng không nghi ngờ gì!"
Diệc Phong chợt ngây ra.
Câu "Bách Thảo thông minh nhạy cảm" mà Hiểu Huỳnh vừa nói khiến anh bực mình, bất luận thế nào anh đều không thấy Bách Thảo thông minh nhạy cảm ở điểm nào.
Trái lại, anh chưa thấy cô gái nào vụng về, chậm hiểu hơn Bách Thảo.
Mặc cho Hiểu Huỳnh nhất định đòi đeo sợi dây chuyền vào cổ, Diệc Phong lạnh mặt quay người, rảo bước về phía Tùng Bách võ quán. Màn đêm mênh mông sắc đen thẫm khiến lòng anh nặng trĩu.
"Này!"
Đuổi theo anh, Hiểu Huỳnh gọi:
"Này...!"
Không để ý ánh mắt người qua đường, tay ôm con gấu trắng, Diệc Phong càng bực mình bước nhanh hơn.
"Anh còn đi nữa, em sẽ mách Bách Thảo là anh bắt nạt em!\', đuổi một lát, quả thật chạy không nổi,Hiểu Huỳnh thở hổn hển khom người, tay chống eo, hét lên dọa Diệc Phong, "Em sẽ nói với Bách Thảo, anh thích cô gái khác nên muốn chia tay với em! Em sẽ khóc lóc cầu xin Bách Thảo, nói là em không thể thiếu anh, Bách Thảo sẽ cuống lên chạy đến khuyên anh hồi tâm chuyển ý! Hi hi, Bách Thảo quan tâm đến em như vậy, nhất định sẽ lo lắng cho em, không còn tâm trạng tập luyện, sẽ suốt ngày tìm anh, cho dù bị Nhược Bạch sư huynh giận, Bách Thảo cũng sẽ..."
Diệc Phong sầm mắt đứng lại dưới ngọn đèn đường.
"Hi hi hi!", cười đắc ý, Hiểu Huỳnh khệnh khạng đi đến, nhìn anh, "Không đi nữa à, sợ rồi hả?! Nếu anh muốn đập nát tâm huyết của Nhược Bạch sư huynh thì cứ đi đi, đừng đeo dây chuyền này!"
"Im mồm!"
Mặt xám lại, Diệc Phong trợn mắt lườm cô một cái, cuối cùng cúi đầu, giận dữ nói:
Chỉ cần cô nói sẽ làm điều gì đó ảnh hưởng đến việc huấn luyện của Nhược Bạch khiến tâm huyết của Nhược Bạch uổng công, Diệc Phong sẽ lập tức nhượng bộ, cơ hồ yêu cầu gì cũng đáp ứng. Có lúc trong cô chợt xuất hiện ý nghĩ quái gở, liệu Diệc Phong đối với Nhược Bạch có phải có gì đó giống như... giống như... ối giời...
Có điều, hi hi, cũng không giống, lần trước hôn nhau ở hiệu bánh pizza, cô đã nghe thấy tiếng tim Diệc Phong đập thình thịch loạn xạ. Có lúc cô cố tình kéo tay hoặc sát lại gần, Diệc Phong đều đỏ mặt một cách đáng ngờ. Cho dù anh chàng thường giả bộ uể oải ngáp, hoặc là lừ mắt tức giận, cô vẫn có thể...
Hơi hơi đa tình một hút nhưng vẫn cảm thấy...
Hi hi anh chàng này quả thực rất thích cô.
"Đẹp ngây ngất!"
Dưới ánh đền đường, Hiểu Huỳnh hài lòng ngắm nghía sợi dây chuyền hình trái tim được tết bằng sợi đây da màu đen trước ngực Diệc Phong, lại sở vào sợi dây trên cổ mình, đắc ý nói:
"Nếu anh biết nghe lời như vậy, em có thể xem xét \'quan hệ\' với anh một thời gian, chưa vội chia tay." Hi hi! Thực ra Diệc Phong sư huynh rất cừ, đi với anh chàng khiến cô rất vui.
"Tự cầm lấy!"
Quắc mắt nhìn cô, Diệc Phong dứt khoát ấn mọi thứ trong tay mình vào tay Hiểu Huỳnh, mặt hầm hầm bỏ đi.
Con gấu trắng to đùng chắn hết cả tầm mắt, Hiểu Huỳnh khó nhọc mới đi được mấy chục mét đã bắt đầu nhăn nhở cười nịnh.
Nhưng Diệc Phong vẫn phớt lờ.
Mãi đến khi bị con gấu bông chắn tầm nhìn, Hiểu Huỳnh suýt sa vào hố ga không đậy nắp trên đường, Diệc Phong mới miễn cưỡng cầm lại những thứ đó.
Trên bầu trời đêm có một vầng trăng tròn vàng óng.
Rẽ qua chỗ ngoặt.
Trước nụ cười nịnh của Hiểu Huỳnh, cuối cùng Diệc Phong đã chịu để cô khoác tay tung tẩy đi trên đường. Con đường này gần một cái hố nhân tạo, ven hồ có rất nhiều hiệu ăn cao cấp, do là Tết trung thu, nhìn qua cửa kính hiệu nào cũng đông khách.
"Lần sau, chúng ta phải đặt chỗ trước ở nhà hàng."
Lẩm bẩm vẻ tiếc rẻ, Hiểu Huỳnh nhìn vào một hiệu ăn kiểu Ý bên đường. Trên mỗi chiếc bàn bên trong đều có một giá nến sáng lóng lánh, ánh nến chập chờn, vô cùng lãngmạn.
Diệc Phong cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Đột nhiên dừng bước.
"A, có phải anh thấy nhà hàng này rất tuyệt đúng không? Lần sau chúng mình đến đây nhé?", Hiểu huỳnh vui vẻ nói, nhưng vừa nghĩ lại hơi lo lắng, "Nhưng hình như có vẻ rất đắt, không biết một bữa tốn bao nhiêu tiền?"
Diệc Phong cau mày nhìn vào trong cửa hiệu.
"Đi thôi, mình đi tìm chỗ khác vừa ngon vừa rẻ", Hiểu Huỳnh khoác tay Diệc Phong kéo đi, nhưng anh vẫn đứng ngây. Ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt anh, mắt cô hướng nhìn vào bên trong hiệu ăn kiểu Ý đó, kinh ngạc khẽ kêu. "Ôi, kia chẳng phải là..."
Chẳng phải là huấn luyện viên Thẩm Ninh sao?
Sườn xám bó sát màu ngân bạc, dịu dàng mà lộng lẫy như ánh trăng. Trong ánh nến lung linh, huấn luyện viên Thẩm Ninh như một mĩ nhân bước ra từ trong tranh, tay cầm ly rượu, mắt cười sóng sánh nhìn người đàn ông đối diện.
Đứng bên cạnh Diệc Phong, Hiểu Huỳnh ngây ra nhìn.
Nhìn thấy huấn luyện viên Thẩm trong nhà hàng không có gì lạ, hẹn hò với đàn ông cũng chẳng có gì lạ bởi huấn luyện viên Thẩm vẫn còn đang đơn thân.
Chỉ có điều...
Người đàn ông đó lại là cha của Đình Nghi!
Trung tâm huấn luyện Taekwondo được xây dựng bởi tiền tài trợ của Phương Thạch Cơ, là cha của Đình Nghi, lúc khai trương ông ta có đến cắt băng khánh thành. Hơn nữa, mặc dù Hiểu Huỳnh rất hiếm khi nhìn thấy Phương Thạch Cơ nhưng ông ta thường xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, đương nhiên cô không thể nhận nhầm!
"Sao có thể..."
Kinh ngạc, miệng há to, Hiểu Huỳnh nhắm mắt lạirồi lạimở ra, nhìn lần nữa vẫn thấy đúng là Thẩm Ninh với nụ cười hạnh phúc dâng đầy trong mắt cùng ăn với cha Đình Nghi.
"Lẽ nào..."
Một dự đoán đáng sợ lóe lên trong đầu, đầu tiên là hốt hoảng, sau đó là không tin và cuối cùng là phẫn nộ. Hiểu Huỳnh tức tối giậm chân, định xông vào cửa hiệu.
"Làm gì vậy?"
Diệc Phong kéo giật tay cô.
"Thì ra là thế!", vùng khỏi tay Diệc Phong, Hiểu Huỳnh tức run, "Em hiểu rồi! Thảo nào bất luận Bách Thảo xuất sắc đến đâu, thực lực mạnh bao nhiêu, cô ấy cũng không để Bách Thảo tham gia Cup Taekwondo thế giới! Thảo nào dù cả thế giới đều biết, Bách Thảo mạnh hơn Đình Nghi nhưng cô ấy vẫn nhất định để Đình Nghi tham gia, ngay một cơ hội cạnh tranh công bằng với Đình Nghi cũng không chịu cho Bách Thảo!"
Nộ khí ngùn ngụt, Hiểu Huỳnh vừa xông về phía nhà hàng vừa hét:
"Em phải đi hỏi cô ấy, cô là huấn luyện viên như vậy sao?! Nếu vì mối quan hệ đó, luôn chèn ép Bách Thảo, không cho Bách Thảo cơ hội, vậy thì em sẽ ra khỏi đội! Bách Thảo cũng ra, anh cũng ra! Nhược Bạch sư huynh cũng ra! Em sẽ kêu gọi các đồng đội ở trung tâm phản đối cô ấy!"
"Bình tĩnh đi!"
Lấy tay bịt miệng Hiểu Huỳnh, kéo quặt hai cánh tay cô ra sau lưng, mặc cô phẫn nộ vùng vẫy, Diệc Phong lạnh mặt kéo cô vào góc khuất phía xa, tức giận hỏi:
"Cô muốn gây sự phải không?"
"Phải!"
Cắn mạnh vào tay anh, Hiểu Huỳnh tức nghẹn họng, hét lên:
"Tại sao anh ngăn tôi, anh đứng về phía cô ta sao? Xấu hổ cho anh là sư huynh của chúng tôi, lúc quan trọng anh lại rụt cổ như con rùa!"
Trên tay còn in dấu răng của Hiểu Huỳnh, Diệc Phong đau điếng xuýt xoa, nghiến răng nói:
"Được, tôi không ngăn cô nữa, nếu cô muốn làm căng thẳng thêm mối quan hệ giữa Nhược Bạch và huấn luyện viên Thẩm thì xin mời cứ việc!"
Nói xong, anh buông tay, thở hắt ra, mệt mỏi dựa người vào bức tường trong ngõ, không thèm nhìn cô.
Thấy anh như vậy, Hiểu Huỳnh lại do dự, lắp bắp hỏi:
"Hậu quả rất nghiêm trọng sao?"
"Cô nói xem?", Diệc Phong tức giận trợn mắt nhìn cô, "Nếu cô là huấn luyện viên Thẩm, trước mặt mọi người bị chỉ trích là đối xử không công bằng với các tuyển thủ, cuộc sống riêng tư cũng bị bóc mẽ trước đám đông, cô cảm thấy thế nào? Sẽ lập tức tỉnh ngộ để Bách Thảo tham dự Cup Taekwondo thế giới hả?"
Hiểu Huỳnh vừa giận vừa buồn.
"Vậy là thế nào? Nhưng rõ ràng cô ấy không công bằng! Một người là con gái của người tình, một người là Bách Thảo chậm mồm chậm miệng, cô ấy đương nhiên phải nghĩ cách, tìm mọi lý do để ủng hộ Đình Nghi! Nhưng như thế không công bằng!"
"Trên đời chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối", Diệc Phong thở dài, "Cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ nghĩ cách sau...".
Bách Thảo đáng thương.
Trên trời, một đám mây đen che khuất vầng trăng tròn vàng óng trên đầu Hiểu Huỳnh. Nên nói với Bách Thảo thế nào về chuyện của huấn luyện viên Thẩm. Cô nhăn nhó, khổ sở vô cùng.