Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 24

Trước Sau

break
.

Trong căn phòng phía tây, Hạ Tuế An co ro trong chăn ấm, cuộn người lại thành một khối, trằn trọc suốt đêm không sao ngủ được.

Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh người đàn ông bị nhổ móng tay, máu me đầm đìa lại hiện lên rõ mồn một.

Một đêm trắng trôi qua, nàng mở mắt tới tận khi trời sáng.

Mang đôi mắt thâm quầng, Hạ Tuế An bò dậy, nhanh nhẹn thu dọn tay nải, chuẩn bị trốn khỏi nơi này.

Tối qua, trước lúc tách ra, Kỳ Bất Nghiên đã nói với nàng rằng họ sẽ không ở lại phủ tướng quân lâu. Sáng mai sẽ lên đường rời đi, đến trấn Phong Linh thuộc lãnh thổ Đại Chu — nơi có thứ hắn cần.

Phong Linh trấn...

Hạ Tuế An lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu.

Đúng lúc ấy, một nữ tì đến gõ cửa, định vào hầu hạ. Nàng vội giấu tay nải cho gọn gàng, mở cửa để người kia bước vào, cố ý giả vờ vô tình hỏi đến trấn Phong Linh.

“Nô tì chưa từng nghe đến trấn Phong Linh,” nữ tì vừa đáp vừa đưa khăn ướt cho nàng lau mặt.

Hạ Tuế An lau qua loa vài lượt, sau đó đặt khăn trở lại.

“Cảm ơn.”


Nữ tì nói chưa từng nghe đến trấn Phong Linh cũng là chuyện có thể thông cảm. Các nàng vốn chỉ hầu hạ chủ tử ở biên cảnh Tấn Thành thuộc Đại Chu, đối với địa danh bên trong lãnh thổ Đại Chu không hiểu biết nhiều cũng là điều dễ hiểu. Hạ Tuế An vì thế không hỏi thêm.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng xách tay nải, bước về phía nhà chính. Vừa đến cửa, đã nghe bên trong có tiếng người nói chuyện vọng ra, nàng liền lễ phép gõ cửa.

“Ta có thể vào không?”

Từ bên trong vang lên tiếng cười nhẹ của Kỳ Bất Nghiên:

“Vào đi.”

Hạ Tuế An vừa bước vào thì thấy sắc mặt Lý tướng quân chẳng lấy gì làm tốt đẹp, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Lại thấy hắn vung tay áo hất đổ cả bàn trà, giọng đầy tức giận:

“Kỳ công tử, ngươi đang đùa giỡn bản tướng quân đấy à?”

Ngoài cửa, đám thân binh lập tức đồng loạt xông vào, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, dán chặt vào hai người bọn họ.

Kỳ Bất Nghiên như thể hoàn toàn không để tâm, vẫn điềm nhiên bóc một hạt dưa, lấy phần nhân trắng tinh, đưa đến bên miệng Hạ Tuế An như đang đút ăn cho một con cổ trùng non:

“Nếm thử đi, thơm lắm.”

Nhân hạt dưa trắng phau, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Hạ Tuế An có cảm giác như đang đứng giữa đống lửa, lòng bàn chân như dẫm lên than hồng.

Nàng không thể nào làm ngơ trước ánh mắt của Lý tướng quân như muốn giết người. Bối rối há miệng, cắn lấy nhân hạt dưa từ hai ngón tay hắn đưa đến — vì quá vội, nàng cắn mạnh tới mức cả đầu ngón tay hắn cũng bị cắn theo.

Vừa nhận ra có gì đó không đúng, nàng định nhả ra.

Nhưng nàng vẫn chậm hơn hắn một bước.

Kỳ Bất Nghiên đưa lòng bàn tay giữ lấy hàm dưới của nàng, ngăn không cho nhả, đợi đến khi nàng thật sự nuốt xuống mới buông ra. Ngón tay nhẹ ấn lên khóe môi nàng, giọng như trách móc:

“Ăn từ từ thôi, chẳng ai giành với ngươi cả.”

Hạ Tuế An đỏ bừng vành tai.

Hắn lại cúi xuống, khẽ chạm vào vành tai nàng, cười nhẹ:

“Đỏ thật.”

Lý tướng quân là đại tướng trấn giữ biên cương, được triều đình sắc phong, ngày thường đi đến đâu cũng có người cúi đầu nịnh bợ, mở miệng là được người ta răm rắp làm theo.

Vậy mà hôm nay lại bị một thiếu niên chưa qua lễ đội mũ phớt lờ như không, thử hỏi còn đâu thể diện?

Hắn rút kiếm, chỉ thẳng về phía trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc