Trong lúc đó, những thân binh vừa rồi định xuống tay giết nàng lần lượt bị rắn cắn trúng. Chẳng bao lâu sau, da thịt họ nổi ban đỏ, miệng sùi bọt mép, thân thể co giật. Đợi đến khi toàn bộ ngã xuống, hai con xà mới uốn mình bò lên những cái xác còn chưa kịp lạnh, há miệng bắt đầu nuốt từng miếng máu thịt còn ấm.
Sát ý trong nhà chính dâng trào, Lý tướng quân giận dữ vứt thanh trường kiếm nhẹ nhàng trong tay, rút ra thanh đại đao quen dùng của mình.
Lưỡi đao sắc bén phát ra hàn quang lạnh thấu xương.
Đao loang loáng, bóng kiếm lấp loáng, sát khí đầy nhà. Nhưng có lẽ do tuổi tác đã cao, thể lực chẳng còn như thời thanh niên, chỉ sau vài chiêu dốc toàn lực, Lý tướng quân đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
Sự việc đã đến mức này, Lý tướng quân không còn đường lui.
Hắn hạ quyết tâm, hôm nay phải giết bằng được tên tiểu tử luyện cổ đến từ Miêu Cương Thiên Thủy trại này, diệt trừ hậu họa tận gốc.
Sức tay hắn mạnh mẽ dị thường, vung đại đao nặng như gánh lúa, bổ thẳng về phía Kỳ Bất Nghiên.
Đao phong lướt sát mặt thiếu niên.
Kỳ Bất Nghiên chỉ dùng hai ngón tay búng ra một chiếc lục lạc nhỏ, ném thẳng vào cổ tay Lý tướng quân.
Ầm —
Trúng đích.
Một chiếc lục lạc nhỏ xíu lại khiến cả cánh tay Lý tướng quân tê rần, gân cốt như muốn nứt toác, cả người tưởng như sắp gãy lìa xương. Suýt nữa hắn đã làm rơi đao, may mà còn giữ được, chỉ là góc độ chém đã bị lệch.
Lưỡi đao sượt ngang qua Kỳ Bất Nghiên, không thương tổn được gì.
Thiếu niên mỉm cười nhìn hắn.
Lý tướng quân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liếc nhìn thiếu niên thân pháp như quỷ mị, hành động nhanh như chớp trước mặt mình.
Bên ngoài lại có thân binh muốn xông vào, nhưng Kỳ Bất Nghiên đã sớm ném ra một vật về phía cửa — sợi tơ gần như trong suốt, mỏng như sợi tằm, phần đuôi dính theo một con sâu, móc vào xà nhà, kéo ra một tấm võng chắn ngang cửa.
Đám thân binh vội vàng lao vào nhưng không kịp nhận ra, vừa chạm phải liền khựng lại trong khoảnh khắc.
Lý tướng quân quay đầu hét lớn:
“Xông——”
Nhưng thứ đáp lại hắn, chỉ là cảnh tượng máu lạnh kinh hoàng.
Đám thân binh vừa rồi đã bị Thiên Tàm Ti chém nát thành từng mảnh. Xác người bị cắt vụn, máu thịt bầy nhầy, vài mảnh xương trắng hếu còn lộ ra, dính chặt vào từng sợi tơ đỏ như máu.
Tơ tằm nhuốm huyết, treo lơ lửng trên cao, từng con thiên tằm béo tròn bò ra, chầm chậm liếm sạch những giọt máu đọng lại trên sợi tơ, uống tới giọt cuối cùng.
Lý tướng quân kinh hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch.
Trước cửa, tấm Thiên Tàm Ti vẫn chắn nghiêm ngặt.
Đám thân binh còn lại sợ đến hồn bay phách lạc, không dám hành động bừa bãi. Bọn họ chỉ dám len lén tìm cách dùng vật dụng gì đó để kéo Thiên Tàm Ti xuống.
Bọn họ dùng trường thương đâm tới, trường thương gãy.
Dùng loan đao chém xuống, loan đao nứt.
Thiên Tàm Ti như thể tường đồng vách sắt, mặc cho họ nghĩ nát óc cũng không thể vượt qua, chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn vào bên trong.
Bên trong, Kỳ Bất Nghiên chỉ khẽ xoay một chiếc lục lạc trong tay. Tiếng thở gấp đầy khoái chí được hắn ép xuống yết hầu, mắt hồ ly cong cong, bật cười thành tiếng.
Lý tướng quân rốt cuộc cũng nhận ra không thể tiếp tục liều mạng đối đầu. Hắn chậm rãi hạ thanh đại đao trong tay xuống.
Hắn lên tiếng:
“Kỳ công tử.”