Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 30

Trước Sau

break
Tướng quân ngã xuống, lòng quân dễ rối loạn.

Bên ngoài thành vẫn còn người Hồ đang chực chờ cướp lấy lương thảo, vàng bạc của Tấn Thành như hổ rình mồi. Thân binh lo sợ tin này mà truyền ra sẽ khiến dân trong thành hoang mang, không yên ngày tháng, đến khi đó thì nội loạn, ngoại địch cùng kéo tới.

Người canh giữ phủ tướng quân đều là thân binh do chính tay Lý tướng quân đào tạo, một lòng trung thành với hắn. Giờ mà hắn chết, chẳng khác nào ruồi mất đầu.

Ngay lúc tình thế rối ren nhất, một phó tướng chạy tới.

Đa số thân binh của Lý tướng quân khi thấy hắn đến, trong lòng đều hiểu rõ: từ hôm nay trở đi, e là phải đổi chủ. Biết điều mà dạt sang hai bên nhường đường, còn cung kính hơn trước vài phần, đồng thanh gọi:

“Dương phó tướng.”


Tiếng thân binh vang vọng không nhỏ, đứng trong nhà chính, Hạ Tuế An nghe thấy liền ngó ra bên ngoài xem xét.

Dương phó tướng đã ngoài ba mươi, trên mặt có một vết sẹo cũ kéo dài xuyên qua mi tâm, ánh mắt sáng quắc, thần thái chính trực, diện mạo nghiêm trang đoan chính.

Trực giác mách bảo Hạ Tuế An rằng, người này hoàn toàn khác với Lý tướng quân – là một kiểu người khác hẳn.

Hắn mặc trọng giáp dày nặng, tay cầm loan đao, bên hông còn quấn theo một roi da trâu màu xám nâu. Giày dính đầy phân ngựa, trông như vừa từ doanh trại gấp rút chạy về.

Tối qua, từ lời đám hạ nhân trong phủ tướng quân, Hạ Tuế An đã nghe loáng thoáng về vị Dương phó tướng này.

Hắn là kỳ tài dùng binh.

Cũng là quân sư đắc lực của Lý tướng quân.

Dương phó tướng từng nhiều lần dẫn binh đánh lui người Hồ, công lao đều bị ghi lên đầu Lý tướng quân. Ở Tấn Thành, người ta thường nói: không có Lý tướng quân thì không được, nhưng thiếu Dương phó tướng thì càng không thể.

Bách tính biết rõ chân tướng đều ngấm ngầm thừa nhận điều đó.

Triều đình tuy trọng thưởng Lý tướng quân, nhưng người dân thật sự kính phục… lại là Dương phó tướng.

Kỳ Bất Nghiên thờ ơ dõi theo ánh mắt Hạ Tuế An nhìn ra bên ngoài, cũng thấy được Dương phó tướng. Hắn khẽ nâng mắt, ánh nhìn lập tức chạm phải ánh mắt đối phương.

Ánh mắt người kia sắc như lưỡi dao, bén nhọn như tên nhọn bay thẳng tới.

Dương phó tướng đã được người khác kể lại đầu đuôi sự việc. Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thê thảm trong nhà chính, trong lòng hắn vẫn không khỏi kinh ngạc.

Một thiếu niên… lại có thể biến phủ tướng quân ra nông nỗi này sao?

Hắn liếc qua Lý tướng quân đang nửa sống nửa chết nằm đó, đáy mắt lộ vẻ trầm ngâm. Rồi khẽ nghiêng người ra hiệu cho đám thân binh lui lại nửa bước.

Kỳ Bất Nghiên khá hứng thú quan sát phản ứng của bọn họ.

Thân binh lập tức nghe lệnh.

Họ cũng đã nhìn ra – Lý tướng quân vẫn còn thở, chưa chết hẳn.

Ánh mắt Dương phó tướng quét ngang qua Kỳ Bất Nghiên và Hạ Tuế An, giọng lạnh lùng:

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”

“Chúng ta muốn ra khỏi thành.” – Kỳ Bất Nghiên đáp, rồi xách Lý tướng quân không thể cử động lên, thu hồi Thiên Tàm Ti. Hắn tiện tay dùng cổ tay áo lau vết máu vương trên mặt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như hỏi chuyện thường ngày – “Có thể không?”

Một thân binh định mở miệng: “Cái này…”

Dương phó tướng dứt khoát lên tiếng:

“Nhường đường cho bọn họ. Trong tay hắn đang nắm mạng sống của tướng quân.”

“Vâng!”

Hạ Tuế An cõng tay nải, lặng lẽ theo sát phía sau Kỳ Bất Nghiên.

Ngay lúc ấy, có một tên thân binh không nghe lệnh, bất chấp tất cả lao lên chặn đường. Hắn vung loan đao từng giết không biết bao nhiêu người, chém thẳng đến cổ nàng —
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc